Đại Hiệp Hồn

Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Hoa Vân Long nghe xong lời này, thầm giật mình, thầm nghĩ: Làm sao lại? Cổ Yên vạch trần lai lịch của ta sao? Rốt cục nàng là thế nào a? Nào ngờ hắn còn chưa hết nghi hoặc, chợt nghe thiếu nữ áo đen kia nghẹn ngào thét to: "Trời ạ, ngươi..."

Tiếng thét chói tai này tựa như có ẩn chứa ý tứ thất vọng, nhưng lại không có một chút lý do, Hoa Vân Long chưa kịp nghĩ kỹ lại, chỉ nghe Tiết nương kia lạnh giọng ngắt lời nói: "Tiểu thư, đừng quên mục đích của chúng ta, mặc kệ hắn cướp đi cô nương nào đó, những chuyện đó đều không có quan hệ gì với chúng ta."

Mấy chuyện này xảy ra chỉ trong chốc lát, thiếu nữ áo đen vui mừng bật thốt lên, lại đến nghẹn ngào thét chói tai, thêm cả Tiết nương ngắt lời nói thế, và cả Cừu Hoa kia nói ra mấy câu châm biếm, thật sự đã khiến Thái Xương Nghĩa hồ đồ rồi.

Chỉ thấy Hoa Vân Long thở ra một hơi thật dài, động thân đi đến chỗ thiếu nữ áo đen kia, nói: "Cô nương, ngươi đừng thương tâm, sự tình đến cuối cùng, ta đã tra được một ít manh mối, chuyện đó không có quan hệ với cô nương, về phần sự tình của lệnh tôn, nếu sau này tại hạ vẫn có thể ra sức, tuyệt đối sẽ không chối từ, trước mắt mời ngươi đi trước một bước..."


Lời nói vẫn còn chưa dứt, chợt nghe Cừu Hoa kia cười ha ha nói: "Họ Hoa kia, chuyện lần này, ngươi thật sự muốn muốn nhúng tay vào sao?"

Hoa Vân Long không thèm để ý, vẫn tự mình nói tiếp: "Cô nương, tại hạ đã nói ra lời trong đáy lòng, đệ tử Hoa gia, tuyệt đối sẽ không làm chuyện nuốt lời bội ước, bôi nhọ danh dự gia tộc, ngươi cứ đi đi, sự việc ở nơi đây ta sẽ lo liệu."

Thiếu nữ áo đen nước mắt lưng tròng, không nói lời nào, Tiết nương vẫn là một mặt sương lạnh, cũng không có ý rút đi.

Chỉ nghe Cừu Hoa kia lạnh giọng hừ một tiếng, nói: "Do ngươi lo liệu? Hừ, ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, còn muốn vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác?"

Ánh mắt nhìn sang thiếu niên cẩm y đứng ở một bên, lại nói: "Lão Ngũ, chúng ta lên, không cần lo chết hay sống."

Cánh tay vung lên, tung ra một chưởng, thế mạnh như bão tố đánh tới sườn lưng của Hoa Vân Long.

Hoa Vân Long xoay chuyển thân thể, né qua chưởng phong bất ngờ tấn công tới, thanh âm nghiêm nghị nói: "Chậm đã, tại hạ có chuyện muốn hỏi."

Chỉ nghe "Xoẹt xoẹt" một tiếng, cẩm y thiếu niên đã rút ra trường kiếm, một kiếm quét ngang, vung tới ngang hông Hoa Vân Long, lạnh lùng nói: "Âm phủ không thiếu quỷ hồ đồ, lại thêm một tên nhà ngươi thì có ngại gì đâu."

Mồm miệng cay nghiệt, kiếm thế sắc bén, một kiếm này thế đi như điện, uy mãnh vô cùng, rất có xu thế một kiếm đả thương người, thiếu nữ áo đen đưa mắt nhìn tới, bất giác kêu lên một tiếng sợ hãi, mở to hai mắt nhìn.

Hoa Vân Long lại không thèm để ý chút nào, tay trái vung lên, chưởng phong bất ngờ tấn công, đánh thẳng tới thế kiếm, miệng quát: "Ngươi là ai? Nói cho tinh tường rồi lại đánh."

Cừu Hoa kia một chưởng thất bại, cánh tay trái lại tìm tòi, thuận thế cầm kiếm nơi tay, một chiêu "Ngàn dặm giương buồm", cổ tay chấn động đâm tới một kiếm, nói: "Cừu Hoa, ngươi có thể nghe rõ a?"

Cừu Hoa? Cẩm y thiếu niên kia cũng gọi là Cừu Hoa, đây chẳng phải là tên Cừu Hoa thứ ba rồi sao?


Tâm thần Hoa Vân Long chấn động, sườn trái suýt chút nữa đã trúng một kiếm, Thái Xương Nghĩa vừa thấy liền khẩn trương, đang định phóng người lên, lao đến giải cứu, chợt nghe thiếu nữ áo đen kia nghẹn ngào kêu lên: "Hoa công tử, tiếp kiếm."

Vừa nói, thanh đoản kiếm lập lòe quang hoa, dài không hơn một xích của nàng đã nhanh như chớp, mạnh mẽ bay tới sau lưng Cừu Hoa, Cừu Hoa kia không kịp đả thương địch thủ, vội vàng lui bước tiếp kiếm, bước ra một bước dài, tránh né một chiêu.

Trong lòng Thái Xương Nghĩa giãn ra, bất giác thầm nghĩ ngợi: "Nàng kia có thù oán với Hoa lão đệ, nhưng cũng có tình ý với Hoa lão đệ, quả thật đúng là đạo là vô tình lại hữu tình."

Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt lại không dám nháy một cái, chỉ thấy đoản kiếm kia thế đi như trước, Hoa Vân Long mắt thấy không thể không tiếp, trong lúc cấp thiết, cánh tay phải tìm tòi, đoản kiếm lập lòe quang hoa kia đã bị hắn dùng hai ngón tay kẹp chặt lại không thể tiến thêm nửa phần.

Một kiếm nơi tay, Hoa Vân Long tựa như mãnh hổ thêm cánh, chỉ thấy hắn vung lên đoản kiếm, lập tức triển khai một vòng cường công, bức ép hai tên Cừu Hoa kia, đánh cho bọn hắn liên tiếp lui về phía sau. Trong thế công, Hoa Vân Long thầm nghĩ: "Trong chốn võ lâm, ở đâu tới thật nhiều Cừu Hoa như thế? Cẩm y thiếu niên được xưng là lão Ngũ, vậy tên mặt ngựa hẳn là lão Tam a? Ta lại tha hắn một lần, thầm quan sát lai lịch võ đạo của bọn hắn, sau đó lại tính tiếp."

Hắn vừa nghĩ như thế, lập tức giả bộ làm ra bộ dáng như không đủ nội lực, kiếm thế hơi chậm lại.

Cao thủ so chiêu, làm sao có thể lộ ra một tia sơ suất? Hai tên Cừu Hoa, võ công đều đã đến cấp bậc áo nghĩa thâm sâu, chỉ vì một chút sơ ý, lập tức tự mất đi tiên cơ, đành phải rơi xuống hạ phong, bây giờ mắt thấy kiếm thế của Hoa Vân Long hơi dừng một chút, đây chính là cơ hội lật kèo ngàn năm khó gặp, sao có thể ngu ngốc bỏ mất dịp may? Chỉ thấy hai người bọn hắn mặt lộ vẻ vui mừng, kiếm thế càng chặt chẽ, "Xoạt xoạt xoạt" liên tục công tới ba kiếm, lập tức xoay chuyển trở lại xu thế hòa nhau.

Trước đó hai người bọn hắn rơi xuống hạ phong, không thể triển khai kiếm pháp, lúc này ở xu thế hòa nhau, hai thanh trường kiếm, thoáng chốc tựa như cá gặp được nước, thuận buồm xuôi gió, bắt đầu sinh động.


Quả nhiên, kiếm pháp của hai người bọn hắn cay độc có thừa, trầm ổn không đủ, phối hợp thi triển ra, càng cảm thấy đặc tính quỷ dị hay thay đổi, so với kiếm pháp của tên Cừu Hoa gặp ở Lạc Dương kia không khác biệt một chút nào, thử hơn hai mươi chiêu, Hoa Vân Long thầm nghĩ: Kiếm pháp nhất trí, chính là xuất nghệ đồng môn rồi. Nhưng thật không biết có bao nhiêu tên Cừu Hoa trùng tên trùng họ? Cổ tay hắn đột nhiên chấn ra một kiếm, bổ về phía Cừu Hoa đang mặc cẩm y kia, đồng thời âm thanh lạnh lùng nói: "Nói mau? Các ngươi chính là môn đồ của Giáo chủ Huyền Minh Giáo phải không?"

Một kiếm này giống như cầu vồng đến từ thiên ngoại, mạnh mẽ sắc bén đến cực điểm, Cừu Hoa cẩm y chấn động cả tâm thần, bất giác lui ra ngoài một bước. Cừu Hoa mặt ngựa dồn sức tiến lên một bước, mũi kiếm kéo lên một mảnh hàn mang, liều lĩnh điểm thẳng tới tam đại yếu huyệt sau lưng Hoa Vân Long, ý đồ hóa giải nguy hiểm cho tên Cừu Hoa cẩm y.

Liều lĩnh nguy hiểm mà cứu người, bản thân chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, chỉ thấy Hoa Vân Long mạnh mẽ xoay người tạo thành một vòng cung, đoản kiếm vung thẳng tới, đột nhiên, chỉ cảm giác trên đỉnh đầu mát lạnh, hắn bất giác hoảng sợ ngẩn ngơ.

Hoa Vân Long cười một tiếng lui ra, nói: "Xin hỏi, nếu kiếm thế của tại hạ trầm xuống thêm ba phần, hậu quả sẽ như thế nào?"

Hậu quả như thế nào? Đó là không cần hỏi. Cừu Hoa mặt ngựa suýt bị chẻ đôi, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, thở ra một ngụm lãnh khí. Hoa Vân Long mỉm cười, lại nói tiếp: "Ta muốn hỏi, tọa hạ đệ tử của lệnh sư, có bao nhiêu Cừu Hoa trùng tên trùng họ?"

Cừu Hoa mặt ngựa như bị thôi miên, bật thốt lên nói: "Tám người."

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận