Đại Việt Chúa Tể


Nghe lời cấp báo của chiến sĩ kia truyền vào lỗ tai mình, Trần Giang không khỏi nhíu mày, trái tim hắn đều muốn nhảy lên một cái, hắn nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn một chút sắc trời lúc này đang ngả về chiều, ngay sau đó, chỉ thấy hắn cấp tốc phân phó cho Trần Hà,
“Không ngờ bọn chúng lại đến vào thời điểm này! Tốt! Trần Hà, nhanh chóng bố trí binh lực theo kế hoạch tác chiến mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn, cố gắng cầm chân của chúng càng lâu trước khi chúng tiến vào vùng bẫy rập của chúng ta càng tốt.
Ta muốn lợi dụng màn đêm đánh cho bọn chúng trở tay không kịp! Ngoài ra, tất cả sàng nỏ đã cải tiến hay chưa cải tiến xong cũng đem ra sử dụng hết cho ta.

Ngươi phải hiểu rõ ràng rằng, trận chiến này vô cùng quan trọng đối với chúng ta!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”, Trần Hà cũng không một phút giây chậm trễ, nhanh chóng quay người lao nhanh ra ngoài.
Thấy Trần Hà xoay người rời đi, Trần Giang quay lại tên lính kia hỏi, “Có thăm dò được bọn kia mang đến bao nhiêu quân lực?”
“Báo cáo tướng quân, bọn chúng mang theo hơn hai ngàn binh sĩ, trong đó có hơn hai trăm kỵ binh, hơn nữa còn di chuyển vô cùng nhanh thưa tướng quân!”, tên thuộc hạ nhanh chóng báo cáo tình hình.
“Hơn hai ngàn binh sĩ? Bọn chúng muốn chơi khô máu chúng ta hay sao? Được lắm! Lại còn hơn hai trăm kỵ binh, lần này ta sẽ cho các ngươi có đi mà không có về!”, nói xong, Trần Giang tức tốc gọi người mặc lên chiến giáp, sau đó hắn lao nhanh như bay về phía cửa thành phía đông, hướng kẻ địch đang tiến đến.
Không khí trong khắp Châu Nhai thành lúc này vô cùng khẩn trưởng, toàn bộ quân lực đều tập trung cả về cửa thành phía đông, nơi mà đám người bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh đang hướng đến.
Đứng trên tháp canh cao lớn, Trần Giang không ngừng ra lệnh cho tất cả các chiến sĩ sắp xếp đội hình lắp đặt sàng nỏ hạng nặng.

Hắn muốn dùng những thứ này để đánh cho kẻ địch trở tay không kịp.
Bọn hắn bây giờ đã có trong tay mình mười hai cái sàng nỏ, trong đó hầu hết đã được cải tiến nhẹ phần khung thân để cho chúng có thể dễ dàng lắp đặt trên các chòi canh, còn mũi tên của chúng thì vẫn chưa thể đồng loạt cải tiến hết được.
Thời gian quá gấp rút nên bọn hắn cũng chẳng có cách nào, chỉ một số lượng nhỏ mũi tên hạng nặng đã được cải tiến.


Tuy nhiên, Trần Giang hắn cũng chỉ cần bấy nhiêu đây thôi là đủ rồi, chỉ nhiêu đây hắn cũng tự tin chơi được cái bọn “thổ dân” này!
Mà bên khác, Trần Hà dẫn theo năm trăm binh sĩ tiến hành mai phục khắp nơi tiến hành tấn công quấy rối, nhằm làm chậm bước tiến công của kẻ địch.

Mục đích của bọn hắn chính là không cho kẻ địch tiếp cận khu vực đặt bẫy rập trước khi trời tối.
Tất cả bẫy rập mà bọn hắn chế tạo ra đa phần đều lợi dụng tuyết phủ lên phía trên để che khuất tầm nhìn của kẻ địch.

Chính vì vậy, những bẫy rập này cũng không thể che giấu được hoàn toàn nếu bị bọn người kia chú ý đến kỹ hơn xung quanh.
Nếu như bây giờ bọn chúng sớm đi vào vùng bẫy rập này, thì bọn chúng sẽ ngay lập tức gặp phải sự công kích của những bẫy rập kia.

Tất nhiên, những cái bẫy rập này cũng sẽ trong nháy mắt tạo ra vô số thương vong cho kẻ địch.
Tuy nhiên, Trần Giang lại không hề muốn điều này! Bởi vì nếu như bây giờ bọn chúng gặp phải bẩy rập công kích, bọn chúng ắt sẽ có đề phòng, một là không dám tiến lên, hoặc hai là bọn chúng sẽ tiến hành cho dò bẫy trước khi tiến lên.

Điều này sẽ khiến cho hiệu quả của vùng đất bày đầy rẫy bẫy rập kia mất đi hiệu quả rõ rệt!
Thứ mà Trần Giang muốn, đó chính là dùng màn đêm để che khuất đi những cái bẫy rập này.


Lợi dụng màn đêm che khuất bẩy rập, vừa lợi thế địa hình đồi núi để ẩn nấp tấn công, sẽ khiến cho kẻ địch hoang mang nghĩ rằng bốn phía bọn hắn đều thụ địch.
Đến lúc đó, sĩ khí quân đội của bọn hắn sẽ giảm đi được một đoạn.

Đây chính là kế hoạch đánh đòn tâm lý vào đối phương trước, sau đó mới sử dụng át chủ bài của mình để kết liễu đối phương.

Đó cũng là những gì mà Trần Giang đã học hỏi được sau bao nhiêu ngày tháng cùng Trần Nguyên chinh chiến khắp nơi!
“Giết”
“Giết”
“…”
Ngay khi toàn quân của bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh dưới sự cầm đầu của tộc trưởng Lưỡng Vũ Đản đang lao nhanh đến Châu Nhai thành, thì bỗng từ đâu, khắp bốn phía mảnh núi rừng nơi bọn hắn vừa đặt chân tới có vô số tiếng rống rợn người vang lên.
Ngay sau đó là một trận mưa tên nhắm thẳng quân đội của Nhã Gia Đại Lĩnh điên cuồng lao đến.

Vì bị tấn công bất ngờ, chỉ ngay sau trận mưa tên đầu tiên, đã có vô số binh sĩ chết ngay tại chỗ không kịp nhắm mắt.


Sợ rằng lúc này, bọn hắn ngay cả lý do vì sao chết cũng không kịp biết được!
Lương Vũ Đản lúc này hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ, hắn lúc này chẳng khác gì một con chó điên cuồng muốn cắn xé chết kẻ đã giám giết đi đứa con trai yêu quý, và cũng chính là người nối dõi duy nhất của hắn.
Hắn mấy ngay nay đã nhận vô số áp lực từ mấy thế lực lớn kia đè nặng về mấy cái vụ trộm cướp kia.

Bọn chúng thẳng thừng nói hắn là kẻ chủ mưu, và bắt hắn phải đền bù lại tổn thất mà những thế lực kia bị chính hắn “gây ra”.
Hắn chẳng những không kiếm chác được gì trong vụ này, chẳng những phải mang tiếng xấu thay, rồi lại còn phải chịu sự chèn ép từ mấy thế lực lớn kia bắt đền bù khiến cho hắn như muốn nổi điên cả lên.
Nay hắn lại nhận được tin tức đứa con trai độc nhất của mình bị một bọn lạ mặt cù bất cù bơ nào đó giết chết, hắn nào có thể kìm nén được nữa! Lửa giận của hắn như được để thêm dầu vào lửa, nhanh chóng biến hắn thành một con chó điên mất hết lý trí.

Mặc kệ làn mưa tên xối xa bắn tới, nắm lấy trường thương trong tay mình, hắn điên cuồng rống lớn,
“Tất cả xông lên cho ta! Kẻ nào trái lệnh, giết không tha!"
Tất cả binh linh ở phía sau nghe hắn ra lệnh như vậy cũng không dám một câu cãi lệnh.

Bọn hắn lúc này chỉ còn cách cắn răng chịu đựng tiếp tục tiến lên dưới làn mưa tên.

Vô số người đi trước ngã xuống lại bị những người ở phía sau điên cuồng giẫm đạp lên mà không hề hay biết.
Những binh sĩ khiên chắn may ra còn có thể tự vệ lấy bản thân, nhưng những chiến sĩ còn lại thì không hề có được may mắn như vậy.


Bọn hắn phải tự dùng thực lực bản thân cùng vũ khí của mình để chống đỡ lại những làn mưa tên liên tiếp kia!
Đang điên cuồng cưỡi ngựa lao nhanh ở phía đầu tiên, Lương Vũ Đản đằng đằng sát khí nhắm thẳng Châu Nhai thành lao tới, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là giết sạch đám bộ lạc kắc ké kỳ nhông mới nổi này để báo thù rửa hận cho con trai cưng của hắn.
Nhưng bên cạnh đó, lúc này hắn cũng bắt đầu nổi lên một ý nghĩ thâm độc trong đầu của mình, đó chính là đổ hết sạch mọi tội lỗi lên đầu mà hắn đã phải vô tình gánh chịu mấy ngày nay lên đám súc vật này.

Hắn muốn nhân cơ hội phủi sạch hết mọi nghi ngờ của mấy bộ lạc lớn kia lên người mình!
Hắn biết điều này sẽ vô cùng khó khăn, mấy bộ lạc lớn kia có thể sẽ không tin, vì trong mắt bọn hắn, đám bộ lạc mới nổi này cùng lắm chỉ là một đám người yếu kém mà thôi! Một đám thế lực nhỏ bé như thế này dám ngang nhiên đi cướp bóc mấy cái thế lực lớn kia hầu như là điều không tưởng!
Tuy không biết làm cách nào để bọn hắn có thể diệt được toàn quân của con trai hắn, nhưng dù sao đi nữa, diệt một đội quân chỉ tầm hơn bảy trăm người cũng chẳng phải là một điều to tác gì!
Trong lúc hắn đang mải mê cân nhắc kế hoạch trong đầu mình thì đột nhiên hắn giật mình toát lạnh cả sống lưng, nhanh như cắt, hai chân hắn kẹp chặt bụng ngựa, một tay giữ yên ngựa, chỉ trong chớp mắt, hắn lách mình nghiêng người sang một bên né tránh.
“Víu”
Chỉ trong một cái chớp mắt, một mũi tên lao nhanh như đạn bắn xẹt ngay qua má của Lương Vũ Đản, mặc cho hắn phản xạ nhanh như thế nào đi nữa, nhưng mũi tên kia cũng đủ để lại một vết cắt dài trên má trái của hắn.
Chưa kịp để hắn định lại tinh thần của mình, một mũi tên khác đã nhắm thẳng phía hắn lao đến, nhưng mục tiêu không phải là Lương Vũ Đản, mà chiến là con ngựa chiến dưới mông của hắn kia.
Lương Vũ Đản lúc này cho dù có biết thì cũng không có cách nào để điều khiển ngựa né tránh được, “Phập”, một tiếng trầm đục nhanh chóng thoáng lên bên tai của hắn, mũi tên kia xé thủng mạng sườn xuyên thẳng vào trái tim của con ngựa, liền ngay sau đó là một tiếng “Hí…” dài trong đau đớn vang lên bên tai bên tai của hắn.
“Ầm…”
Đang di chuyển với tốc độ quá nhanh, cả thân hình ngựa chiến chết ngay tức thì, khiến cho cả thân hình to lớn của nó lúc này giống như bị ném đi với lực đạo cực mạnh.

Lương Vũ Đản cũng không thể không chế nổi thân hình của mình, hắn cùng với ngựa chiến tông thẳng vào rừng cây rậm rạp phía trước, khiến cho cây cối hai bên đổ ngả rạp cả xuống, trông không khác gì như vừa có ai đó mở một con đường nhỏ đi ngang qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận