Dã Thú Dưới Váy Em


Lệ Kiêu sửng sốt giây lát, đôi mắt khẽ động.

Anh nghiêng đầu nhìn Vân Đóa, khóe môi cô gái nhỏ tràn đầy ý cười, mắt hạnh sáng ngời lộ ra vẻ chờ mong hạnh phúc.
Hóa ra đi đăng ký kết hôn cùng anh lại là chuyện làm cô hy vọng vui vẻ đến vậy.
Cả khuôn mặt Lệ Kiêu trở nên dịu dàng, anh nâng bàn tay đã được quấn băng lên, đầu ngón tay sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ.
"Được." Giọng nói từ tính của người đàn ông thật ấm áp, "Đợi anh thắng trận này, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."
Vân Đóa cười híp mắt, "Mặc kệ anh thắng hay không thì chúng ta cũng đi!"
Lệ Kiêu trầm thấp nở nụ cười, "Yên tâm, anh sẽ không thua mất sính lễ của em đâu."
Anh xoa đỉnh đầu cô, "Vân Đóa Đóa, em phải tin chồng chứ!"
**
"Ôi, trận đấu này Kiêu ca nhất định có thể thắng!" Ngược lại Kỳ Lãng khá tin tưởng vào đàn anh, "Chị dâu nhỏ nhìn kìa —— "
Theo thường lệ, anh vẫn đảm nhiệm chức vụ bình luận viên cho Vân Đóa, "Không thể nói tuyển thủ Watanabe này không có thực lực, anh ta có thực lực, nhưng vận may cũng rất tốt."
"Sao lại tốt?" Vân Đóa hỏi.

Dù sao cô cũng cảm thấy chồng mình không may mắn cho lắm, nếu không thì cũng sẽ không bị rắc rối thổi còi đen như vậy.
"Người cuối cùng thách đấu Watanabe là một võ sĩ người Mexico.

Anh bạn đó là một gã to xác, bọn tôi đều nói chắc chắn sẽ đánh bại Watanabe.

Kết quả giờ ra sao em đoán xem? Anh ta bị tai nạn xe hơi một ngày trước trận đấu và đã giải nghệ!"
Kỳ Lãng nhìn võ sĩ Nhật Bản mặc quần đen vừa lên sàn đấu, lắc đầu cười thầm: "Bảo vệ đai vô địch thế này thật là may mắn."
Anh hơi ngừng, "Nhưng cũng không phải lần nào anh ta cũng gặp may mắn.

Tố chất tâm lý của Watanabe không được tốt, lại gặp Kiêu ca như vậy thì vào thời điểm mấu chốt có thể sẽ như xe bị tuột xích."
"Tố chất tâm lý không được tốt sao?" Vân Đóa hơi giật mình, "Tôi xem tin tức thấy họ đều đang nói về "cuộc chiến báo thù", chính anh ta cũng biểu hiện mình rất có lòng tin cơ mà?"
Kỳ Lãng nhẹ xùy~~ một tiếng, "Cái đó là muốn mượn truyền thông tạo áp lực cho Kiêu ca.

Haizz, làm những thứ này chỉ có thể nói lên anh ta trống rỗng, phô trương thanh thế chứ sao."
Ring girl đã bắt đầu đi quanh sàn đấu, Vân Đóa và Kỳ Lãng dừng câu chuyện, nhìn về phía sàn đấu quyền anh.
Nhật Bản có lịch sử đọ sức lâu đời, thị trường cũng hoàn thiện hơn so với trong nước, đối với một trận đấu có đai vàng thế này thì cả sàn đấu và những thiết bị hỗ trợ đều là loại hàng đầu.

Không khí tại hiện trường rất náo nhiệt, rất nhiều người trẻ tuổi xem quyền anh nên không khí cũng sôi nổi hẳn lên.

Lệ Kiêu đã tranh tài vài lần ở Nhật Bản, nhiều fans quyền anh đã có ấn tượng sâu sắc với dã thú đoạn mi này.

Anh chiến đấu trên sân khách nhưng lúc xuất hiện cũng đã nhận được không ít lời hoan hô.
Trận đấu bắt đầu.

Kỳ Lãng nói không sai, Watanabe đã không tấn công với cường độ cao trước Lệ Kiêu.

Vân Đóa đã xem rất nhiều trận đấu, một người bình thường như cô cũng có thể nhìn ra, trận đấu này rõ ràng không hề đáng xem như trước —— Lệ Kiêu có ưu thế rõ ràng, chiến thuật mạnh mẽ áp chế đối thủ, tích cực tiến công càng đánh càng mạnh.

Watanabe bị đánh rất hao tổn sức lực.
Không biết có phải là do động lực từ giấy chứng nhận kết hôn quá mạnh mẽ hay không, hôm nay quả thực Lệ Kiêu đã phát huy khả năng vượt xa bình thường, biểu hiện quá sáng chói.

Sau khi Watanabe bị ăn một cú móc cằm hung mãnh, nhóm fans hâm mộ quyền anh của Lệ Kiêu đã đồng loạt hét lên "KO".
Ở hiệp thứ bảy, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Khi tiếng chuông báo hết hiệp, Watanabe vẫn không dừng tay mà dùng hết sức đấm Lệ Kiêu.

Trong một thoáng ngắn ngủi Lệ Kiêu đã bị hoảng hốt, sau đó Watanabe lại ra tiếp một cú đấm.
Các đội viên câu lạc bộ trông thấy một màn này, đồng loạt kêu lên "Cmn".

Trọng tài cũng rất nhanh nhẹn, trực tiếp phán quyết Watanabe phạm quy.
Trận đấu tạm dừng, hiện trường dần dần bắt đầu không khống chế được nữa.

Hai phe đã xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng vẫn là bảo an ra tay kiểm soát hiện trường.
Sau đó, một cảnh còn bất ngờ hơn nữa đã xuất hiện —— đoàn trọng tài nhất trí phán quyết Watanabe phạm quy ác ý, trực tiếp phán Lệ Kiêu chiến thắng, trận đấu chấm dứt!
Khán đài bùng nổ cùng với tiếng hò reo, phản đối và thảo luận.

Người xem không có cách nào tiếp nhận nổi, đoàn đội của Watanabe lập tức đưa ra khiếu nại.
Watanabe giải thích rằng anh ta hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông kết thúc và chỉ đang cố ra quyên liên kích.
Trọng tài bác bỏ và cho rằng dù cú đấm đầu tiên của Watanabe sau khi tiếng chuông kết thúc là vô tình, nhưng khi dưới tình huống Lệ Kiêu tuân thủ quy tắc không đánh trả, anh ta còn đánh ra trọng quyền thứ hai thì đã là tấn công ác ý.
Đoàn đội của Watanabe không phục...
Hiện trường là một mảnh hỗn loạn.

Vân Đóa ngồi tại chỗ ngơ ngác cả buổi, không kịp phản ứng.
Vậy là...!Thắng rồi hả?
Lệ Kiêu đoạt đai vàng và trở thành nhà vô địch quyền anh thế giới??
Cô chớp chớp mắt, trong tiềm thức tìm kiếm Lệ Kiêu.

Lệ Kiêu và nhóm bác sĩ đang ở rìa võ đài, người đàn ông nhắm mắt ngước mặt lên, để bác sĩ giúp anh xử lý vết thương trên mặt.
Đội của anh và đội của Watanabe cãi cọ quyết liệt, nhưng bản thân Lệ Kiêu lại tỏ ra bình tĩnh như người ngoài cuộc.
Vân Đóa đi qua ngồi bên cạnh anh, Lệ Kiêu bôi thuốc xong rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, càng không có nụ cười và anh cũng không còn hưng phấn chiến đấu để thắng như trước nữa.

Anh lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào, thái dương và thân trên rắn chắc sáng ngời, hào quang bộc phát, nhưng đôi mắt đen của anh lại ẩn chứa cảm xúc sâu thẳm.
Vân Đóa nhìn anh vài giây, từ từ thở dài.
"Anh còn muốn đánh phải không?"
Lệ Kiêu nhắm mắt lại, cuối cùng nói ra mấy chữ: "Em hiểu anh mà."
Vân Đóa mím môi.
Đương nhiên là cô hiểu anh.
Mặc dù trọng tài cho rằng thắng bại đã định, đoàn đội cũng không tán thành việc Lệ Kiêu tiếp tục trận đấu, ngay cả khi trận này đối thủ đã phạm quy và chiến thắng của Lệ Kiêu đã quang minh chính đại, nhưng cô biết rõ anh sẽ không cam lòng.
Cô còn biết anh coi quyền đài là nơi thiêng liêng.

Ở chỗ này, trong mắt anh không thể chứa nổi một hạt cát, đây là đai vàng quan trọng nhất với anh, muốn anh chấp nhận chiến thắng có chút tranh cãi nào thì thà thua còn hơn.
Người đàn ông của cô, cô hiểu rất rõ.
Quang minh chính đại, luôn luôn bộc trực.
Bộc trực đến mức có đôi khi người khác nói anh bướng bỉnh, nói anh kiêu ngạo.
Nhưng cô yêu anh như vậy đấy.
Vân Đóa lại thở ra một hơi, đặt hai bàn tay nhỏ bé lên cánh tay của người đàn ông, "Vậy anh đi đi!"
Hai mắt Lệ Kiêu sáng ngời.

Anh nhìn cô thật sâu trong giây lát, cong môi nở nụ cười, "Được."
Vân Đóa di chuyển đôi mắt màu hổ phách nhìn vào tai anh, khóe mắt xương mày anh cũng rướm máu, cô không nhịn được hơi nhíu mày.
Lệ Kiêu bắt gặp vẻ mặt của cô gái, cong khóe miệng, "Sao thế, không nỡ để anh đi? Đau lòng hửm?"
Vân Đóa nhăn nhó và nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, "Đau lòng anh có làm được cái gì đâu, chả phải anh liều như vậy à..."

Làm phu nhân quyền vương cũng không dễ dàng.
Làm gì có cô gái nào muốn nhìn thấy chồng mình bị thương thường xuyên chứ, nhưng đối với vận động viên thì chấn thương là điều khó tránh khỏi, cô đau lòng những cũng không có biện pháp nào cả.
Anh ở bên trên luyện một trái tim dũng cảm, cô dưới này cũng phải luyện một trái tim kim cương.
"Em đã nói với bố anh rồi, thời gian tới em sẽ đến bệnh viện học cách xử lý các vết thương đơn giản và băng bó cơ bản."
Vân Đóa đưa tay lên vuốt nhẹ xương mày của anh, "Anh là võ sĩ quyền anh thì những cái này em cũng phải học được cách thích ứng."
Cô nhướng mi cười khúc khích, "Anh cứ yên tâm thi đấu là được.

Cố gắng lên nha!"
Lệ Kiêu nhướng mày, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Anh nở nụ cười, ánh mắt nhìn Vân Đóa tràn đầy dịu dàng yêu thương, còn có một chút tự hào.
"Đây mới là vợ của anh!" Anh kéo tay cô lên hôn nhẹ một cái, "Vân Đóa Đóa, chồng em sẽ không thua!"
** đọc tại wattpad riri_1127 or blog nhacuariri1127 để ủng hộ mình nhaa
Lệ Kiêu chủ động xin được tiếp tục trận đấu, không chỉ trọng tài giật mình, mà đoàn đội của Watanabe cũng vừa mừng vừa sợ.
Lệ Kiêu đứng trên đài một lần nữa chính là dã thú mang ý chí chiến đấu sục sôi, rõ ràng là trạng thái còn tốt hơn so với trước.
Watanabe không nghĩ tới đối thủ sẽ chủ động từ bỏ thắng lợi đã tới tay, cộng với trạng thái bùng nổ của Lệ Kiêu, tâm lý của Watanabe đã sụp đổ một lần nữa.

Không đến hai hiệp, anh ta đã bị Lệ Kiêu KO.
Cuối cùng Lệ Kiêu đã giành được chiến thắng theo tâm nguyện của mình, không hề có sự tranh luận nào, đường đường chính chính có được thắng lợi.
Khán giả trên khán đài đã bị thuyết phục hoàn toàn, họ cùng nhau vỗ tay cổ vũ cho tân vô địch quyền anh thế giới.
Ngày hôm sau, tất cả các tạp chí lớn đều đăng ảnh Lệ Kiêu cầm đai vàng.

Trong tấm ảnh, một tay anh luôn ôm một cô gái bên người và nói cho tất cả mọi người biết rằng, phần vinh quang này của anh cũng có một nửa là của cô.
Anh còn nói, Vân Đóa Đóa của anh chính là bảo vật còn quý báu hơn cả đai vàng.
Chóp mũi và khóe mắt của Vân Đóa trong tấm ảnh đỏ cả lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiêu hãnh và ngọt ngào.

Cô ôm lấy tấm lưng vững chãi của người đàn ông và nhón gót để thì thầm với anh điều gì đó mà camera không thể nghe thấy.
Cô nói: "Chồng, anh là vinh quang lớn nhất đời này của em!"
**
Một tuần trước khi tốt nghiệp, Lệ Kiêu và Vân Đóa đã đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.

Nhà vô địch quyền anh đang quá nổi tiếng, vì tránh tai mắt truyền thông nên đã đi một cách lặng lẽ.
Một ngày sau khi lĩnh chứng, Lệ Kiêu lại phải đi thi đấu.
Lệ phu nhân mới nhậm chức hơi mất mát vì chồng không thể đến buổi lễ tốt nghiệp mình.

Biết rõ suy nghĩ của con dâu nên sáng sớm ngày diễn ra buổi lễ cô giáo Tiêu đã đưa Vân Đóa đến trường.
Trên đường cô giáo Tiêu tiết lộ một chút, bảo lát nữa có thể sẽ có bất ngờ nhé.
Đến nơi làm lễ thì Vân Đóa đã biết "bất ngờ" là cái gì rồi.


Cô kinh ngạc nhìn người chồng mới cưới đã tuyên bố không thể về nhà trước khi buổi lễ diễn ra, đang bước lên bục trong bộ vest.
Lệ Kiêu với mái tóc chải chuốt chỉn chu như người lớn, là cựu sinh viên ưu tú được trường đặc biệt mời đến vào ngày hôm nay.

Sau khi cựu sinh viên ưu tú có bài phát biểu xuất sắc, anh hơi dừng lại và mỉm cười một lần nữa.
"Thật ra hôm nay, tôi còn có chuyện muốn nói."
Bên dưới có hơi náo động một chút, sau đó mọi ánh mắt đều trở nên tập trung và chờ mong, nhìn lên sân khấu.
Lệ Kiêu chuyển hướng sang Vân Đóa mà không hề báo trước, "Tôi muốn hỏi bạn Vân Đóa —— "
Trái tim của Vân Đóa hoảng loạn, cô không khỏi nín thở.
Người đàn ông cao lớn đứng trên sân khấu cười khẽ, "Nhận giấy chứng nhận kết hôn trước rồi lại nhận thêm bằng tốt nghiệp, là loại thể nghiệm như thế nào?"
Toàn trường lặng im vài giây, sau đó "Oa" phát ra tiếng cảm thán, sau đó lại là một hồi âm thanh ồn ào.
Vân Đóa hơi ngượng ngùng gật đầu cảm ơn các bạn cùng lớp đang chúc mừng xung quanh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn lên sân khấu
"Tôi có vài lời muốn nói với bà xã của tôi." Trong mắt Lệ Kiêu dường như đang chứa thật nhiều ngôi sao nhỏ, anh nhìn cô thật chuyên chú.
"Vân Đóa, tên của anh là Lệ Kiêu, cũng có người gọi anh là 'Dã thú', 'Quyền Vương', còn có người gọi anh là 'Sư huynh' hoặc là 'Kiêu ca'.

Nhưng trong tất cả các danh phận, cái mà anh hưởng thụ nhất và cũng tự hào nhất, chính là làm chồng của em."
Anh cong môi và chậm rãi nở nụ cười, "Vợ, tốt nghiệp vui vẻ! Sau này bất cứ thời khắc quan trọng nào trong cuộc đời, anh đều sẽ ở bên cạnh em."
**
Sau khi tốt nghiệp chưa đến hai ngày, Vân Đóa đã nhận được quà tốt nghiệp của mình—— chồng của cô, tuân theo phong cách tiêu dùng không hề biết tiết kiệm thường ngày, đã tặng cho cô một ngôi nhà lớn.
Lớn, nó thực sự quá lớn.
Bố cục tổng thể của ngôi nhà lớn rất giống biệt thự của bố mẹ Lệ Kiêu, tòa nhà là sự kết hợp giữa hồ và biệt thự, bên hồ còn có còn có xích đu mà Vân Đóa ưa thích.
Bên trong còn bọc bìa cứng, Lệ Kiêu nói muốn sửa chữa theo phong cách yêu thích của vợ cho nên chưa đụng vào cái gì cả—— ngoại trừ một chỗ, chính là phòng chứa đồ.
Lệ Kiêu đã tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp, tự mình thiết kế phòng chứa đồ không hề nhỏ hơn phòng ngủ, lắp đặt thiết bị tinh xảo và rất đặc biệt.
Vân Đóa choáng váng khi bước vào.

Căn phòng chứa đồ khổng lồ này đã chật kín, ngoài những món đồ xa xỉ như đồ trang sức, giày dép và túi xách, còn có những bộ váy mà cô yêu thích.

*xin vía có chồng xịn =)))
Có những bộ sườn xám làm bằng vải cao cấp, những bộ quần áo hàng hiệu mà cô cho vào giỏ hàng và cô đắn đo không chắc có nên mua chúng hay không, còn có váy của thương hiệu LO cô yêu thích —— quả thực giống như chuyển cả cửa hàng về nhà.
Vân Đóa nhìn vài chiếc váy mơ ước mà cô chậm tay không mua được, cả người ngây ngẩn cứ như đang mơ vậy.
Lệ Kiêu ôm cô từ phía sau, "Thích không?"
Chóp mũi anh thân mật cọ lên tóc cô, thấp giọng nói: "Vân Đóa Đóa, anh đã nói muốn cho em một ngôi nhà."
Một cái tốt nhất, một ngôi nhà không để cho em phải tủi thân.
Vân Đóa cong môi, cô quay lại cọ cọ vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ "Chồng, anh ở đâu thì nơi đó chính là nhà của em."
Cùng ngày, Lệ phu nhân mặc chiếc váy sao kim cương cô yêu thích nhất ngay trong phòng chứa đồ chồng mới tặng và chụp vài tấm ảnh mới.
Trước kia cô hay vụng trộm nghĩ tới, chiếc váy sa trắng sao kim cương này cô phải mặc làm áo cưới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận