Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký FULL


Tô Ngữ Ngưng về tới cung.

Nhưng thật kỳ quái, vậy mà lại không có bất kì ai truy vấn nàng chuyện này, ngay cả Nam Khô Nguyệt Ly cũng không mượn cơ hội mắng nhiếc nàng.

Nữ hài tử đều trốn nàng từ xa, hình như sợ điều gì đó.Nhưng thời gian an lành cũng chẳng được lâu.

Một ngày, Tô Ngữ Ngưng nhìn thấy Nam Khô Nguyệt Ly chơi đùa cùng đám nữ hài trong đình từ xa, muốn tránh đi, đột nhiên nghe thấy Nam Khô Nguyệt Ly gọi mình, muốn nàng chơi nhặt hạt giống cùng một cung nữ, ai thua thì có thể tát đối phương một cái.

Tô Ngữ Ngưng thập phần không muốn, Nam Khô Nguyệt Ly liền trợn mắt: “Ngươi là quý giá nhất sao? Đừng làm hỏng hứng thú của mọi người.”Tô Ngữ Ngưng không muốn tranh chấp, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nhặt hạt, trong lòng hận không thể sớm rời khỏi.

Ván thứ nhất nàng thắng, chỉ vươn tay lướt nhẹ qua mặt cung nữ một chút.


Ván thứ hai cung nữ kia thắng, chậm rãi vươn tay, bỗng lén nhìn Nam Khô Nguyệt Ly đứng một bên, vung tay tát mạnh vào mặt Tô Ngữ Ngưng.Tô Ngữ Ngưng bị tát thiếu chút ngã sấp, mặt rát bỏng, nước mắt lập tức trào ra: “Ngươi… Ngươi…”“Sao nào? Thua không dậy nổi?” Nam Khô Nguyệt Ly nhảy lại gần, “Ngươi có thể chạy thêm một lần mà! Hoàng trưởng tử, Nhị hoàng tử lại có thể đồng thời biện hộ cho ngươi, cậu ấm Mục Như gia cũng kiên quyết nói là hắn gạt ngươi — Thể diện của ngươi lớn thật, các thế tử hoàng tộc tôn quý nhất trên đời đều thích ngươi, có đúng hay không? Ngày hôm nay cứ chạy thêm một lần nữa đi, dù sao cũng chẳng có ai dám quản ngươi.”Tô Ngữ Ngưng nhìn gương mặt khiêu khích đó, đột nhiên tự nói với bản thân: phải nhẫn nại, nhất định phải nhịn xuống.

Vì tính mệnh của phụ mẫu, để không khiến người khác nghĩ mình cần lòng thương hại, nhất định phải nhịn xuống.

Có gì ghê gớm đâu, vài ba cái tát thôi, không chết người được.Nàng đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì hai chúng ta chơi đi.”Nam Khô Nguyệt Ly kinh ngạc lùi một bước: “Cái gì? Ngươi… Được, ta, ta sợ ngươi chắc?” Nàng ta xắn tay áo.Ván thứ nhất, Nam Khô Nguyệt Ly thua.

Nàng ta đỏ mặt vì căng thẳng, trợn mắt nhìn Tô Ngữ Ngưng, nhưng Tô Ngữ Ngưng chỉ mỉm cười, tuy má vẫn còn vương nước mắt, nhưng chỉ phẩy nhẹ tay qua mặt nàng ta.Ván thứ hai, thứ ba,… thứ bảy, Nam Khô Nguyệt Ly đều thua.

Sắc mặt nàng ta ngày càng khó coi, các nữ hài đứng xung quanh rì rầm bàn tán, nhưng Tô Ngữ Ngưng vẫn chỉ nhẹ nhàng phẩy tay lên mặt nàng ta.Ván thứ tám, Nam Khô Nguyệt Ly cuối cùng cũng thắng.

Dường như nàng ta đã đợi lâu lắm rồi, vung tay lên tát thẳng vào mặt Tô Ngữ Ngưng, đánh cho nữ hài ngã vật sang một bên.


Cú đánh nặng nề này làm các nữ hài đứng quanh đều la hoảng.

Nam Khô Nguyệt Ly cũng hơi lo lắng, có phải mình ra tay quá độc ác rồi không.Nhưng Tô Ngữ Ngưng chậm rãi bò lên từ mặt đất, mặt tuy sưng đỏ cả lên, nhưng vẫn khó nhọc mỉm cười, duỗi tay ra: “Chơi tiếp chứ?”Nét cười đó làm Nam Khô Nguyệt Ly bất an, nhưng nàng ta cũng là người tùy hứng: “Chơi tiếp chứ! Không ai được chạy!”Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ năm… Cái tát nặng nề của Nam Khô Nguyệt Ly giáng vào mặt Tô Ngữ Ngưng, các nữ hài xung quanh đều dựa vào một chỗ, cảm thấy không thể xem tiếp.

Trong đám người có người khóc nức nở kêu lên: “Tô Ngữ Ngưng, đừng chơi nữa, đi thôi, đi thôi.” Nhưng Tô Ngữ Ngưng vẫn mỉm cười, nếu thắng, chỉ lần lượt vươn tay ra, nhẹ phất qua gò má đối thủ.Khi Nam Khô Nguyệt Ly cũng hiểu được nữ hài này điên rồi, không muốn chơi tiếp nữa, Tô Ngữ Ngưng lại thắng một ván.Nàng chậm rãi vươn tay ra, nhưng Nam Khô Nguyệt Ly nhìn vào mắt nữ hài này, đột nhiên có một tia dự cảm chẳng lành.Nụ cười mỉm của Tô Ngữ Ngưng biến thành cười lạnh, tay nàng hơi run, chậm rãi giơ lên: “Xin hãy đưa mặt lại gần một chút, được chứ?”Các nữ hài xung quanh đều kinh hãi nhìn tay Tô Ngữ Ngưng, nhưng không ai ngăn cản.Dường như thấy được sức lực vừa nãy đánh ra sẽ được hoàn trả toàn bộ trong một cái tát này, Nam Khô Nguyệt Ly chưa gì đã cảm thấy mặt rát bỏng! Nàng ta kêu lên kinh hãi, che mặt bỏ chạy về phía sau, nhưng lại vấp phải ghế đá, suýt té xuống đất.Tay của Tô Ngữ Ngưng vẫn đang giơ cao giữa không trung, hơn nửa ngày, đám người đều đi hết, nàng mới chậm rãi buông tay.“Có bản lĩnh thì giết ta đi, còn nếu không có bản lĩnh… Ta sẽ không đi đâu!” Mặt nàng vẫn là nét cười lạnh không hề phù hợp với độ tuổi của mình....Đế đô Thiên Khải, trung tâm của thiên hạ.

Thành quách cực lớn của nó hiện lên màu đồng cổ sáng bóng dưới ánh chiều tà, chín phiến cổng thành giống như cự thú phun nuốt nhân lực và vật tư trong thiên hạ hợp dòng mà đến, cũng hội tụ dã tâm và mộng tưởng.

Rất nhiều người nhìn thấy tấm biển Thiên Khải lớn trên tường thành đã thỏa mãn, cũng có người hi vọng có thể nhìn bao quát lầu gác trùng điệp.Mục Như tướng quân phủ, đó là phủ đệ khổng lồ hùng vĩ nhất trừ hoàng thành trong Thiên Khải thành.Thiếu niên Mục Như Hàn Giang ngồi trên mái nhà cao trong phủ, vừa ngắm cảnh phồn hoa trong thành, vừa tưởng tượng giang sơn ngoài mấy ngàn dặm.Vinh quang vô thượng vì Mục Như thế gia được xưng huynh đệ với hoàng tộc, đối với Mục Như Hàn Giang mà nói, lại biến thành một loại trống rỗng.

Con đường tương lai tựa hồ đã định trước từ lâu, lớn lên, nhập ngũ, dẫn quân, xuất nhập triều đình.


Phủ đệ này với cậu là quá nhỏ, cậu ngắm bầu trời ngoài tường, tưởng tượng ra chiến tranh, dưới bầu trời mây sắc đỏ, cậu giữ cờ lớn cưỡi ngựa phóng như điên, mở một đường máu giữa vạn quân, cô nương mỹ lệ phía xa, ánh mắt đọng lại trên người cậu.Luồng khí bất kham đó xông lên trong lồng ngực cậu, luyện võ đọc sách với cậu là quá khô khan, mỗi khi nửa đêm tỉnh lại từ trong mộng, cậu lại tru lên như sói, nhảy ra ngoài tường viện.

Trời sáng lâu rồi người nhà mới tìm được cậu.

Thiếu niên này thường ở trần, cả người đầy bùn và vết thương, ẩu đả với thiếu niên khác hơn cậu tới bốn, năm tuổi hoặc bơi giữa dòng nước xiết.

Hỏi cậu vì sao trốn ra ngoài, Mục Như Hàn Giang nói, ta gặp ác mộng, bị nhốt trong lồng, ta phải cắn phá lồng sắt chạy trốn.Mẫu thân nghĩ đây là một chứng cuồng, đã mời danh y tới khám chữa cho nhi tử thứ ba của mình, danh y đó nói: “Đây là lúc ra đời hồn phách bị thú linh cuồng mị xâm nhập, nhất định là do nhà võ tướng giết quá nhiều người trên chiến trường mà ra, trong phủ cũng trồng nhiều cây xanh.

Về phần Tam công tử, xin hãy trói ở trong phòng bằng xích sắt, ngày ngày ăn cháo trắng với sen đắng, mài dần cuồng tính, sau mười ba tuổi mới cho phép rời phòng, nếu không cuồng linh sẽ sinh trưởng, chắc chắn họa tới toàn tộc.”Đại tướng quân Mục Như Sóc vừa nghe, liền cười lạnh một tiếng, “Hổ hay sư tử sẽ ăn thịt người, cũng nên thả về rừng làm vương, có lý nào lại xích như chó nuôi trong nhà.” Rồi ra lệnh đánh đuổi tên danh y kia khỏi cửa.

Sau đó gọi Mục Như Hàn Giang tới trước mặt, nói: “Ngươi nghĩ nhà này là lồng sắt, có thể không về nhà.

Nhưng phải nhớ kỹ, dù ngươi bị người khác đánh hay đánh chết người khác, cũng đừng trông chờ mang họ Mục Như ra để cứu ngươi, ngươi đau đớn hay đói muốn chết, cũng không thể quỳ xuống cầu xin người ta.


Là một nam nhân phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình, ta không sợ ngươi sống lẫn với dân đen hay lưu lạc đầu đường, ta chỉ không muốn ngươi trở thành một tên công tử hư hỏng, chỉ biết dựa vào quyền thế tiền tài của trưởng bối mà tác oai tác quái.

Ngươi muốn sống sót ngoài kia, toàn bộ phải dựa vào chính mình.

Chờ đến khi ngươi mười hai tuổi, ta sẽ đưa ngươi đi tòng quân, không để ai biết ngươi là hài tử nhà ai, ăn bữa cơm kém nhất, nhận huấn luyện nghiêm khắc nhất, không có mình đồng da sắt, thì không thể tồn tại trong Mục Như quân.

Khi đó ta mới có thể quyết định, ngươi có xứng là nhi tử của Mục Như Sóc ta hay không.”Từ đó Mục Như Hàn Giang hiếm khi về nhà, ngày nào cũng dương oai bên ngoài.

Giống như có năng lực thống trị trời sinh, bên người cậu nhanh chóng họp thành một bang hài tử, không ai biết cậu là đời sau nhà danh tướng, chỉ biết cậu là một dã hài tử không sợ đánh lộn.Mục Như Hàn Giang cho những hài tử này tỷ thí để định thứ bậc, phong phẩm cấp, đưa vào quân trận.

Ngày ngày thao luyện giao chiến, có lúc vội vã chạy về phủ, mẫu thân đau lòng bưng đồ ngon và áo mới cho cậu, Mục Như Hàn Giang không nhìn lấy một lần, chỉ đi đọc binh thư của phụ thân, chữ nào không hiểu thì tóm ai đó lại để hỏi.

Mẫu thân cậu oán giận Mục Như Sóc, nói: “Nào có ai dạy hài tử như chàng, hận không thể nuôi nó thành lang hổ, để liều mạng trên chiến trường, không xót nó là hài tử của chàng sao?”Mục Như Sóc cười nói : “Ngày nay người người đều muốn làm chó thời bình, ta lại muốn con ta làm sói thời loạn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận