Dẫn Đường Này Bị Điên À


"J6342a, đi ra." Sau tiếng gọi thì cánh cửa sắt trước mặt Huyết Thần cũng mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào: "Thời tiết hôm nay đẹp đấy, chỉ tiếc là mới sáng sớm đã phải mò dậy, không được ngủ lười."
Lính canh hai bên Huyết Thần đều có chút xấu hổ, nơi này của bọn họ chưa từng có dẫn đường: "Đến lúc rồi, hành trình hôm nay tương đối nhiều đấy." Lính canh nói nhỏ ngỡ như đang thủ thỉ, như sợ bản thân sẽ khiến cho dẫn đường này sợ hãi, dù sao thì từ nhỏ bọn họ đã được dạy rằng dẫn đường rất yếu ớt, chỉ chạm nhẹ thôi cũng có thể bị thương.
Thầy của bọn họ từng nói: "Cho dù tinh thần lực của dẫn đường có mạnh mẽ cỡ nào, ảnh hưởng mạnh mẽ đến lính gác cỡ nào thì bọn họ vẫn cần được bảo vệ, chở che để tồn tại, sứ mệnh quan trọng nhất của lính gác chúng ta chính là làm chỗ dựa cho họ, vì họ mà chống đỡ một khoảng trời xanh..."
Nhưng cái vị dẫn đường trước mắt này lại không chịu theo lẽ thường, bạn đồng hành của cậu ta hiện tại vẫn còn phải nằm viện hôn mê chưa tỉnh, ngón tay cũng không động chút nào, hôn mê tới hơn mười lăm ngày, thương thế trên thân thể không hề nặng nhưng vẫn không chịu tỉnh, bác sĩ nói có lẽ là tổn thương về mặt tinh thần, trải qua kinh hãi tột độ.
Huyết Thần cũng gật đầu: "Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho mấy người nữa đâu, không cần căng thẳng như vậy." Lính gác đứng bên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn từng trông coi vô số phạm nhân, không thiếu những kẻ hung hăng tàn nhẫn, cũng từng gặp những kẻ điên cuồng đến chết không chịu thay đổi, nhưng lại chưa từng gặp loại người nhìn qua thì bình thường mà lại dám quậy tung căn cứ quân sự, hơn thế nữa lại còn thành công.
Thực sự không biết nên nói gì: "Vị này..

ngài?" Lính gác không biết nên xưng hô như thế nào với vị dẫn đường dũng mãnh quá mức quy định này.
"Gọi tôi là Huyết Thần được rồi." Huyết Thần biết thân phận dẫn đường này của mình khiến cho lính gác này không được tự nhiên, có điều cậu tin tưởng hắn sẽ quen thôi bởi sau này khả năng còn gặp lại nhiều..., cho dù cậu không hề muốn vào ngục chút nào nhưng có câu thế sự vô thường, nói trước thì bước không qua.
"Cũng được, Huyết Thần tiên sinh, xét thấy hành vi phạm tội của ngài..." Người lính gác ngừng lại một chút, quan sát sắc mặt Huyết Thần, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường mới nói tiếp: "Nói vậy có thể không ổn cho lắm, nhưng tôi rất khó tưởng tượng tất cả chuyện này là do cậu làm."
"Tiếp tục đi." Huyết Thần cũng không để ý mấy lời này cho lắm, cậu chỉ quan tâm mấy người này định làm gì với cậu.


Người lính gác tiếp tục: "Xem xét tình hình của ngài, Tháp cùng Ủy ban quân sự Liên Bang, Chính phủ Liên Bang và Bộ Tư pháp quyết định thành lập một tổ chuyên môn để xử lý tình huống của ngài.
Tuy Huyết Thần nói không ngại, nhưng người lính kia vẫn cố gắng tìm từ ngữ phù hợp, hắn vẫn cảm thấy dùng hành vi phạm tội với cậu thực sự không thích hợp.
"Tôi có lệnh triệu tập đúng không?" "Đúng vậy, theo quy định thì tôi sẽ chịu trách nhiệm dẫn giải ngài đến tòa án lâm thời kia, tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ, tất cả đã chuẩn bị xong." Đối diện với người này khiến cho người lính canh này cảm thấy bản thân phải bảo trì tự tôn trọng, tuy không biết là vì sao nhưng có khả năng là liên quan đến khả năng điều khiển cơ giáp đáng sợ của người nọ.
Mỗi đêm hắn nằm mơ đều thấy được một chùm sáng nhỏ nhảy múa giữa dòng sông bạc lấp lánh, vô số đầu đạn bắn ra nhưng lại không có một cái nào bắn trúng được vào chiếc cơ giáp ấy, đối phương không có ưu thế về năng lượng, không sở hữu chiếc cơ giáp tốt nhất, thậm chí cũng chẳng phải một lính gác mà chỉ là một dẫn đường, cậu đã làm một việc gần như không tưởng, chính điều này đã khắc sâu vào trong tiềm thức của hắn.
Hắn tin không chỉ bản thân mà tất cả những lính gác khác cũng không thể xóa nhòa ấn tượng về màn trình diễn đó.

Hết thảy những gì diễn ra vào hôm đó đã phá vỡ những nhận thức đã ăn sâu bén rễ trong đầu họ, thậm chí trong một giây nào đó họ từng nghĩ những lính gác như họ thực sự cần thiết phải tồn tại sao? Nếu tất cả dẫn đường đều trâu bò như vậy...
Có điều cũng may, đây chỉ ảo tưởng trong giây phút hốt hoảng của bọn họ thôi, rất nhanh bọn họ đã ý thức được dẫn đường trên thế giới đa số đều vẫn bình thường.
Cũng vì việc này mà hôm đó có rất nhiều lính gác đều nói với người nhà, cũng đồng thời quan sát cha/mẹ dẫn đường của mình thật kỹ càng, phải xác định bọn họ không phải là siêu nhân thì mới yên tâm.
"Tiên sinh, ngài có muốn tôi cởi còng tay xuống cho ngài không?" Người lính canh từ trong trí nhớ trở ra, nhìn tay Huyết Thần một cái.
Ánh mắt Huyết Thần nhìn theo tầm mắt của hắn: "Cứ để vậy đi, đẹp mà." Người lính muốn phun một ngụm máu, có lẽ hắn phải về xem lại các dẫn đường nhà mình một lần nữa, phải xác nhận rõ xem bọn họ có phải quái thú đội lốt người hay không, trần đời lần đầu mới nghe được có người khen cái còng tay đẹp.
Lính gác kéo cửa xe ra, Huyết Thần ngồi trên xe hình thoi rất thô sơ, khung xe được làm rất kiên cố, sờ lên cũng không hề thoải mái, bên trong đơn giản rộng rãi, không đến mức khiến cho bản thân phải nép người áp vách.
Huyết Thần quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, cậu biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì, pháp luật Liên Bang không áp dụng hình phạt tử hình với dẫn đường, kể cả dẫn đường có mắc tội phản quốc thì cũng lắm cũng chỉ lưu đày hoặc tù chung thân.

Điều duy nhất khiến cậu bất an chính là nếu cậu thực sự bị tuyên phạm tội phản quốc thì làm sao khiến bọn họ để cậu đi lưu đày chứ không phải là phải ngồi xổm trong ngục giam cả ngày.
Cậu thực sự không thích nhà giam, để cậu ở trong đó không bằng để cậu đi chết luôn đi, ít nhất như vậy còn đỡ tra tấn người ta hơn.
Tốc độ của xe rất nhanh, tình huống lần này có chút đặc biệt, rất nhiều phương tiện truyền thông đều đến, muốn phỏng vấn vị dẫn đường hành xử khác người này một chút, bọn họ không phải dân chuyên nên không thể hiểu việc xâm nhập trái phép căn cứ quân sự trâu bò cỡ nào, khi nghe tin cũng chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó thì tặc lưỡi, có lợi hại thì cũng chỉ thế mà thôi.
Bên quân đội không cung cấp cho bọn họ bất cứ video nào, dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, căn cứ bị người ta cường thế xâm nhập, đối phương lại hoàn toàn không bị tổn hại gì, cái này không khác gì tát thẳng vào mặt bọn họ, bọn họ còn dám nói với bên ngoài sao.
Huyết Thần bước xuống, vô số phóng viên nhao nhao tới, Huyết Thần không hứng thú ứng phó với bọn họ, tầm mắt hướng thẳng đến cửa của tóa án lâm thời này, hơi cúi đầu chào người lính canh kia một cái.
Người lính canh kia có hơi ngượng ngùng, lập tức quay đi tiếp tục công việc của mình, ngăn cản đám đông đang nhào tới, tạo một lối đi cho Huyết Thần, các phương tiện truyền thông đều liều mạng tiếp cận, không ngừng kêu gào với hy vọng Huyết Thần sẽ trả lời câu hỏi của họ.
Nhưng cậu không cần thiết phải để ý tới họ, cần làm gì thì cứ làm, đợi lát nữa sau khi tòa án tuyên thì khắc bọn họ sẽ biết là có tội hay vô tội.
Cửa chính bị đẩy ra, Huyết Thần tiến vào, đứng ngay đó ngoái cổ nhìn về phía những người phía sau, bọn họ liều mạng tranh thủ nắm bắt lấy chút thời gian, moi lấy chút tin tức, tin chắc chỉ với chút tin này nhất định cũng sẽ khiến lượt xem tăng vọt.
Mặc kệ đám người phía sau, Huyết Thần ngước mắt nhìn nhóm người trước mặt, có đủ thế lực khắp nơi, Quân đội, Tòa án, Tháp, còn có cả Chính phủ, rất tốt, tất cả các thế lực lớn ở Liên Bang đều tụ tập ở đây, xem ra bản thân trong mắt bọn họ cũng có chút trọng lượng.
Huyết Thần quan sát bọn họ, bọn họ cũng đồng thời quan sát cậu, trẻ hơn họ nghĩ.

Quanh thân đối phương tỏa ra một khí tràng* cực kì mạnh mẽ, ánh mắt cương trực thẳng thắn, mái tóc đỏ hơi bù xù nhưng lại khiến người ta cảm thấy cậu ta như vậy mới là đúng, bóng dáng cứng rắn giống như một cây bạch dương, nút áo trên cùng bị cởi ra một cách tùy ý, trên người luôn tỏa ra hơi thở của sự nguy hiểm.
*khí tràng 气场 là năng lượng vô hình của con người - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó - dù ít hay nhiều - là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên.


Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ.

Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau [...] (Trích baike)
Đây là một kẻ cứng đầu, mấy người bên quân đội nghĩ vậy, còn nhóm người bên Tòa án lại nghĩ có vẻ vẫn có thể nói đạo lý, rất ngang bướng nhưng hy vọng đừng có quá ngang ngược là được, còn phía chỉnh phủ thì chỉ nghĩ làm sao có thể tối đa hóa lợi ích từ cậu là được.
Nhưng dù bọn họ có muốn làm gì thì cũng phải làm đúng theo trình tự, thủ tục do pháp luật quy định, người đứng bên cạnh đưa ra cho Huyết Thần một trang giấy, Huyết Thần nhận lấy: "Tôi xin tuyên thệ tại đây, mỗi câu nói đều là sự thật, xuất phát từ trong nội tâm, ngoại trừ sự thật thì không còn gì cả." ( Lời editor: thường mình chỉ thấy bắt người làm chứng hay phiên dịch các thứ thề nói đúng sự thật thôi chứ không nghe thấy bắt đương sự hay bị cáo thề, bởi trong tố tụng thường có nguyên tắc là không bắt buộc phải đưa ra lời khai chống lại chính mình mà...)
Sau nghi thức tuyên thệ, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến mọi người hòa vào không khí nghiêm túc của nơi này, bên quân đội có người ho khan hai tiếng, Huyết Thần quay ra nhìn thì thấy chính là lão già Phương Thiệu kia, Phương tướng quân cũng đến.
Thấy được tầm mắt của Huyết Thần khiến Phương tướng quân trợn mắt vểnh râu, giống như muốn nói tên nhóc con nhà ngươi mới đi mấy ngày mà đã dám chơi lớn như vậy, nếu không phải ta về sớm thì ngươi đã bị nâng đi lúc nào không biết.
Huyết Thần cũng hơi ngượng ngùng, cậu biết Phương Thiệu, Phương tướng quân ngồi ở đây chính là để làm hậu đài cho cậu, phần ân tình này cậu sẽ nhớ kỹ.
"Vị này hẳn gọi là Huyết Thần đi, vụ án của cậu có chút đặc thù nên chúng ta cũng sẽ không câu nệ hình thức, nói đơn giản là chỉ cần cậu trả lời vài vấn đề, không cần phải khẩn trương."
Tuy người thanh niên trước mắt này chẳng có chút biểu hiện gì của việc khẩn trương, thậm trí tinh thần thể còn ngủ gật ở trên bàn nhưng phía người phía quân đội vẫn nói vài lời an ủi.
Tòa án nhìn bên quân đội, cũng hiểu được bọn họ dàn hàng ở đây chính là muốn che chở cho người này, nhưng có vậy cũng vô dụng, ở đây là tòa án chứ không phải địa bàn của bọn họ, cho dù là ai cũng phải tuân theo nguyên tắc, thị phi đúng sai đều phải dùng pháp luật để phân định, người khác không có tư cách nhúng tay vào.
"Căn cứ theo cáo trạng và các tài liệu chứng cứ kèm theo thể hiện rằng cậu đã có hành vi cướp quyền không chế cơ giáp, xâm nhập bất hợp pháp vào căn cứ quân sự, hành hung với binh sĩ Liên Bang, cậu có phản bác điều gì không?" Âm thanh của người chủ trì bình đạm vang lên.
"Tôi có ý khiến."
"Mời nói."
"Tôi không cho rằng mình đã hành hung binh sĩ Liên Bang." Người phía Tòa án quay đầu, bọn họ có chút không hiểu, bình thường người ta sẽ phản bác hành vi phạm tội nghiêm trọng nhất, thế nhưng không hiểu sao người này lại bỏ qua hai tội đặc biệt nghiêm trọng phía trước mà chỉ phản bác hành vi nhẹ hơn ở cuối.

Có điều, vì tu dưỡng nghề nghiệp nên hắn vẫn nói: "Mời nói." Huyết Thần cũng gật đầu sau đó trình bày: "Tôi không cho rằng bản thân đã đánh binh lính của Liên Bang, tôi chỉ đá hắn ta một cái bởi hắn quá mức nhát gan..."
Đại biểu bên quân đội chặn ngang lời Huyết Thần: "Trong số chúng ta chỉ có phía Tòa án cùng vài người trong căn cứ quân sự được xem băng ghi hình cùng các chứng cứ khác, điều này khiến hiểu biết của chúng ta về vụ án rất hạn chế, tôi hy vọng có thể công bố các bằng chứng tại đây cho mọi người cùng xem xét và đánh giá."
Sau khi nói xong thì vị đại diện kia cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn đồng nghiệp ngồi cạnh: "Kéo áo tôi làm gì?" Người bên căn cứ quân sự trợn trắng cả mắt, sau đó thì dùng tay che mặt lại, hắn biết giờ thì mặt mũi của bọn họ thực sự không thể cứu vớt được nữa rồi, chúng ta rõ ràng là đồng nghiệp nhưng tại sao lại không có chút tình cảm đồng nghiệp nào vậy, lại còn cố tình muốn phá đám nữa chứ.
Phía tòa án gật đầu đồng ý, vì thế trong nháy mắt, màn hình lớn đã được bật lên, trình chiếu toàn bộ quá trình Huyết Thần xâm nhập vào căn cứ quân sự.
Phần lớn người bên quân đội đều trầm mặc, đột nhiên có một người mở miệng, đôi mắt sáng lên như trăm cái đèn pha hợp lại vậy: "Này chàng trai trẻ à, muốn bay tới biển sao vô tận không? Gia nhập với chúng ta đi..."
Lời còn chưa nói hết đã bị một người khác đã bay: "Đừng nghe hắn nói linh tinh, đến chỗ chúng ta tam hiểm nhất kim(*) gì gì đó đều có." Hiện trường lập tức gà bay chó sủa.
(*)三险一金 mình đoán là các loại đãi ngộ chính sách về bảo hiểm với tiền lương ấy.
___
Lời tác giả: Công sắp lên sàn.
Nhắc lại một chút về cp chính: Lãnh đạm cấm dục lính gác công x táo bạo không hiểu phong tình Alpha thụ
Công sủng thụ, sau khi xác định tình cảm thì thụ mang theo khí thế hừng hực đi cua công, cường công cường thụ.
Nói chút về tiêu đề, ngồi xổm đây chính là đi tù, đây là cách nói của người Đông Bắc, không biết các thiên thần có hiểu không ta.

(Sau khi edit thì mình để luôn đổi luôn rồi.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận