Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh


Đường Kiều cố tình ép buộc Hồ Như Ngọc.
Nếu là lúc đầu, Đường Kiều chưa chắc đã làm như vậy.
Nhưng bây giờ lại khác.

Trước khác, bây giờ khác, dù sao bác của nàng đã trở lại.

Đường Kiều cảm thấy nàng có thể triển khai kế hoạch nhanh hơn nữa!

Đường Kiều vừa cười vừa về nhà, hai ngày nay trong nhà thật sự vắng vẻ..

Người hầu của Đường gia cũng không có nhiều, trừ Tứ Diệp phụ trách chăm sóc nàng, còn có hai bà giúp việc, hai nữ đầu bếp, một người lái xe và một người làm vườn.

Nghĩ lại, tiền lương của phụ thân nàng làm sao có thể nuôi được nhiều người như vậy chứ.
Nhưng dù là vậy, những người này một điểm tự giác cũng không có.
Đôi lúc Đường Kiều suy nghĩ, người hiền sẽ bị bắt nạt a!

Hôm nay nàng trở về hơi sớm, người hầu trong nhà còn chưa ngủ.
Mấy người phụ nữ đang tụ tập lại nói nhỏ, nói nhỏ.

Mà ở giữa bọn họ không phải ai khác, chính là Đường Hành.
Đường Hành cúi đầu, khuôn mặt đau khổ oan ức.

Chắc là vì nói quá chăm chú hăng say, đến tiếng xe ô tô cũng không nghe thấy được.

Đường Kiều bình tĩnh đứng ở cửa nhà, mỉm cười nhìn những người này.
Đường Hành giơ tay lau nước mắt, một người trong đó, tên là A Quế lập tức nói: "Đại tiểu thư tâm tư thật ác độc, sao có thể đối xử với Ngọc di như vậy được? Nàng.."

"Ta làm sao?" Đường Kiều cười khanh khách hỏi.

Âm thanh vang lên đột ngột, mấy người bị hoảng sợ, nhất thời luống cuống chân tay.

Bản thân Đường Hành cũng lắp bắp kinh hãi, nàng ta cho rằng Đường Kiều sẽ ở lại trong bệnh viện.

Đường Hành hô hấp dồn dập, nhỏ giọng kêu: "Tỷ tỷ."

Đường Kiều cười như không cười nhìn Đường Hành, ý vị thâm trường hỏi: "A Hành nói gì về ta vậy?"

Mấy người chạm phải tầm mắt của Đường Kiều đều vội vàng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.

Đường Kiều: "Thì ra a, tiền công nhà ta trả cho các ngươi, là để các ngươi bàn tán sau lưng chủ nhân sao?"

"Đại tiểu thư, chúng ta không dám, chúng ta không dám nữa."

Bọn họ còn chưa quên, đại tiểu thư dám lấy súng bắn Hồ Như Ngọc a.

Người vừa cầm đầu bàn tán rất vui, A Quế lập tức nói: "Đại tiểu thư, chúng ta sai rồi, ngài tha thứ cho chúng ta đi."

Đường Kiều mỉm cười: "Sai lầm rồi sao? Tha thứ cho các ngươi?"

Nàng hơi cúi đầu, thời điểm mà mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Đường Kiều đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn: "Không được nha!"

Sắc mặt Đường Kiều lạnh như băng, nàng nhìn xung quanh một vòng, lãnh đạm nói: "Lúc các ngươi giúp đỡ Hồ Như Ngọc trông chừng hai mẹ con ta có nhớ đến các ngươi lấy tiền của ai không? Ta vốn định nghe theo lời của mẹ ta, cho các ngươi một cơ hội nữa.
Nhưng ta thấy, hình như các ngươi không cần đến."

Tuy rằng mọi người đều rất sợ Đường Kiều.

Nhưng nghĩ đến bây giờ Đường Kiều chỉ là một tiểu cô nương, không có ai giúp đỡ bên cạnh.

A Quế đánh bạo nói: "Vậy tiểu thư muốn thế nào? Ha ha!"

Bà ta cười lạnh: "Tiểu thư là hung thủ nổ súng giết người.
Nếu tiểu thư không cho chúng ta đường sống, thì ta cũng sẽ không cho tiểu thư đường sống.
Ta sẽ đi báo cảnh sát.
Đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Mọi người đều là nhân chứng cho ta.
Ta muốn nhìn xem có ai giúp ngài."

"Ta không cho phép các ngươi bắt nạt tiểu thư." Tứ Diệp từ trên lầu chạy xuống, chắn trước mặt Đường Kiều, tức giận nói: "Các ngươi là đồ không lương tâm.
Phu nhân và tiểu thư đối xử với các ngươi tốt như vậy, các ngươi lại giúp đỡ người ngoài bắt nạt tiểu thư."

Tứ Diệp tức run người, nhưng vẫn che chở cho Đường Kiều, sợ nàng bị bắt nạt.

A Quế nhổ một ngụm nước bọt, chỉ vào Tứ Diệp mắng: "Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện? Ngươi cút ngay cho ta.
Ta không thể đánh tiểu thư, nhưng ta còn không để ngươi vào mắt.
Phu nhân, tiểu thư đối tốt với ta? Còn không ngẫm lại nhiều năm qua ta tận tâm tận lực như thế nào, ta được cái gì? Đều nói ta giúp đỡ Ngọc di nương cùng nhị tiểu thư.
Ngọc di lương thiện như vậy ta không giúp, chẳng lẽ còn giúp các ngươi sao?"

Đường Hành nghe A Quế tức giận nói như vậy, cúi đầu đứng trong góc, giống như chuyện này không liên quan gì đến nàng ta.
Nhưng mà, nếu nhìn kỹ, có thể thấy bả vai nhè nhè run lên vì vui mừng và kích động.

Tầm mắt Đường Kiều đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt dữ tợn của A Quế, cảm thấy buồn cười.

Năm đó Đường phu nhân kết hôn, A Quế đi theo chăm sóc.
Đường phu nhân đối xử với bà ta rất tốt, tiền công luôn nhiều hơn so với người khác.
Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của A Quế, đúng là nuôi ong tay áo, lấy oán báo ân a.

Đường Kiều nhẹ nhàng đẩy Tứ Diệp ra, mỉm cười nhìn A Quế: "Cho nên bây giờ ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi cảm thấy là chúng ta đối xử không tốt với ngươi?"

A Quế cho rằng Đường Kiều bị bà ta nói cho sợ hãi, vênh cằm lên: "Tiểu thư không khó xử chúng ta.
Chúng ta tất nhiên cũng không làm khó tiểu thư."

Đường Kiều bật cười khanh khách, cười không kịp thở.
Nàng nhìn bọn họ, giọng nói mang theo lãnh ý: "Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng.
Một là, ngoan ngoãn đi lại đây, sau này làm người của ta.
Hai là, đứng về phía Ngọc di nương cùng A Hành, vĩnh viễn cũng không cần quay đầu lại."

Nàng thong thả bước đến sofa, giống như không sợ bọn họ.

Đường Kiều thích ăn hoa quả, trên bàn lúc nào cũng chuẩn bị.

Đường Kiều cầm lấy dao nhỏ bắt đầu gọt táo, đầu cũng không nâng: "Đợi đến khi ta gọt táo xong, ta nghĩ các ngươi cũng đã chọn xong đi?"

Đường Hành lập tức nói: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ nhất định phải ép buộc bọn họ như vậy? Tuy rằng bọn họ là người hầu, nhưng đều là người giống chúng ta a! Tỷ bắt nạt bọn họ như vậy, không thẹn với lương tâm sao?"

Đường Hành cắn môi, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Châm ngòi ly gián để đạt được kết quả mong muốn, một chiêu này nàng ta sớm đã sử dụng rất nhuần nhuyễn rồi.

A Quế bất bình: "Người nhìn đi.
Người nhìn nhân phẩm của nhị tiểu thư đi."

Ánh mắt bà ta nhìn Đường Kiều vô cùng đau đớn cùng ghét bỏ.


Lúc lão Vương vào cửa liền nhìn thấy A Quế đang bắt nạt đại tiểu thư.
Ông tuy rằng chỉ là người lái xe, nhưng vẫn biết phân biệt tốt xấu.
Trong nhà này, ai là người như thế nào, ông hiểu rất rõ a.

Lão Vương hét lớn một tiếng, cả giận nói: "Các ngươi lại dám bắt nạt tiểu thư."

Quay đầu trừng mắt nhìn vợ của mình: "Bà bị mỡ heo che mất trái tim sao? Sao lại bắt nạt tiểu thư, tiểu thư vẫn là một đứa trẻ a! Phu nhân đối xử với các ngươi như thế nào, bây giờ chúng ta sống yên ổn là nhờ phúc của ai? Nếu các ngươi muốn trở về nông thôn thì cứ nói thẳng.
Đừng có ôm tâm địa xấu xa mà bắt nạt tiểu thư."

Vợ của lão Vương là đầu bếp của Đường gia.
Bà lập tức đi đến bên cạnh ông, thấp giọng nói: "Ông tức giận cái gì chứ? Ông không đến, tôi vẫn sẽ đứng về phía tiểu thư.
Chẳng qua tôi chỉ muốn thám thính xem bọn họ nói cái gì, để còn nói lại với phu nhân a."

Lời này của bà làm cho A Quế tức giận hộc máu, muốn xông lên đánh người.

"Xong rồi." Vỏ quả táo quấn thành một vòng tròn nằm ở trên bàn.

Đường Kiều ngẩng đầu: "Cho nên, ai muốn hối cải a?"

Hai người hầu khác không nói chuyện.

A Quế thấy bên cạnh có hai người giúp đỡ, cân nhắc một chút, đắc ý cười: "Tiểu thư..
A!"

Bà ta đột nhiên hét thảm thiết.

Ai cũng không nghĩ tới, dao nhỏ trong tay Đường Kiều bỗng chốc đâm vào thân thể của bà ta.

Dao đâm không sâu, nhưng cũng đủ để làm cho tất cả mọi người sợ hãi hét ầm lên.

Đường Kiều tuy rằng yếu ớt, nhưng trăm hay không bằng tay quen, nàng dùng một cánh tay là có thể vật người ngã xuống đất.

A Quế còn chưa kịp kêu đã trực tiếp ngất xỉu.

Hai người còn lại bị dọa sợ, lúc phản ứng lại định xông lên thì bị lão Vương chạy đến ngăn cản: "Ta xem các ngươi ai dám động đến tiểu thư."

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Lão Vương, không sao, ta không sợ bọn họ.
Không phải bọn họ muốn đánh nhau sao? Đến đây đi."

Đường Kiều cười tươi, không có một chút sợ hãi nào.

Nàng càng như thế, càng làm cho người khác sợ hãi.

Bùm một tiếng, hai người kia cùng quỳ xuống.

"Tiểu thư, chúng ta sai rồi, chúng ta sai thật rồi.
Chúng ta bị quỷ che mắt, chúng ta.."

Đường Kiều cầm lấy quả táo đã gọt sạch vỏ, cắn một miếng, âm thanh giòn tan vang lên trong phòng: "Lúc nãy ta đã nói rồi, đó là cơ hội cuối cùng."

Nàng nâng khuôn mặt tươi cười, lời nói thấm thía: "Không phải mỗi lần làm sai các ngươi đều có thể bình an vô sự.

Nếu như vậy, uy nghiêm của mẫu thân ta làm sao bây giờ? Các ngươi đều là sói mắt trắng, dựa vào cái gì ta còn phải nuôi dưỡng các ngươi a? A, đúng rồi!"

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Các ngươi muốn báo cảnh sát, nói rằng ta giết người.
Đi đi? Hoặc là các ngươi có thể đi hỏi Hồ Như Ngọc một chút.
Hỏi xem bà ta có dám báo án hay không?"

Đường Kiều gõ lên bàn, nhẹ giọng: "Ta nghĩ A Quế đã quên chồng và con trai bà ta còn đang ở trên thuyền của bác ta đi! Các ngươi..
Chắc cũng đã quên rồi."

Vừa dứt lời, mọi người mới nhớ tới, bọn họ vốn là người của Thẩm gia a.
Chồng con cùng người thân đều làm việc trên thuyền của Thầm gia..

Nói xong, Đường Kiều đứng dậy: "Trước tiên trói người lại.
Sau đó gọi điện về nhà bọn họ bảo người đến đón về đi.
Cứ nói ba người bọn họ nhân lúc chủ nhân không ở mà ăn trộm đồ, bị chúng ta bắt được."

Lão Vương vội vàng gật đầu, cũng không dám nói nhiều một câu.

Đường Kiều lại nhìn Đường Hành.
Trong lòng Đường Hành thật sự oán hận Đường Kiều, nhưng giờ phút này nàng ta cũng thức thời, lập tức nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy..
Tỷ dọa muội sợ..
Tỷ..
Cuối cùng tỷ muốn như thế nào? Ngày xưa tỷ không phải như thế này a!"

Ngày xưa dễ dàng bị lừa như vậy.
Sao bây giờ lại thành như thế này!

Đường Hành căm tức vô cùng.

Đường Kiều cười nhạo một tiếng.
Nàng tiến lên một bước, vỗ vỗ hai má Đường Hành.
Đường Hành kinh sợ, sợ Đường Kiều một lời không hợp sẽ dùng dao.

Đường Kiều mỉm cười: "Bình thường có mẹ ta ở a, ta phải giả vờ một chút, nếu không mẹ ta sẽ lo lắng.
Nhưng bây giờ mẹ ta không có ở đây, đương nhiên ta sẽ khôi phục bản tính! A Hành, làm kẻ hai mặt, không phải ngươi hiểu rõ nhất sao? Sao bây giờ lại không hiểu vậy?"

Đường Kiều nhéo nhéo hai má Đường Hành: "Đến đây, tỷ tỷ dạy muội làm người!"

Đường Kiều kéo tóc Đường Hành đến bên cạnh chỗ để điện thoại.
Nàng bấm số gọi điện: "Hiểu Lệ tỷ tỷ, có thể nhờ tỷ gọi bác của ta lại nghe điện thoại một chút được không?"

Không biết đầu bên kia nói cái gì, rất nhanh, điện thoại đã đổi người nghe: "Y Y?"

Đường Kiều nhẹ giọng: "Bác, A Quế làm cho nhà chúng ta, người còn nhớ không?"

Thẩm Thanh: "Sao vậy?"

Ông sâu sắc cảm nhận được có chuyện không đúng.

Đường Kiều nhìn Đường Hành cười nói: "A Quế lôi kéo hai người khác uy hiếp cháu.
Cháu biết người thân của họ đang làm việc trên thuyền của bác."

Thẩm Thanh: "Ta sẽ lập tức đuổi việc bọn họ!"

Đường Kiều bật cười: "Bác nói cái gì vây? Vì sao phải đuổi việc a? Bác sai người đi tìm mấy kỹ nữ khoảng năm mươi tuổi, cháu nghĩ từng tuổi này không thể ra ngoài làm việc, sẽ không có tiền tiêu a.
Dùng chút tiền rồi đưa cho chồng con ba người kia a! Nếu bọn họ nguyện ý giúp đỡ tiểu thiếp đối phó vợ cả, thì chắc hẳn gia đình bọn họ rất yêu thương nhau.
Tuy cháu đã đuổi bọn họ đi, nhưng vẫn phải giúp bọn họ hoàn thành ước vọng nha!"

Bên kia điện thoại không có tiếng động.

Trong phòng cũng yên tĩnh kỳ lạ.

Nửa ngày, Thẩm Thanh đáp: "Được!"


Đường Kiều cười: "Vậy là được rồi.
Bác cùng không cần ở bệnh viện suốt, phải nghỉ ngơi thật tốt a."

Thẩm Thanh: "Bây giờ bác sẽ đến Đường gia, cháu chờ ta."

Đường Kiều: "?"

Đường Kiều cúp điện thoại, nhìn thấy biểu cảm giống như gặp quỷ của Đường Hành, mỉm cười: "Ngươi nhìn đi, ta có một ngàn phương thức đối phó các ngươi.
Cho nên, bây giờ ngươi an phận cho ta.
Nếu lại để ta nhìn thấy ngươi giở trò, ta tin rằng..
Chắc ngươi không để ý chuyện đi làm tiểu thiếp ở nhà khác đi?"

Đưởng Hành mở to mắt: "Ngươi.."

Đường Kiều lạnh lùng: "Việc là do người, chỉ cần ta muốn, luôn có cơ hội a.
Cho nên ngươi cút về cho ta, không cần xuất hiện trước mặt ta."

Đường Hành hoảng sợ gật đầu.
Nhìn thấy nàng ta sợ tè ra quần chạy trốn, Đường Kiều cười lạnh, ngồi xuống sofa.

Tứ Diệp đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, người đã trói lại rồi."

Đường Kiều gật đầu: "Ngươi cũng đi nghỉ đi."

Tứ Diệp lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, ta ở cùng tiểu thư."

Đường Kiều mỉm cười: "Bác sắp đến.
Nếu không ngươi cùng ta đi ra cổng chờ đi?"

Tứ Diệp vội vàng gật đầu.

Tứ Diệp lấy một cái áo khoác khoác lên vai Đường Kiều, nói: "Thời tiết bây giờ đã ấm dần lên, nhưng buổi tối vẫn có gió lớn.
Tiểu thư đừng bị cảm lạnh."

Đường Kiều ừ một tiếng, chủ tớ hai người đi ra ngoài cổng.

Đèn đường chiếu sáng, Đường Kiều tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, chống cằm: "Tứ Diệp, vì sao ngươi lại tốt với ta?"

Kiếp trước Tứ Diệp cũng rất tốt với nàng, vì che dấu giúp nàng trốn khỏi ma trảo của Hồ Như Ngọc mà chết.

"Bởi vì người là tiểu thư a!" Tứ Diệp cười ngây ngô.

Đường Kiều hơi cúi đầu: "Tứ Diệp, ngày mai chúng ta đi mua kẹo hồ lô ăn đi?"

Tứ Diệp mỉm cười: "Nhưng mùa này không có kẹp hồ lô nha.
Ta mua bánh nhân đường cho tiểu thư được không? Đường Phúc Sâm có một cửa hàng lâu đời, rất ngon đó."

Cửa hàng lâu đời?

Đường Kiều nhớ tới lúc Thất gia đưa cho nàng bánh nhân đường, nở nụ cười: "Ta biết, rất ngọt."

Người đi bộ trên đường rất ít.
Đường Kiều tựa vào vai Tứ Diệp.
Con người của nàng rất lười, luôn thích dựa vào đâu đó, lần này cũng không ngoại lệ.

Đường Kiều than thở: "Vậy thì đi mua bánh nhân đường cũng được."

Vừa dứt lời liền nhìn thấy một chiếc xe lướt qua, cửa sổ xe hơi hạ xuống, một người đàn ông đang dựa vào ghế da, trong tay cầm..
Bánh nhân đường! "

Đường Kiều hô lên:" Cố Đình Quân!"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận