Đại Phụng Đả Canh Nhân


Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
"Hứa Thất An!" Ngụy Uyên nhả ra từng chữ rõ ràng, nét mặt đoan chính.
Nguyên Cảnh Đế hiển nhiên không để ý một đồng la nho nhỏ tên gọi là gì, ông ta nhìn Ngụy Uyên, có hơi ngạc nhiên khi thấy đại hoạn quan lại dùng một ngữ khí trịnh trọng như thế khi nói tới tên của một đồng la.
"Là một kẻ có thể đào tạo, án của tiểu kỳ quan và Chu Xích Hùng là do hắn tra ra, xuất xứ của hỏa dược cũng là do hắn chỉ ra." Nguyên Cảnh Đế nhấp một ngụm trà, cúi đầu nhìn bàn cờ, vừa hạ cờ vừa nói:
"Đã qua nhiều ngày như vậy, đã có tiến triển gì chưa? Nghe Lưu công công nói, tiểu tử kia đi sớm về trễ, hoạn quan ghi chép không sao tìm được hắn."
"Đúng là có chút phát hiện, " Ngụy Uyên thuận theo đề tài: "Thái Khang huyện Triệu Huyện lệnh, được phát hiện chết trong địa lao phủ nha rạng sáng hôm qua."
Nguyên Cảnh Đế gật đầu: "Trần Phủ Doãn đã báo cáo việc này."
Ngụy Uyên nói tiếp: "Nguyên nhân cái chết là tự nhiên, không có ngoại thương, không trúng độc, cũng không bị trúng một thủ đoạn khiến nghẹt thở nào.

Nếu không phải là Đạo Môn Âm Thần, thì chỉ có thể là Đông Bắc Vu sư làm."
Cạch, quân cờ trắng trên ngón tay Nguyên Cảnh Đế đập lên bàn cờ.
Mái tóc đen nhánh, chỉ có khóe mắt là có nếp nhăn, hoàng đế im lặng mấy giây, cười nhặt quân cờ bị rơi xuống đất lên, ném vào hộp cờ, nói:
"Đánh bao nhiêu năm, mà chưa thắng được lần nào, không thú vị."
Ngụy Uyên đứng dậy, thở dài.
Nguyên Cảnh Đế lúc này mới quay đầu qua nhìn Thái Tử, hỏi: "Nghe nói ngày hôm trước Linh Long bỗng nhiên phát cuồng, ném Lâm An vào trong hồ?"
Thái Tử cúi đầu, hồi đáp: "Lúc ấy Lâm An cưỡi Linh Long đang chơi trên mặt nước, Hoài Khánh huýt sáo, quấy nhiễu Linh Long, mới làm Lâm An bị rơi vào trong nước."
Thái Tử và Lâm An công chúa là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, Hoài Khánh công chúa làm chuyện xấu ăn hiếp Lâm An, hắn là đích huynh, nói như vậy là chuyện bình thường.
Nói thì nói thật, nhưng trong lòng lại nghiêng về phía Lâm An, rơi vào mắt phụ hoàng, chính là một loại "người đơn giản".
Tiếp đó, Thái Tử bổ sung: "Nhưng có một chuyện nhi thần nghĩ mãi mà nghĩ không ra."
Nguyên Cảnh Đế vuốt cằm: "Linh Long phản ứng quá kịch liệt."
Ngoài thiên tử, Linh Long đối xử với các hoàng tử hoàng nữ đều như nhau, cả Thái Tử cũng vậy.
Thái Tử cũng tốt, hoàng tử cũng được, chỉ cần chưa leo lên ngôi cửu ngũ bảo tọa, thì đều giống nhau.

"Phụ hoàng, không chỉ có vậy." Thái Tử nói: "Linh Long chẳng những mặc kệ Lâm An, mà nó còn có vẻ hưng phấn bơi về phía Hoài Khánh, thậm chí còn kề đầu lên bờ, nằm sấp bên bờ chờ Hoài Khánh cưỡi."
Mắt Nguyên Cảnh Đế lóe hào quang, nhìn Thái Tử chằm chằm: "Hoài Khánh cưỡi rồi?"
Thái Tử lắc đầu: "Kỳ quái chính là, lúc Hoài Khánh định cưỡi, Linh Long lại vô cùng kháng cự, ép Hoài Khánh phải lùi về."
Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, suy nghĩ một lát nói: "Bãi giá, trẫm muốn đi xem Linh Long."
Nguyên Cảnh Đế ngồi long xa rời đi.
Thái Tử và Ngụy Uyên đi theo, trước khi vào trong kiệu, Ngụy Uyên thuận miệng hỏi: "Điện hạ, lúc ấy ngoài Hoài Khánh công chúa, ở đó còn có ai khác không?"
Hoạn quan cận thân đã vén màn kiệu lên, nhưng Thái tử không chui vào ngay, mà quay đầu lại trả lời: "Đúng dịp, vị đồng la thuộc hạ kia của Ngụy công cũng ở đó."
Hứa Thất An! Ngụy Uyên sững người.
Đối với Thái Tử, một đồng la nho nhỏ không đáng làm hắn phải để ý, hắn nhớ ra đồng la đó, chỉ vì nửa bài thơ kia quả thật khiến người ta kinh diễm.
Bằng không thì, tâm phúc của Hoài Khánh nhiều như vậy, Thái Tử mới lười ghi nhớ mấy lâu la không quan trọng.
Nghĩ tới đây, Thái Tử vén rèm lên, phát hiện Ngụy Uyên vẫn còn đứng tại chỗ.
"Ngụy công không đi sao?"
Ngụy Uyên giật mình, cũng đi vào kiệu.
Thái Tử không buông rèm, cười: "Nhưng đồng la đó đúng là rất thú vị, Bổn cung thật sự không ngờ, chỉ là một đồng la, mà lại có tài làm thơ như thế.

Hôm đó chúng ta ở bên hồ bày tiệc, hắn để giải vây giúp Hoài Khánh, mà làm thơ ngay tại chỗ."
Thái Tử đây là đang nói cho ta biết, thuộc hạ đồng la đó của ta, đã là người của Hoài Khánh công chúa? Ngụy Uyên không để chuyện này vào lòng, chỉ cười, nhưng câu cuối cùng lại làm ông ta thấy hứng thú, cũng vén rèm xe lên, hỏi: "Hắn lại làm ra thơ gì?"
Bất kể là "Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân", hay "Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", thì đối với một người đọc đủ thứ thi thư như Ngụy Uyên, cũng đều là những tác phẩm xuất sắc.
Hai trăm năm nay, trong lòng mỗi người đọc sách của Đại Phụng đều có một thi nhân tài hoa hơn người.
Thái Tử cất cao giọng nói: "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà!"
Thơ hay!! Mắt Ngụy Uyên sáng lên, đã bị hai câu thơ này làm cho vô cùng kinh diễm.
Thái Tử yên lặng chờ một lúc, quả nhiên nghe thấy trong kiệu đối diện vọng ra tiếng hỏi của Ngụy Uyên truy vấn: "Nửa bài đầu đâu?"
Khóe môi Thái Tử cong lên: "Không có."
Không có? Ngụy Uyên rơi vào trầm mặc.

Thấy đối diện chìm vào im lặng thật lâu, Thái Tử lập tức vui vẻ.
Hứa Thất An đi vào cung thành, tới nhã uyển của trưởng công chúa, nhìn thấy hoàng trưởng nữ ngực to, nàng mặc cung trang nền trắng, bên trên có những đóa mai đỏ rất đẹp.
Chải búi tóc thịnh hành nhất hiện thời, cắm trang sức hoa mỹ, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
Hoài Khánh công chúa sai cung nữ pha trà, mỉm cười: "Bản án có gì tiến triển không?"
Ý là hỏi kết quả điều tra Thanh Long Tự, Hứa Thất An nói: "Quả thật là có một chút."
Ngày hôm qua hai người mới cùng ở trong Văn Uyên các nỗ lực, tra ra lịch sử và truyền thừa của Bảo Tháp Tự, nên lời trưởng công chúa hỏi hôm nay nhất định là tin tức liên quan tới Thanh Long Tự.
Nghe vậy, mắt Hoài Khánh công chúa sáng lên, nhìn Hứa Thất An với vẻ trông mong.
Cho đến giờ, đồng la nho nhỏ này chưa từng làm nàng thất vọng, năng lực làm việc chính là hạng nhất, khứu giác nhạy cảm.
Lúc đó khi đề cử hắn với nha môn Đả Canh Nhân, trưởng công chúa đã có ý tưởng thu hắn về cho mình dùng, quá trình thu người của nàng là: quan sát, ám chỉ, thi ân, lôi kéo.
Nàng đâu có ngờ, cái tên Hứa Thất An này, lại quá linh hoạt thức thời, một phát đi xong luôn bước cuối.
"Lúc điều tra án của tiểu kì quan, ty chức đã từng thi triển Vọng Khí Thuật quan sát Chu Xích Hùng, lúc ấy hắn ta không có gì dị thường.

Hôm nay mới biết, hắn ta đã dùng một pháp khí đặc thù, qua mắt Vọng Khí Thuật.
"Thần loại bỏ những pháp khí trong Ty Thiên Giám và nội cung, nhiều mặt điều tra, phát hiện Thanh Long Tự có một pháp khí có khả năng che giấu khí tức.
"Đương nhiên, lúc này chưa thể khẳng định pháp khí Chu Xích Hùng có chính là cái của Thanh Long Tự không."
Trưởng công chúa truy vấn: "Pháp khí đó của Thanh Long Tự còn không?"
Hứa Thất An lắc đầu: "Sớm đã bị lấy mất.

Ty chức chính là đang muốn bẩm báo với công chúa việc này, đại khái chừng một năm trước, một hòa thượng của Thanh Long Tự tên là Hằng Tuệ hòa thượng đã động phàm tâm, bỏ trốn với nữ khách hành hương, chạy trốn khỏi kinh thành, khi đi còn thuận tay ăn cắp món pháp khí đó."
Trưởng công chúa lập tức nói: "Bỏ trốn thì bỏ trốn, vì sao phải đánh cắp pháp khí?"
Nữ nhân này quả nhiên thông minh, một câu điểm đúng ngay chỗ mấu chốt.


Hứa Thất An nói: "Việc này còn chờ kiểm chứng, chuyện này, còn phải nhờ trưởng công chúa hỗ trợ."
"Ta?" Chân mày đẹp đẽ nhướng lên, nàng có vẻ hơi kinh ngạc.
"Điện hạ có biết Bình Dương quận chúa không?" Câu hỏi của Hứa Thất An như tiếng sét bổ trúng đầu trưởng công chúa, dung nhan lành lạnh như ngọc lần đầu tiên lộ ra sự chấn động kịch liệt.
"Thật là như vậy?" Giọng nàng run run, nhìn Hứa Thất An chằm chằm.
"Đây là thông tin Thanh Long Tự Bàn Thụ phương trượng tiết lộ cho ty chức, là thật hay giả, thì phải tra xét mới biết được."
Giả thiết thì lớn mật, nhưng không có tang chứng vật chứng, trước khi không có chứng cứ, hắn sẽ không bao giờ chắc chắn.
Hoài Khánh công chúa cả buổi không nói gì, đại sảnh rơi vào trầm mặc, trong sự yên tĩnh hoàn toàn, nàng khe khẽ thở dài:
"Bình Dương là đích nữ của Dự Vương, cũng là đường muội của Bổn cung.

Ngươi đã nhìn thấy Tam ca của ta rồi, từ trước tới giờ, hắn luôn tự coi mình là một người đọc sách, là người khác biệt với các hoàng huynh hoàng muội khác, ân sư vỡ lòng của Tam ca chính là Dự Vương thúc.
"Vương thúc là một người đọc sách học rộng tài cao, từng học với đại nho Trương Thận ở trường, tinh thông binh pháp, làm quan đến chức Binh Bộ Thượng Thư, thậm chí có lời đồn rằng, ông ấy từng vào nội các, tranh chức thủ phụ."
Điều đó không có khả năng Hứa Thất An không tin, chưa nói tới chuyện người đọc sách không thể vào nội các, mà quyền lực của thủ phụ còn lớn hơn Ngụy Uyên, Nguyên Cảnh Đế yên tâm cho một Thân Vương làm thủ phụ hay sao?
Nhưng Hứa Thất An biết mình dốt lịch sử, kiến thức về bố cục trong triều chỉ có nửa vời, nên không phản bác.
"Đằng sau Dự Vương thúc là thế lực huân quý, lấy thân phận huân quý để chấp chưởng nội các, chuyện này trước kia cũng đã từng có ví dụ tương tự, nhưng chưa thành tiền lệ." Hoài Khánh công chúa kiên nhẫn giải thích:
"Đại Phụng từ khi dựng nước đến nay, huân quý dần đã dần bị đẩy tới mép rìa quyền lực, sớm đã không còn năng lực đấu giành vị trí thủ phụ."
Vì vậy, Dự Vương là người được thế lực huân quý đẩy ra làm người khiêng cờ? Sau lưng chính là cuộc đấu tranh giữa thế lực quan văn và thế lực huân quý?
Suy nghĩ lấp lóe trong đầu Hứa Thất An.
Hoài Khánh công chúa nói tiếp: "Dự Vương Phi là một tài nữ rất có tài, tiếc là hồng nhan bạc mệnh, chỉ để lại cho Dự Vương thúc một nữ nhi.

Vương thúc là người trọng tình cảm, đến nay vẫn không lập vương phi khác, coi hài tử của nương tử đã mất để lại này như trân bảo.
"Nhưng hơn một năm trước, Bình Dương đột nhiên mất tích, lúc ấy phụ hoàng xuất động cấm quân toàn thành tìm tòi, Thuật sĩ Ty Thiên Giám xuất động hơn phân nửa, nhưng đều không tìm được Bình Dương.
"Chuyện này đã gây nên đả kích rất lớn với Dự Vương, không lâu sau liền bệnh liệt giường không dậy nổi, sầu lo tích tụ, Thuật sĩ Ty Thiên Giám cũng thúc thủ vô sách, bởi vì tâm bệnh khó chữa."
Hứa Thất An vừa ăn dưa, vừa lắng nghe những tin tức động trời.
Cấm quân toàn thành tìm tòi, Thuật sĩ Ty Thiên Giám phối hợp, mà vẫn không tìm ra Bình Dương quận chúa, hẳn là đã bị món pháp khí đó che giấu mất khí tức, bằng không khó mà dẫn được Bình Dương quận chúa rời khỏi được kinh thành.
Hèn gì Hằng Tuệ muốn trộm pháp khí, thì ra là vì như vậy.
Hai người rất lâu đều không nói gì, đều tự suy nghĩ riêng mình.

Một hồi lâu sau, Hoài Khánh công chúa thở dài một tiếng: "Ngươi tiếp tục điều tra, nếu gặp phải phiền toái hay khó khăn không giải quyết được, thì tới tìm ta."

Hứa Thất An gật đầu.
"Đúng rồi, nghe nói hôm qua Lâm An đi tìm ngươi?"
Hứa Thất An phát hiện đôi mắt của công chúa điện hạ u ám hẳn đi.
Nói câu này nghe cứ như: hôm qua, bạn gái cũ của ngươi tới tìm ngươi phải không?
Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, Lâm An công chúa bảo ta đầu nhập vào nàng, làm trâu làm ngựa cho nàng.

Còn ban thưởng một miếng ngọc đeo eo cho ta."
Công chúa điện hạ mặt không cảm xúc: "Tại sao không từ chối nàng?"
Hứa Thất An cười khổ: "Lâm An công chúa nói, nếu ta không đáp ứng, nàng sẽ hét to phi lễ."
Lý do này đã đủ rồi chứ? Tỷ muội hoàng gia các ngươi đều áp bức ta, ta chỉ là một con tôm nhỏ, ta có biện pháp nào đâu!
Hứa Thất An cho rằng trưởng công chúa là loại nữ tử khéo hiểu lòng người, khoáng đạt săn sóc, sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà cằn nhằn mình.
Kết quả.
Trưởng công chúa không chút lưu tình vạch trần: "Với thông minh của ngươi, hẳn đã nhìn ra uy hiếp đó chỉ là phô trương thanh thế."
Cái nữ nhân dữ dằn này, bề ngoài thì lạnh lùng như băng, trong lòng thì bá đạo muốn chết.

Hứa Thất An kinh ngạc nhìn trưởng công chúa, nhanh chóng cúi đầu: "Ty chức đã hiểu, ty chức sẽ trả miếng ngọc này lại cho Lâm An công chúa, không qua lại với nàng ta nữa.
Từ về nay sau, chỉ thuần phục điện hạ."
Ta thề, từ nay về sau sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với Phiếu Phiếu, chỉ làm trâu làm ngựa cho ngươi!
Trưởng công chúa thoả mãn gật đầu.
Lúc này, một âm thanh ồn ào từ ngoài vọng vào.
"Nhị công chúa, người, người không thể vào!"
"Cút!"
Tiếng hét the thé hòa lẫn trong tiếng lôi kéo, một bóng người đỏ rực xông vào đại sảnh, mặt trứng ngỗng mắt hoa đào, Lâm An công chúa nhìn lướt qua sảnh, quả nhiên nhìn thấy con trung khuyển của mình đang thè lưỡi ra liếm chủ nhân cũ của nó.
Nàng ta lập tức giận dữ, dựng đứng lông mày, mắt trợn to, cả giận nói: "Cẩu nô tài, ngươi dám phản bội Bổn cung, ngươi quên bản thân ngươi là ai rồi phải không?"
Hứa Thất An thầm than trong lòng, theo bản năng quay qua nhìn trưởng công chúa, hy vọng nàng đi ra dọn dẹp cho mình.
Ai dè trưởng công chúa tỉnh bơ ném lại cho hắn một ánh mắt, như cười như không nhìn hắn, ánh mắt dường như đang nói: Chọn một đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận