Dám Câu Nương Ta Cút Ngay



“Cái gì ? Lão nói lão từng nhìn qua?” Vân Thiên khẩn trương nắm lấy tay áo chưởng quầy, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng kích động như vậy đâu. “Khụ khụ khụ…Vân hộ vệ, ngươi buông ta ra trước đã, ngươi kích động như vậy làm gì ?” Chưởng quầy bị vẻ mặt của Vân Thiên dọa sợ, không biết hắn vì sao lại làm thế. Chẳng lẽ người trong bức họa kia chính là người trong lòng của hắn ?


Nhưng lão chưa từng nghe qua mà. Huống hồ nữ nhân kia còn mang theo một đứa nhỏ ! “Lão mau nói cho ta biết nữ nhân kia đi về hướng nào !” Tìm được Vương phi, hắn có thể thở phào một hơi rồi. Nếu không cả ngày phải đối mặt với khuôn mặt đen sì của Vương gia, hắn cảm thấy bản thân đã sắp không chịu nổi. Cha mẹ hắn vừa mới chuyển đến nhà mới, cho nên hắn không thể cả ngày đều vắng mặt ! “Ách, nàng vừa đi đó, lúc ngươi vừa vào, nàng vừa mới đi thôi !” Tạo hóa trêu ngươi rồi, nếu hắn đến sớm một chút, có khi còn gặp được nữ nhân kia. “Có chuyện gì ta sẽ quay lại tìm lão sau, ta đi trước đi xem còn có thể đuổi theo nàng hay không !” Buông tay áo chưởng quầy ra, Vân Thiên chạy vụt ra ngoài, tốc độ kia so với giục ngựa chạy đi cũng không khác là bao. Chạy tới đường cái, Vân Thiên liền xây xẩm mặt mày, chỗ này vừa vặn là ngã tư, bốn phương tám hướng đều có đường, bảo hắn đi tìm thế nào ? Chẳng qua bây giờ hắn có thể khẳng định một việc, Vương phi còn chưa rời khỏi kinh thành, nếu như vậy sẽ dễ giải quyết hơn. Ít nhất phạm vi đã rút nhỏ lại, hắn còn có thể âm thầm đi thăm dò một phen, hiện tại thân phận Vương phi rất mẫn cảm, cho nên không thể đường đường chính chính đi tìm, nếu bị người có tâm biết được, không chừng sẽ rước lấy nhiều phiền toái. … “Bảo bối, ngươi nói chúng ta có nên đi mua chút gì đó không ?” Nhìn gương mặt không chút thay đổi của Lạc Kiệt, Lạc Duyệt nhẹ nhàng hỏi. Không biết là ai chọc tới hắn, sắc mặt khó coi như vậy làm gì ? “Còn mua cái gì nữa ? Ta thấy chúng ta nên rời khỏi nơi này đi !” Vừa rồi hắn cảm giác được hình như Vân Thiên ở gần đây. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa bọn họ đã bị tóm, nếu hắn đã nói chuyện gì đó với chưởng quầy, chẳng phải hai người họ đã bị lộ rồi sao ? Cho nên bây giờ hắn mới hơi lo lắng, cũng không biết phải làm sao. Dù sao bọn họ cũng không thể ra khỏi kinh thành, nói không chừng ở chỗ cửa thành đã có người chờ bọn họ rồi ấy ! “Ta vừa mới nhìn thấy Vân Thiên !” Thấy Lạc Duyệt không hiểu, Lạc Kiệt thản nhiên nói. “Nhìn…nhìn thấy…Vân Thiên ?” Lạc Duyệt bất giác trừng lớn mắt, không thể nào, hắn nhất định không nhìn thấy bọn họ, nếu không bọn họ đã chẳng nhàn nhã đứng trong này. “Thế nên về nhà nhanh thôi !” Nếu thật sự bị tóm, Duyệt Duyệt tất nhiên không làm sao, nhưng hắn là tòng phạm, khẳng định là không phải chuyện gì tốt đẹp ! Có thể trốn thì mau trốn đi, nếu bây giờ nộp mạng, chơi chưa đủ hắn sẽ không cam lòng ! Dù sao việc đã biến thành cái dạng này, hắn cứ phá nữa đấy ! “Được !” Vừa nghe nói chuyện này, Lạc Duyệt làm sao còn tâm tình tiếp tục đi dạo phố ? Quả nhiên ở đây không nhất định sẽ có người bày bố cục bắt mình, nhưng khả năng gặp được người quen rất là cao ! Vội vàng cầm mấy thứ mình mới mua về, Lạc Duyệt và Lạc Kiệt nghĩ rằng thời gian tới nên ở trong nhà nhiều hơn, không đi ra ngoài nữa, nhưng bọn họ thật không ngờ, rất nhiều chuyện sẽ không dựa theo suy nghĩ của bọn họ để phát triển. … “Tiểu Kiệt, các người đi đâu thế ? Sao lâu như vậy mới trở về ?” Nhìn hai mẹ con nắm tay nhau đi về, Tiểu Tam Tử có chút ngốc nghếch ở cách vách kia thân thiết nhìn bọn họ, trong tay còn cầm theo một ít rau xanh ! “Ách, Tiểu Tam Tử thúc thúc, thúc có chuyện gì sao ?” Nhìn thấy nam nhân kia, Lạc Kiệt lập tức phòng bị hắn, nhìn vẻ mặt hắn ngơ ngác thế thôi, nhưng nhất định có ý với Duyệt Duyệt, bằng không sao luôn đụng mặt hắn như vậy ? “Tiểu Kiệt, thúc thúc hái được mấy mớ rau, nhớ tới nhà các ngươi cũng không có liền mang cho các người, bảo đảm so với bên ngoài tốt hơn nhiều !” Vẻ mặt Tiểu Tam Tử lời thề son sắt, làm cho Lạc Duyệt nhịn không được cười ra tiếng. “Tiểu Tam Tử, huynh không cần phải làm vậy, tuy rằng chúng ta mới đến, nhưng cũng có thể tự lực cánh sinh, huynh không cần chiếu cố chúng ta như vậy !” Đối với sự tốt bụng của Tiểu Tam Tử, Lạc Duyệt cảm thấy có chút kỳ quái, người hàng xóm này cũng quá nhiệt tình đi ! “Đều là hàng xóm, mọi người giúp đỡ nhau chút ít thì có làm sao đâu, phu nhân người không cần để trong lòng !” Mặt Tiểu Tam Tử đỏ lên, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. “Tiểu Tam Tử thúc thúc, cảm ơn ý tốt của người, vậy đồ ăn kia chúng ta xin nhận !” Cười dài chạy đến bên người Tiểu Tam Tử, Lạc Kiệt nhận lấy đồ ăn từ trong tay hắn, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, rồi nắm tay Lạc Duyệt kéo vào trong nhà. Có chút mất mát nhìn vào hai bàn tay trống trơn, Tiểu Tam Tử không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào, lúc vừa mới gặp Lạc Duyệt, hắn còn ngỡ mình nhìn thấy tiên nữ, ở cái nơi nông thôn quê mùa này, nàng là đóa hoa tuyết liên vô cùng đặc biệt, hắn chỉ muốn nàng chú ý đến mình, nhưng mà hắn cũng không dám hy vọng xa vời. “Duyệt Duyệt, về sau ngươi cách xa cái tên Tiểu Tam Tử kia ra một chút !” Khụ khụ, Lạc Kiệt không sợ nàng có ý gì với cái tên Tiểu Tam Tử kia, chỉ sợ hắn nhất thời nóng máu thích Duyệt Duyệt mà thôi ! Chuyện như vậy vẫn nên tránh ! Đừng làm họa thủy vẫn tốt hơn ! “…” Vốn dĩ có lúc nào nàng đứng gần hắn đâu ? Tuy rằng bây giờ đang trốn tránh Hiên, nhưng nàng cũng không có tâm tư đi vượt tường ! Nàng còn chưa muốn bị khuôn mặt lạnh lẽo của Hiên hù chết ! Hơn nữa, trên thế giới này còn ai có thể so được với Hiên của nàng ? “Bảo bối, ngươi nói chúng ta nên mở cửa hàng gì ?” Hắn học tài chính, nhưng nàng thì không ! Cho nên về chuyện kinh doanh, mặc dù nàng có chút ý tưởng, nhưng cũng chỉ trên lý thuyết mà thôi ! Liếc Lạc Duyệt một cái, Lạc Kiệt thật không muốn đả kích nàng, bây giờ mở cửa hàng, không phải nàng muốn chết chứ ? Vị phụ thân kia của hắn cũng không phải bị mù, nếu làm ra động tĩnh lớn chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao ? “…Được rồi, giao cho ngươi toàn quyền quyết định ! Ta mặc kệ ! Lúc cần đến ta, ta sẽ giúp ngươi ra mặt !” Tuy rằng đầu óc bảo bối rất khá, chủ ý cũng nhiều, nhưng dù sao hắn vẫn mang thân thể trẻ con, tuy bản thân là nữ tử, nhưng người lớn vẫn có tiếng nói hơn. Thật không ngờ, đến cái nơi này rồi mà còn có loại ruồi bọ kia tồn tại, một tên ngu ngốc cũng mơ tưởng đến Duyệt Duyệt, thật sự là trời đất bất công, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy ? Hơn nữa còn để hắn gánh vác trách nhiệm đánh đuổi ruồi bọ, nếu không vị phụ thân kia chẳng phải sẽ lột da hắn sao ? So sánh với nam nhân khác, vị phụ thân kia của hắn vẫn khá hơn một chút, cho nên người khác không thể chen chân vào được. “Được, ta đi nấu cơm ! Thật không biết ngươi có thể ăn hay không nữa !” Nói thật, Lạc Duyệt rất muốn Lạc Kiệt lớn nhanh, như vậy nàng có thể ăn món ăn hắn làm, trời mới biết hắn làm đồ ăn kiểu Tây ngon đến mức nào, nhưng nhìn thân thể hiện tại của hắn, ngay cả cái đầu cũng không cao hơn bếp nấu, xem ra còn phải tốn rất nhiều thời gian. Một ngày này hai mẹ con Lạc Duyệt chơi rất vui vẻ, bên kia Lạc Minh Hiên đã sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, bây giờ nhiều người đang chú ý đến Duyệt Duyệt như vậy, vào thời điểm mấu chốt này, không ngờ nàng lại muốn chơi trò mất tích với hắn ! Hơn nữa ám vệ đuổi tới bên ngoài cũng không có manh mối gì, chỉ biết là…nàng từ cái lỗ chó kia chui ra ngoài. Vừa nghĩ đến cái lỗ chó kia, Lạc Minh Hiên liền cảm thấy huyệt thái dương đau đau, không ngờ nàng tình nguyện chui lỗ chó cũng không muốn ở lại được chăm sóc sao ? Hơn nữa chỉ vừa nghĩ tới nữ nhân kia lúc này còn đang mang thai, hắn liền hận đến nghiến răng, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, có thể thấy gân xanh nổi lên rất rõ ràng. Lúc này Thanh Tâm cũng cực lực giảm thiểu sự tồn tại của mình, nàng tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt Lạc Minh Hiên. Vương phi mất tích, nàng nhất định cũng có trách nhiệm, nếu không phải bởi vì nàng đi ra ngoài, Vương phi cũng sẽ không có cơ hội bỏ trốn ! Ngẫm lại, từ nhỏ Vương phi đã khiến người khác lo lắng, lớn lên cũng vẫn thế ! “Vương gia, hôm nay ta tìm được tin tức của Vương phi !” Vân Thiên vội vàng bẩm báo với Lạc Minh Hiên, tuy rằng không tìm được nơi chốn cụ thể, nhưng cũng có thể coi là một thu hoạch không tồi ! “Nói !” Trong mắt Lạc Minh Hiên hiện lên chút ánh sáng, hi vọng có thể lập tức bắt nữ nhân kia trở về ! Vân Thiên đem hết chuyện mình biết nói cho Lạc Minh Hiên, sau đó liền thấy hắn nhíu chặt mày, trong lòng rất khó hiểu, Vương phi không rời đi xa, không phải là một chuyện tốt sao ? Vì sao vẻ mặt Vương gia vẫn như vậy ? “Đêm nay ngươi mang theo người điều tra toàn bộ vùng đó cho ta, ta muốn nhìn xem nàng có thể trốn ở chỗ nào ! Nhớ kỹ, trăm ngàn lần không được quấy nhiễu dân chúng, tránh đánh rắn động cỏ !” Lạc Minh Hiên nhấp ngụm trà, bắt đầu trầm tư. … Vân Thiên yên lặng lui ra ngoài, hắn muốn về nói với cha mẹ một tiếng rằng mình buổi tối sẽ không ở nhà, nếu không họ sẽ lo lắng. Hắn cũng không biết, chính vì lần này hắn trở về mới chiếm được một tin tức tốt đến nỗi khó có thể tưởng tượng. “Cha mẹ!” Còn chưa vào nhà, giọng nói của Vân Thiên đã vang lên. “Thiên nhi, sao hôm nay con về sớm vậy ? Mẫu thân đi nấu cơm cho con nhé !” Một cụ bà đi từ trong phòng ra, nhìn thấy con mình đã trở lại, tất nhiên rất vui vẻ. “Nương không cần đâu, con chỉ trở về nói với hai người một tiếng, buổi tối con có nhiệm vụ sẽ không ở nhà, nương và cha cứ ăn trước đi, không cần chờ con.” Trong tay Vân Thiên vẫn còn cầm bức họa, có chút lo lắng nói với bà cụ. “Thiên nhi, công việc quan trọng hơn, nương và cha con cũng không phải là người không hiểu lí lẽ, con đi làm việc của mình đi.” Cụ bà tiến lên giúp Vân Thiên sửa sang lại vạt áo, lơ đãng thấy được bức họa trên tay hắn. Run rẩy lấy bức họa từ trong tay Vân Thiên ra nhìn qua một lần, cụ bà liếc mắt nhìn con mình, dường như vô tình hỏi : “Thiên nhi, ai vậy ?” Con mình sao lại có bức họa của vị phu nhân kia ? Nói đến cũng khéo, phòng ở Lạc Duyệt vừa mua không ngờ lại là của nhà Vân Thiên, đúng là nghiệt duyên ! “Ách, việc này…” Vân Thiên nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ muốn hắn nói là Vương phi. “Thiên nhi, đây không phải là ý trung nhân của con chứ ?” Trong đầu cụ bà đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, trách không được con mình đã hơn hai mươi vẫn chưa muốn thành thân, chẳng lẽ đã sớm có người trong lòng ? Hơn nữa còn đã sinh con với người ta ? Cụ bà càng nghĩ càng thái quá, không biết nên nói con mình thế nào. “Khụ khụ khụ…Nương, người đang nói gì vậy ?” Ý trung nhân của hắn ? Nếu Vương gia nghe được những lời này, phỏng chừng tương lai của hắn sẽ không còn chút thời gian nhàn hạ nào mất, Vương gia nhất định sẽ ngầm an bài cho hắn thật nhiều nhiệm vụ ! “Vậy sao con lại cầm bức họa của người ta ? Chẳng lẽ con có ý với nàng ? Nhưng nàng đã có con rồi mà !” Cụ bà nhìn con mình, sợ hắn “lầm đường lạc lối”, ân cần nói. “…” Trí tưởng tượng của nương hắn thật cao, đợi chút, bà vừa mới nói gì ? Nàng có con rồi ? Hắn còn chưa nói với bà mà ? “Nương, người gặp nàng rồi sao ?” Khẩn trương nắm lấy ống tay áo nương mình, Vân Thiên sốt ruột hỏi, hi vọng có thể biết được vài điều. “Ách…Ta có nói gì đâu?” Cụ bà nhất thời không muốn nói cho Vân Thiên biết chuyện Lạc Duyệt, nếu hắn tiếp tục dây dưa với người ta, chẳng phải là làm cho nhà người ta thêm phiền sao ? “Người vừa mới nói nàng có con, vậy người nhất định đã gặp nàng !” Vẻ mặt chân thật đáng tin, Vân Thiên tin chắc nương mình đã gặp qua Vương phi ! “Con à, đừng cố chấp nữa, người ta đã có cuộc sống riêng của mình, con không nên đi quấy rầy người ta nữa.” Cụ bà thấm thía nói với con mình, như vậy đối với chính hắn và người kia cũng không tốt. “Nương, không phải như người nói, con không có ý nghĩ này. Con tìm nàng, nhưng không phải bởi vì con, mà là…” Vân Thiên không biết có nên đem chuyện này nói cho bà hay không, nhưng không nói thì hình như vấn đề càng to ra. “Con không cần giấu giếm ta, nói thật là tốt nhất ! Nương cũng không phải là người cổ hủ !” Cụ bà chính là không tin lời Vân Thiên nói, cảm thấy hắn và người kia nhất định có gì đó. “Nương, rốt cuộc người có từng gặp nàng không ?” Bây giờ Vân Thiên thật sự muốn biết Lạc Duyệt ở đâu. “Cái đứa nhỏ này, sao phải gấp như vậy ?” Vỗ vỗ Vân Thiên một cái, cụ bà có chút bất mãn vì biểu hiện của con mình. “Nương à, con xin người mau nói đi, người này là Vương phi đó ! Vương phi của Vương gia !” Vân Thiên nghiến răng nghiến lợi nói. “Cái gì ? Vương phi ?” Cụ bà lập tức giật mình, vị phu nhân kia là Vương phi ? Như vậy chẳng phải tiểu hài tử kia chính là thế tử ? Làm sao có thể xảy ra chuyện này ? Không ngờ bà cũng có thể gặp được quý nhân như vậy ? Bây giờ bọn họ còn ở trong căn nhà cũ nát kia của bà, đúng là chuyện đời khó nói ! “Nương, người làm sao vậy ?” Nhìn nương mình vẫn ngẩn người, Vân Thiên sốt ruột hỏi. “Thiên nhi, vì sao vị Vương phi kia lại ra ngoài này ?” Không ở trong Vương phủ hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, chạy đến một căn nhà rách nát chịu khổ, nàng muốn làm gì chứ ? “Ài, còn không phải là vì Vương gia phái quá nhiều người nhìn chằm chằm nàng sao, làm cho nàng không thoải mái trong lòng !” Vân Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, tính tình Vương phi cương quyết như thế nào thì hắn cũng đã trải nghiệm rồi. “A?” Cụ bà nhất thời trợn tròn mắt, việc này là sao, không phải mọi người đều nói Hiên vương gia đối tốt với Vương phi lắm sao ? “Nương, trước tiên không nói đến việc này, người có biết Vương phi rốt cuộc ở đâu không ?” Vẫn nên giải quyết chuyện này trước, như vậy cuộc sống về sau của hắn mới thoải mái được một tí. “Ta biết.” Vẻ mặt cụ bà có chút do dự, nếu bà cứ như vậy “bán đứng” vị Vương phi kia, có phải là không tốt lắm hay không ? Nói thế nào, bà cũng rất thích nàng, nếu làm vậy…hình như cảm thấy hơi có lỗi với nàng. “Nương, người biết điều gì thì mau nói đi, bây giờ Vương phi còn đang mang thai, trong bụng nàng còn có một đứa bé, không thể cứ để nàng ở bên ngoài mãi như vậy được, Vương gia đã lo lắng gần chết rồi !” Vân Thiên sốt ruột nhìn cụ bà, hắn còn đang chờ đi bẩm báo cho Vương gia đây ! “Cái gì ? Là phụ nữ có thai ?” Vừa nghe nói thế, cụ bà không giữ được bình tĩnh nữa, đã có con rồi, Vương phi còn chạy loạn khắp nơi, vậy thì đúng là không nên, tốt hơn hết là nàng nên trở về dưỡng thai cho tốt, không thể để nàng ở đây làm lụng vất vả được, nhỡ bị thương thì sao ? Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bà cũng cảm thấy áy náy. “Đúng vậy, nương, người nói đi !” Vân Thiên nhìn nương mình, thật là không biết nên nói gì. Tại sao hắn cảm giác chuyện này lại khó khăn đến vậy ? “Vị kia…Vương phi nàng…nàng mua nhà cũ..của chúng ta…” Rốt cuộc cụ bà cũng ấp a ấp úng nói ra, bây giờ ngẫm lại, không ngờ bà lại đem nhà bán cho Vương phi, thật sự cảm thấy có chút ngượng ngùng. Con bà có thể có tiền đồ như ngày nay, đều là do một tay Vương gia đề bạt lên, bây giờ bà lại… “…” Vân Thiên trợn tròn mắt rồi, nếu không phải hắn phát hiện ra nương biết nàng, cho dù hắn kiểm tra khắp nơi cũng sẽ tuyệt đối không kiểm tra chính nhà mình ! Ông trời quả nhiên là thích trêu đùa. Chuyện này, hắn vẫn nên đi tìm Vương gia định đoạt thôi, dù sao đã biết được tin tức, đi tìm người cũng không cần vội vã. “Nương, con về Vương phủ trước, hai người không cần đợi con !” Còn chưa biết Vương gia sẽ an bài thế nào, cho nên hắn cũng không muốn cha mẹ đợi mình. “Ừ, Thiên nhi à, vị Vương phi kia là người rất tốt, con trăm ngàn lần đừng vì Vương gia tức giận mà đối xử không tốt với nàng !” Cụ bà có chút lo lắng, sợ Lạc Duyệt sẽ chịu ủy khuất gì. Vân Thiên cười khẽ, Vương phi chịu ủy khuất ? Cho dù Vương gia có tức giận, cũng tuyệt đối sẽ không trút lên người Vương phi bây giờ ! Phải biết rằng, Vương phi là trân bảo trong lòng Vương gia, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn không cần lên tiếng, đám thuộc hạ bọn họ đã phải tự vẫn tạ tội rồi. “Nương, người cứ yên tâm đi!” Lắc lắc đầu, Vân Thiên vẫn cảm thấy không biết nên nói gì, quả thực là trùng hợp đến mức quá đáng ! … “Vương gia ?” Vân Dực khẽ gọi một tiếng, từ sau khi Vương phi bỏ đi, Vương gia có đôi khi sẽ ngồi đến ngẩn người, làm cho người ta không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì nữa. “Ừ ?” Trong giọng nói không nghe ra một chút cảm xúc dao động, đối với người khác, hắn lãnh đạm gần như băng, cũng không mang một tia ấm áp. Đôi mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, dần dần mê mang đi, đối với Duyệt Duyệt, hắn luôn thu lại sự lạnh lùng của mình, bởi vì nàng quá đặc biệt, không giống những người khác, hắn sợ bản thân chỉ cần hơi không cẩn thận, nàng cũng sẽ hóa thành mây bay, biến mất theo gió. “Ngài cũng đã bận rộn một ngày rồi, hay là đi nghỉ ngơi một lát đi !” Vân Dực thật sự không thể nhìn tiếp vẻ mặt trầm lặng này của Lạc Minh Hiên nữa, cảm giác rất thiếu sinh cơ. “Ngươi đi xuống trước đi !” Lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ một cái, Lạc Minh Hiên cảm thấy bản thân thật sự có chút bất lực, Duyệt Duyệt không ở đây, hắn làm cái gì cũng cảm thấy chán chường. Vân Dực liếc nhìn Lạc Minh Hiên một cái thật sâu, sau đó liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài. “Thủ lĩnh, Vương gia có ở trong không ?” Vân Thiên kích động chạy tới, nhìn thấy Vân Dực liền lớn tiếng hỏi. “Hừ…nhỏ giọng đi !” Vân Dực đặt ngón trỏ lên môi, không hài lòng nhìn Vân Thiên một cái, bình thường hắn không phải rất bình tĩnh sao ? Hôm nay sao lại thế này ? Hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, Vân Thiên cũng hiểu bản thân có chút làm càn. “Xảy ra chuyện gì ? Làm ngươi kích động như thế ?” Vẻ mặt vừa rồi của hắn, chắc là kích động đi ? Đối với phán đoán của mình, Vân Dực cũng không nắm chắc. “Ta biết Vương phi ở đâu !” Nhìn quanh bốn phía, Vân Thiên ghé vào lỗ tai Vân Dực, lặng lẽ nói, gần đây cũng không biết có bao nhiêu cái cơ sở ngầm, không thể bọn họ nghe được ! “Ngươi tìm được rồi ?” Ánh mắt Vân Dực trừng lớn, cảm giác tin tức này thật quá đột ngột. “Ai ở bên ngoài ?” Tuy rằng tâm trạng Lạc Minh Hiên sa sút, nhưng không có nghĩa là thính lực của hắn có vấn đề. “Thủ lĩnh, ta vào báo cáo đây, ngươi cũng đi cùng đi !” Vân Thiên vẫn luôn luôn kính sợ Vân Dực, nhưng lúc này nắm trong tay tin tức tốt, lá gan hắn cũng lớn hơn một tí, ngang nhiên lôi kéo Vân Dực cùng đi vào. Hành động này thật ra làm cho Vân Dực hơi ngạc nhiên, tiểu tử này lúc nào thì trở nên không biết lớn nhỏ như vậy ? “Có chuyện gì ?” Đầu Lạc Minh Hiên cũng không ngẩng lên, nhưng giọng nói uy nghiêm kia vẫn làm cho người ta không dám lơ là. “Vương gia…thuộc hạ…thuộc hạ.. biết…Vương phi ở đâu !” Lấy dũng khí thật lớn, Vân Thiên lên tiếng nói. “Ngươi nói cái gì ?” Lạc Minh Hiên đứng phắt dậy, làm sao còn vẻ mặt nhàm chán kia ? Vừa nghe thấy tin tức Lạc Duyệt, bình tĩnh tất cả đều là mây bay, việc liên quan đến nương tử thân ái của hắn, hắn sao có thể bình tĩnh ? “Thuộc hạ biết Vương phi ở đâu.” Tiếp tục trả lời. “Nàng ở đâu ? Không đúng, ngươi tìm được ?” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Lạc Minh Hiên sâu kín hỏi. Có lẽ, hắn có thể… “Thuộc hạ biết được chỗ ở của Vương phi, nhưng cũng chưa tìm tới…” Nếu Vương phi đã có ý muốn mua căn phòng kia, nhất định là sẽ tạm thời không rời đi. “Quên đi, các ngươi không cần tới tìm Vương phi. Chỉ cần nói nơi ở của nàng cho ta biết là được rồi.” Lạc Minh Hiên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định để Lạc Duyệt ở bên ngoài một thời gian, nàng không ở trong phủ, so với việc làm cái đích cho người công kích ở đây thì tốt hơn nhiều. Chỉ cần bọn họ không đường đường chính chính đi tìm người, có lẽ những người đó cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ đến chỗ ở của Duyệt Duyệt, hơn nữa chính bọn họ cũng không có ý tiếp cận, như vậy người khác cũng tuyệt đối không tìm được nàng ! “Vương gia, Vương phi vừa mua nhà cũ của thuộc hạ…” Ngẫm lại Vân Thiên cũng thấy xấu hổ, chuyện trùng hợp như vậy sao có thể xảy ra. “Nếu không phải vì nương thuộc hạ nhìn thấy bức họa của Vương phi, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến điều này, cũng tuyệt đối không tìm được Vương phi !” Chuyện kỳ lạ như vậy, ai sẽ nghĩ đến ? Bản thân trăm phương nghìn kế muốn đi tìm người, không ngờ người này lại ở trong căn nhà trước kia của mình, nếu có thể nghĩ ra, có lẽ hắn sẽ không phải là người, mà là thần rồi ! “Phốc !” Vân Dực bật cười, hắn đúng là không ngờ lại có chuyện đó xảy ra. Khụ khụ khụ…thế giới to lớn, mọi chuyện đều có chuyện xảy ra. “…” Khuôn mặt vài ngày nay luôn nặng nề của Lạc Minh Hiên cũng hiện lên ý cười nhè nhẹ, quả nhiên có là ông trời có mắt. Thật không ngờ, nương tử của hắn chạy trốn lại chạy ngay tới nhà người quen, đây rốt cuộc là duyên phận hay nghiệt duyên ? “Vậy Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm gì ?” Vân Thiên không rõ lắm suy nghĩ của Lạc Minh Hiên. “Vân Thiên, dù sao nơi kia ngươi hẳn là rất quen thuộc, ngươi âm thầm chú ý tình huống của Vương phi, chỉ cần một mình ngươi đi thôi, có chuyện gì thì đến báo với ta, nhớ ký, đừng để người khác theo dõi.” Nghiêm túc nhìn Vân Thiên, Lạc Minh Hiên không cho phép Lạc Duyệt có chút sơ xuất. “Vương gia, thuộc hạ hiểu ! Thuộc hạ đi ngay !” Vân Thiên chắp tay thành quyền, sau đó xoay người rời đi. “Vương gia, vậy thuộc hạ cũng đi thôi.” Nhìn Lạc Minh Hiên không nói gì thêm, Vân Dực liền lặng lẽ lui về phía sau. “Đợi đã, Vân Dực, đám người vẫn quấy nhiễu chúng ta mấy ngày nay, ngươi suất lĩnh một đám ám vệ đi xử lý bọn chúng đi !” Đôi mắt âm trầm nhíu lại, trên người Lạc Minh Hiên phát ra sát ý mãnh liệt, nếu muốn Duyệt Duyệt được an toàn, đám người này nhất định phải giải quyết sớm, dù sao bây giờ hắn cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho bọn họ, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, mọi người đều biết, vậy thì lợi dụng lần này để răn đe đi. “Đi đi !” Quay đầu, Lạc Minh Hiên lẳng lặng suy nghĩ, xem ra có một số việc hắn phải bố trí thật tốt. Hơi phiền muộn xoa xoa trán, Lạc Minh Hiên thật ra không muốn chạm vào đống rắc rối này, nhưng vẫn phải làm thật sớm, sau đó mang nương tử của hắn đi tiêu dao giang hồ. Kia là giấc mộng của Duyệt Duyệt, cũng là chuyện hắn muốn làm. … Vào đêm, bóng người màu đen lẳng lặng đứng trên một nóc nhà đơn sơ, cứ đứng như thế thật lâu thật lâu. Cho đến bình minh, bóng người này mới chậm rãi rời đi. “Duyệt Duyệt…rời giường…”Sáng sớm tinh mơ, Lạc Kiệt đã tỉnh dậy. Hắn nhìn mặt trời đã lên tới tận góc 45 độ so với đường chân trời, nhưng vì sao Duyệt Duyệt vẫn chưa tỉnh ? Chống cằm nhìn nàng, Lạc Kiệt buồn bực nhìn Lạc Duyệt vẫn ngủ say. Cho dù người có thai thực sự thích ngủ, nhưng bây giờ cũng phải rời giường rồi chứ ? “Ọc ọc…” Sắc mặt tăm tối ôm cái bụng nhỏ, bây giờ hắn rất đói bụng. Nhưng Duyệt Duyệt còn chưa rời giường, nếu cái thân thể bé tí này của hắn có thể đi nấu cơm, quả thực là chuyện lạ khó gặp ! “Duyệt Duyệt, rời giường !” Vì cái bụng của mình, tốt hơn hết là cứ rống nữ nhân ngủ như lợn này dậy thôi. Vẫn cứ ngủ say, một điểm tỉnh táo cũng không có. “Duyệt Duyệt, đừng ngủ nữa…” Tay nhỏ bé kéo kéo chăn. Vẫn như cũ không có phản ứng. “Duyệt Duyệt !” Giọng nói có chút tức giận vang lên. “A…” Đáng khen ngợi, ít nhất nàng còn có chút phản ứng, tuy rằng vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại. “Duyệt Duyệt, đứng lên !” Tay nhỏ bé túm chăn lên. “Buồn ngủ, đừng có quấy rầy ta !” Nàng thật sự rất buồn ngủ ! “…” Lạc Kiệt không nói gì nhìn trần nhà, ông trời hãy nói cho hắn biết một biện pháp để nàng tỉnh lại đi ! “Duyệt Duyệt, cha ta Lạc Minh Hiên đến đây !” Lạc Kiệt vận sức hét lớn vào tai Lạc Duyệt, hắn không tin chiêu này không dùng được ! Nháy mắt, nữ nhân đang buồn ngủ lập tức mở bừng mắt, vẻ ngái ngủ hoàn toàn biến mất, trong mắt chỉ có tỉnh táo. Chăn bị hất tung lên, bối rối chỉnh lại quần áo, sau đó sửa soạn mái tóc rối tung, nàng vội vàng muốn đi chuẩn bị thứ gì đó. “Ách, Duyệt Duyệt, ngươi muốn làm gì ?” Lạc Kiệt nhìn toàn bộ hành động của Lạc Duyệt, có chút kỳ quái, cũng không phải là mãnh thú hồng thủy đột kích, nàng cần gì phải làm vậy ? Hơn nữa nàng không biết xem xét tình huống cẩn thận một chút sao ? Cứ như vậy mà chạy trốn ? Nếu thật sự hắn đến đây, tốc độ của nàng cho dù có nhanh hơn nữa, chẳng lẽ có thể trốn đi ? “Dọn đồ a !” Ngữ khí đương nhiên, không trốn đi thì để chờ Hiên đến nhốt vào trong lồng à ? “Ta chỉ dọa ngươi thôi !” Lạc Kiệt bất đắc dĩ nói, Duyệt Duyệt có thể thông minh hơn một chút được không ? “Ngươi dám làm ta sợ ?” Tay đang chuẩn bị thoăn thoắt đột nhiên dừng lại, Lạc Duyệt có chút phẫn hận nhìn Lạc Kiệt, tiểu tử này nhàn rỗi không có việc gì làm à ? Hay là da trên người bị ngứa, muốn ăn đánh ? “Nếu ta không dọa ngươi, ngươi có thể tỉnh được sao ? Tuy rằng nói ngươi đang mang thai, nhưng ta cũng là con người được không ? Không có người nấu cơm, ngươi muốn ta đói chết à ?” Lạc Kiệt không một chút đồng tình, so với việc bị đói chết, hắn tình nguyện lay Duyệt Duyệt dậy. Hơn nữa gần đây nàng đã ngủ quá nhiều, phụ nữ có thai cần phải vận động nhiều mới khỏe mạnh. “…” Được rồi, gần đây quả thật nàng ngủ hơi nhiều, xem ra bọn họ cần tìm một tiểu nha đầu giúp việc. Sớm biết thế, nàng đã mang Thanh Tâm cùng trốn ra đây, khụ khụ khụ…chẳng qua nếu đi tìm nàng, khả năng bọn họ trốn ra ngoài được sẽ không lớn. “Bảo bối, ngươi muốn ăn gì ? Ta đi làm !” Ài, đột nhiên phát hiện ra, ở nơi này cũng rất đáng thương, khoảng cách tới chợ cũng khá xa, ngay cả mua bữa sáng cũng khó khăn. “Ăn cháo là được rồi.” Tuy rằng hắn không thích món này lắm, nhưng để Duyệt Duyệt ít phải làm nhiều việc, hắn vẫn nhịn. Tốt xấu gì giữa trưa và buổi tối cũng không cần ăn rau xanh đậu hủ ! Bằng không, hắn thật sự cảm giác được mình sắp trở thành hòa thượng ăn chay niệm Phật. Nhìn vẻ mặt Lạc Kiệt như đang muốn nói “Kỳ thật ta đang nói dối đấy, ta thật sự không muốn ăn cháo đâu”, Lạc Duyệt nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, bảo bối thật đáng yêu. Quên đi, dù sao bây giờ cũng đã tỉnh, vậy thì làm cho bảo bối một bữa sáng ngon miệng vậy. Tùy tiện rửa mặt chải đầu, Lạc Duyệt xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, nhìn toàn bộ đồ ăn trong phòng bếp, khụ khụ khụ…nhiều nhất vẫn là rau xanh, nàng chỉ có thể làm một chút cháo trứng thịt nạc, ít nhất còn là thức ăn mặn, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm ! Cẩn thận chuẩn bị tốt đồ mình cần dùng, tư thế kia vô cùng thành thục, có thể thấy được chuyện như vậy nàng đã làm rất nhiều lần. “Duyệt Duyệt, cần ta giúp không ?” Thân hình nhỏ bé xuất hiện trước cửa phòng bếp, vẻ mặt chờ mong làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, nhưng Lạc Duyệt sao có thể để hắn giúp ? Phòng bếp vốn đã không lớn, tuy rằng vóc dáng hắn rất nhỏ, nhưng cũng rất chiếm chỗ được không ? “Không cần, ngươi đi chơi trước đi, nếu thật sự không có chuyện gì làm, vậy thì suy nghĩ về việc chúng ta nên mở cửa hàng gì đi, đương nhiên cá nhân ta thấy tiệm làm đẹp là tốt nhất !” Bởi vì tuyệt đối sẽ kiếm được rất nhiều tiền ! Đá Lạc Kiệt ra bên ngoài, Lạc Duyệt bắt đầu làm bữa sáng, nhưng suy nghĩ lại trôi đến một nơi xa xôi… Ha ha, nàng lại nghĩ tới tình cảnh đào hôn trước kia ! Lúc đó nàng nhớ rõ sau khi mình hao tổn tâm cơ trốn được ra ngoài, tưởng rằng sẽ có thể tiếu ngạo giang hồ một phen, tuy rằng sẽ có người tìm nàng, nhưng chỉ cần nàng trốn xa một chút là có thể tránh được, dù sao thiên hạ to lớn, nếu nàng trốn trong một thôn nhỏ ít người, tất nhiên rất khó bị người phát hiện. Nhưng nàng thật không ngờ, cũng không dự đoán được, nàng lại mang thai ! Nhớ đến một đêm ý loạn tình mê kia, nàng hận đến nghiến lợi nghiến răng, đều là do nữ nhân chết tiệt kia, vì sao nàng hạ dược, người đau khổ trúng chiêu lại là mình ? Được rồi, nếu sự việc đã xảy ra, nàng cũng chấp nhận, dù sao cũng không lấy lại được cái gì, không phải sao ? Nhưng vì sao nàng trúng chiêu cũng có thể mang thai chứ ? Ông trời có phải đã đem cái vận khí điên khùng kia đập vào người nàng hay không ? Nếu lúc đó ở hiện đại, có phải nàng tùy tiện mua một tờ vé số cũng có thể trúng năm trăm triệu ? Sau đó sinh bảo bối ra, nàng vốn tưởng rằng có người thân rồi sẽ có thể sống nương tựa vào nhau, ai ngờ lại phải rơi nước mắt đầy mặt, đứa bé kia của nàng không khóc không cười, ngoại trừ ăn uống như người bình thường ra, những hành động còn lại của nó đều chứng minh nó không phải là một đứa bé bình thường ! Dần dần, nàng cũng hoài nghi con mình có thể bị câm điếc, cũng không thể trách nàng, thử hỏi, mỗi ngày nàng đều tận tâm cố sức dạy nó mở miệng nói chuyện, vẻ mặt của nó thì rất bình thường, nhưng lại chịu không há mồm, ai sẽ nghĩ nó là một đứa bé bình thường chứ ? Nàng vì chuyện này mà buồn phiền rất nhiều, nhưng dù sao đó cũng là con của mình, cho nên nàng vẫn đối xử với nó vô cùng tốt, cho tới nay vẫn chưa có một câu oán hận. Nhân sinh của nàng tuy rằng không được êm đẹp, nhưng cũng không mức u tối, nhưng trong một đêm kia, nàng cảm thấy mình dường như đã trở thành người hạnh phúc nhất thế giới, cũng là người may mắn nhất ! Bảo bối kia của nàng, không những không phải là một đứa bé câm điếc, mà còn là một tiểu thiên tài, chuyện càng ly kỳ hơn khi hắn cũng là người xuyên không, mà lại còn anh trai của nàng ở hiện đại nữa ! Tuy rằng đối với cái chuyện cẩu huyết này nàng rất bối rối, nhưng nàng không thể không cảm tạ ông trời, chỉ có như vậy, nàng mới không cảm thấy cô đơn trên cõi đời này! Nhớ tới những chuyện trước kia mình đã trải qua, Lạc Duyệt không khỏi cảm thán, thì ra tất cả đều là vận mệnh an bài, cho dù có muốn thoát khỏi nó, cũng không thể nào ngăn nó xảy ra, sự thật chứng minh là nàng và Hiên đã thành một đôi ! Được rồi, tha thứ cho sự “không biết xấu hổ” của nàng đi ! “Duyệt Duyệt, ngươi nghĩ gì vậy ? Sao cười vui vẻ thế ?” Ghé vào cửa phòng bếp, Lạc Kiệt nhìn vẻ mặt mỉm cười của Lạc Duyệt, nhịn không được hỏi. “A, không phải ta bảo ngươi đi ra ngoài sao ? Sao ngươi lại vào đây ?” Tiểu tử này, thật sự không biết nghe lời. “Hừ, những thứ kia quá đơn giản, không cần suy nghĩ, ta chỉ muốn nhìn ngươi nấu cơm !” Lạc Kiệt cười tủm tỉm nhìn Lạc Duyệt, bởi vì mùi thơm của thức ăn bắt đầu bay ra, cái bụng của hắn đã bắt đầu đánh trống ! “…” Được rồi, đầu óc nàng quả thực không thể so với thiên tài ngành tài chính là hắn, nếu không nàng sẽ tự ti đến chết mất. … Ngày trôi qua nhanh, trong nháy mắt, Lạc Duyệt và Lạc Kiệt đã ở bên ngoài được ba tháng, mà chuyện mở cửa hàng của bọn họ cũng đã chuẩn bị xong. “Duyệt Duyệt, nhanh lên, chúng ta phải đến xem lễ khai mạc chứ ?” Bằng không bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc. “Ừ !” Nàng rất chờ mong cửa hàng của bọn họ được khai trương, không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu khách đến đây ! “Chẳng qua Duyệt Duyệt à, ngươi khẳng định ngươi ổn chứ ?” Nhìn cái bụng đã to lên nhiều của Lạc Duyệt, Lạc Kiệt lo lắng, hôm nay người đến sẽ rất nhiều, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì thì hắn phải làm sao ? “Ài, đừng lo nhiều như vậy, chúng ta đi nhanh thôi, nếu chậm thì mất hứng lắm !” Thật là, bản thân nàng cũng không lo lắng, hắn lo lắng làm gì ? Hơn nữa bây giờ đã sang tháng thứ ba, khẳng định là không có người đến tìm bọn họ, không đi nhìn, chẳng phải là rất đáng tiếc sao ? “Ừ ? Chuyện gì khiến nàng mất hứng vậy ?” Đột nhiên một giọng nam vô cùng quen thuộc truyền vào tai Lạc Duyệt. Cả người nàng lập tức cứng đờ lại, Lạc Duyệt nhịn không được cười khổ trong lòng, bây giờ nàng trốn hay không trốn đây ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận