Cuồng Rình Xem Và Cuồng Theo Dõi

Edit: Cực Phẩm

18

Những ngày kế tiếp Đường Hân cứ như nằm mơ, Lục Nhiễm là một tình nhân vô cùng ôn nhu, theo như lời hắn, tất cả huyễn tưởng về hai người của Đường Hân đều trở thành sự thật.

Hôm đó, Đường Hân bồi Lục Nhiễm luyện công bên hồ chỗ sâu trong rừng, hai người so tài vài bàn cờ, Lục Nhiễm dạy Đường Hân một ít thủ pháp đối phó Minh giáo, khí trời nóng bức, cả người hai người đều toàn mồ hôi.

Lục Nhiễm cởi thượng y, lộ ra cơ thể nửa người trên xinh đẹp, ánh mặt trời xuyên qua những vệt nhỏ trên lá cây phản chiếu giọt mồ hôi trong suốt trên lưng hắn, một giọt lại hợp cùng một giọt khác, liền ngưng kết thành một viên châu tử tròn một đường chảy xuống từ rãnh lưng, trượt đến chỗ sâu ái muội nơi yêu oa [1]. Đường Hân giống như mê muội, ánh mắt đuổi theo giọt mồ hôi, cứ nhìn chằm chằm vào thắt lưng Lục Nhiễm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, mãi đến khi Lục Nhiễm đi vòng qua phía sau ôm hắn vào lòng mới phục hồi tinh thần lại.

[1] Yêu oa: là chỗ lõm của thắt lưng. Yêu oa trong mỹ thuật được xưng là “Má lúm đồng tiền của Venus [0]”. [0] Venus: Thần vệ nữ, thần ái tình. | Người đàn bà rất đẹp. | Nhục dục, dục tình.

Đường Hân cảm nhận được thân thể cực nóng của Lục Nhiễm bao quanh mình, vừa cúi đầu đã thấy hai cánh tay màu mật vàng rắn chắc xinh đẹp đang vòng qua thắt lưng mình.

Lục Nhiễm dán sát vào tai hắn nhẹ giọng nói: Ta cũng nghĩ rất nhiều và chuyện của ngươi.

Đường Hân bị nhiệt khí bên tai hà hơi đến ngứa ngáy, cười hỏi: Chuyện gì?

Tay Lục Nhiễm buông xuống, lại theo bắp đùi Đường Hân chậm rãi hướng về phía trước sờ: Ngươi đoán xem.

Đường Hân không khỏi nhớ tới tình cảnh Lục Nhiễm “tự an ủi” bên hồ ngày đó, mặt nhanh chóng đỏ bừng đến hai lỗ tai, Lục Nhiễm thấy bộ dáng này của hắn, xấu xa cắn cắn tai hắn: Đoán được rồi?

Đường Hân bắt lại cái tay vuốt ve lung tung bên thắt lưng mình của Lục Nhiễm, nhỏ giọng nói: Đừng… Đừng ở chỗ này.


Lục Nhiễm khẽ cười cầm ngược lại tay hắn, nắm chặt mười ngón tay: Vậy ngươi muốn ở đâu?

Đường Hân nghẹn lời, nói không ra lời.

Lục Nhiễm ôm eo hắn ngồi xuống, Đường Hân liền ngã ngồi với hắn trên khối đá lớn bằng phẳng bên hồ. Lục Nhiễm nhẹ nhành nâng cằm Đường Hân, ôn nhu không cho kháng cự hôn hắn, môi lưỡi tương giao quấy khổi tiếng nước rất nhỏ, hô hấp nặng nề làm tăng thêm nhiệt độ quanh thân, tim Đường Hân đập mạnh, càng hôn càng thấy một loại kiền khát không rõ, vì thế chủ động nghiêng đầu với tới môi Lục Nhiễm, Lục Nhiễm tự tiếu phi tiếu tránh về phía sau, cả người Đường Hân xoay qua, đầu lưỡi tế nhuyễn nhẹ nhàng liếm môi Lục Nhiễm. Lục Nhiễm cười nhẹ một tiếng, chợt án đảo người trên mặt tảng đá, thô bạo hôn lên, đầu lưỡi tuỳ ý mút liếm trong miệng Đường Hân, cuốn đi nước bọt Đường Hân chưa kịp nuốt xuống, Đường Hân bị hôn đến thở hổn hển, tim đập đến phảng phất như lồng ngực sắp nổ tung, theo bản năng đẩy Lục Nhiễm ra bên ngoài.

Mắt mèo bích lục của Lục Nhiễm híp một cái, hôn kịch liệt hơn, răng nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi mềm mềm của Đường Hân, một tay từ cổ áo dò vào trong y phục của Đường Hân, tình sắc mà xoa nắn cơ ngực của Đường Hân, chỉ phúc (phần thịt của ngón tay) thường cố sức xượt qua phần nhô ra đang dần cứng lên, Đường Hân xấu hổ đến không dám nhìn hắn, khó nhịn giãy giụa, muốn kết thúc dằn vặt ngọt ngào này. Lục Nhiễm thấy thế trực tiếp rút luôn yêu đái (thắt lưng) của Đường Hân, một tay kiềm chặt hai cổ tay hơi có vẻ gầy nhỏ của Đường Hân lên qua đỉnh, dứt khoát dùng yêu đái thắt thành một tử kết (nút chết), để không cho Đường Hân cựa ra, còn dùng răng cắn một đầu, hung hăng sít thật chặt.

Đường Hân chưa từng trải qua chiến trận thế này, nhất thời hoảng hồn, trong mắt hiện ra một loại bất lực đặc hữu của tiểu động vật: Ngươi đừng trói ta được không?

Thiếu chút nữa Lục Nhiễm bị hắn chọc cười: Không được.

Đường Hân nhỏ giọng: Ta không loạn động nữa mà.

Lục Nhiễm vui sướng kéo lĩnh khẩu (cổ áo) thượng y của Đường Hân ra một mảng cực lớn, sau đó kéo xuống dưới, y vật lung tung vướng chỗ bị trói không kéo xuống được, nhưng mà cảm giác xốc xếch này trái lại làm người ta cảm giác càng dâm đãng, hợp với thần tình thanh thuần bất lực của Đường hân, Lục Nhiễm cảm thấy một chỗ nào đó trong cơ thể mình bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt con mèo kia cứ như trêu đùa mà chuyển qua trên người Đường Hân: Ta thích hình dạng ngươi bị trói.

Đường Hân biệt nữu giãy giụa: Khó chịu.

Lục Nhiễm khinh khinh trọng trọng hôn lên người hắn, mút ra từng khối đỏ thẫm trên làn da trắng nõn, đồng thời một tay cách quần đè lên bộ vị đang dần cứng rắn của Đường Hân mà nhu án tha lộng (xoa, ấn, chà xát, trêu đùa), Đường Hân không kìm được phát ra từng tiếng rên rỉ mềm nhẹ, vừa rên hai tiếng liền cảm thấy thẹn cắn chặt môi dưới. Lục Nhiễm dán lên dùng đầu lưỡi cạy ra bờ môi đang cắn chặt của hắn, bàn tay tiến vào tiết khố trực tiếp cầm lửa nóng tinh tế vuốt ve, chỉ phúc của ngón cái tha lộng phần da mỏng mẫn cảm nhất trên đỉnh, khi cảm nhận được trong tiểu khổng (lỗ nhỏ) đã chảy ra nước làm ướt tay thì vừa triệt (lột, bóc, tuốt ra) động, vừa xấu xa dùng móng tay gãi gãi tiểu khổng, Đường Hân nhẹ nhàng kinh hô một tiếng, bị khoái cảm hành hạ đến nâng lên thắt lưng.

Lục Nhiễm thuận thế lật hắn lại, để cho hắn nằm úp sấp quỳ trên mặt tảng đá, sau đó hơi thô bạo mà lột khố tử của Đường Hân xuống. Bắp đùi tuyết trắng thon dài và cái mông cong vểnh tròn trịa bạo lậu trong không khí, hai tay Đường Hân bị trói, vụng về giãy dụa trái lại giống như một loại mời gọi. Đường Hân dán gò má nóng hổi lên mặt đá lạnh lẽo muốn để cho đầu óc tương hồ của mình thanh tỉnh một chút. Bàn tay lớn của Lục Nhiễm tình sắc nắm đồn nhục (phần thịt ở mông) của Đường Hân tuỳ ý trảo niết ngoạn lộng, giống y như sói đói nhìn chằm chằm thịt mềm trắng noãn lúc trốn lúc hiện ở khe hở, lửa nóng tình dục trong khoang ngực đốt đến làm lòng hắn ngứa, đầu óc nóng lên, liền cúi người dùng môi lưỡi ngoạn lộng đồn nhục, khi thì nuốt ăn ngụm lớn, khi thì tinh tế liếm láp, Đường Hân nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ nị nhân, nghe xong tiếng rên rỉ này, Lục Nhiễm cứ như được mời gọi, đầu lưỡi dò vào cổ phùng [2], dịu dàng liếm lên.

[2] Cổ phùng: cổ là đùi, phùng là khe hở. Mình đoán là giữa hai quả trứng và hoa cúc ấy.


Đường Hân cảm thấy thẹn đến nhiệt huyết dâng lên từng đợt, mang theo giọng nghẹn ngào kêu: Đừng, đừng liếm nơi đó… Dơ lắm…

Lục Nhiễm xong câu này lại càng hăng say, hết liếm còn hút vào, vang lên tiếng chậc chậc, một tay âu yếm nang đại (hai túi…) cùng tính khí cứng phồng đến chảy nước của Đường Hân, một tay tàn sát bừa bãi tại phần trong đùi trơn mềm trắng nõn, Đường Hân chưa bao giờ trải qua việc đời, nhiều chỗ mẫn cảm đồng thời bị kích thích lên, nhất thời cả người nóng đến muốn bốc cháy, trong đầu ngoại trừ khoái cảm từ đầu ngón chân một đường thoải mái đến thiên linh thì không còn gì hết, trong mắt chứa nước mắt, hai chân run rẩy, khóc lên toàn bộ tiết trong lòng bàn tay dày rộng ấm áp của Lục Nhiễm.

Lục Nhiễm ác thú vị vô cùng mà đưa bàn tay vương đầy bạch trọc quơ quơ trước mặt Đường Hân: Tức phụ, có sướng không?

Đường Hân vui khuôn mặt ửng đỏ vào chỗ bị trói, nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng, rốt cuộc cũng trả lời.

Lục Nhiễm cười xấu xa, vẽ loạn dịch thể trắng mịn trong tay ở huyệt khẩu của Đường Hân, mượn trơn trượt này chậm rãi dò vào một ngón tay, hô hấp của Đường Hân hơi chậm lại, nhưng cũng không nói gì, trái lại hữu ý vô ý hơi hạ thắt lưng, nâng mông lên nghênh hợp ngoạn lộng của ngón tay Lục Nhiễm. Lục Nhiễm nhẹ nhàng vỗ vỗ mông hắn, ngón tay đã thêm đến ba ngón, thấp giọng nói: Thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy.

Đường Hân thở hổn hển, dùng hết toàn lực nhẫn nại khó chịu thả lỏng thân thể: Ta không kẹp…

Ngón tay của Lục Nhiễm đã tăng đến bốn ngón, tay kia thì nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh huyệt khẩu, bốn ngón tay kiên nhẫn từ tốn khuấy động trong dũng đạo, khai khẩn, mãi đến làm cho huyệt khẩu nổi lên màu đỏ, giống như cái miệng nhỏ nhắn mềm nhão hơi giương lên, mới chậm rãi rút tay ra, dùng tính khí đã cứng rắn đến phát đau từ lâu đặt vào, dùng giọng nói mị hoặc trầm thấp nói: Ta đi vào đó.

Đường Hân cắn môi một cái, ừ một tiếng. Hai tay Lục Nhiễm kìm chặt thắt lưng gầy nhỏ mềm dẻo của hắn, từng chút từng chút tiến nhập vào thân thể hắn, thịt mềm chặt chẽ được ngón tay khai khẩn thuận lợi dung nạp được tính khí của Lục Nhiễm, thuận theo nhiệt tình mà thiếp hợp, bao khoả đi sâu vào, Đường Hân đau đến sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng khuếch trương lúc nãy của Lục Nhiễm cũng đủ ôn nhu kiên trì cho nên đau đớn này vẫn trong phạm vị có thể chịu đựng được. Lục Nhiễm đi vào không sai biệt lắm, liền cúi người ôm Đường Hân thật chặt vào trong lòng, yêu thương hôn lên tai, cổ, mặt và xoa nắn thân thể vì đau đớn khẩn trương mà cứng ngắc của hắn, dùng thanh âm cổ hoặc êm tai nói lời tâm tình khinh thanh tế ngữ bên tai hắn, hạ thân chầm chậm cẩn thận trừu sáp.

Dưới sự chăm sóc ôn nhu tế nị cẩn thận của Lục Nhiễm, Đường Hân cảm giác sự xé rách đau đớn giống như thuỷ triều xuống thì biển yên lặng mà dần dần mà biến mất, còn sót lại là một loại tư vị kỳ diệu không rõ, không giống với khoái cảm khi tính khí phát tiết ngưa ngứa tê mỏi dần dần từ xương cụt hướng về phía trên dâng lên, một tấc cắn nuốt thần kinh, Lục Nhiễm xoay mặt Đường Hân lại cùng môi lưỡi của hắn quấn quít, Đường Hân nuốt nước bọt Lục Nhiễm, hầu kết chuyển động, đột nhiên một trận khô cạn khó nhịn từ nơi cổ họng dấy lên, tràn ra toàn thân, hạ thân đã phát tiết một lần lại tiếp tục cứng lên. Đường Hân khó chịu uốn éo thắt lưng, giống như làm nũng mà cắn một cái trên đầu lưỡi Lục Nhiễm, nhỏ giọng gọi: Lục Nhiễm, Lục Nhiễm…

Mâu quang Lục Nhiễm lóe lên, hạ thân vẫn không nhanh không chậm, động tác ôn nhu: Hửm?

Nơi cổ họng Đường Hân tuôn ra tiếng ngâm nga khàn khàn, mềm nhũn đứt đoạn gọi tên Lục Nhiễm, thân thể vừa ngượng ngùng vừa khát cầu giãy giụa.


Muốn càng nhiều.

Giống như ngày đó nhìn Lục Nhiễm “tự an ủi”, cảm giác giống y như đúc, đói khát và cực nóng cơ hồ không thể chịu đựng được, Đường Hân dùng ánh mắt ướt nhẹp nhìn chăm chú vào Lục Nhiễm tự tiếu phi tiếu, rốt cục nói ra: Nhanh, nhanh một chút…

Lục Nhiễm như con sói đói bụng rất lâu chưa được thấy thịt, sung sướng than nhẹ một tiếng, lật người Đường Hân lại, gập hai đùi thon dài của hắn đến trước ngực, sau đó cả người nhanh chóng đè Đường Hân xuống trên mặt tảng đá, đại khai đại hợp bắt đầu lộng giao, tính khí thô cứng thẳng cứng phá vỡ một vòng một vòng thịt đang bao quanh hấp vào, dò vào một điểm sâu nhất, lại ma sát kéo tràng bích ra ngoài, một lần lại một lần, không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Đường Hân bị làm cho vừa khóc vừa kêu, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp có một vòng hồng nhàn nhạt, câu hồn giống như chu sa được công bút miêu hoạ, hơi nước trong mắt tràn ngập, thỉnh thoảng tích toàn (tích góp từng tí một) thành một giọt nước mắt trượt xuống từ trên khoé, chảy qua hai má đà hồng (đà: đỏ bừng, đỏ gay). Tính cách trời hắn của hắn hướng nội ngại ngùng, nhưng lúc này lại là ăn tủy biết vị, Lục Nhiễm hơi chậm chút thì hắn liền bất mãn nhẹ giọng hừ hừ thúc giục, ưỡn thắt lưng để cho tính khí cứng rắn đang không ngừng chảy nước cọ sát trên cơ bụng cường tráng của Lục Nhiễm.

Lục Nhiễm bị hắn châm ngòi đến bùng cháy, bế người lên, lắc lư đi vài bước, dưới cái ôm này, tính khí sáp nhập đến chiều sâu lúc trước không thể sánh bằng, hung hăng đè qua một điểm nhạy cảm. Đường Hân thoải mái đến ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại, Lục Nhiễm thấy thế lại cố ý nghiền nát điểm đó, khi Đường Hân không chịu nổi muốn tránh ra thì hắn vươn tay đè Đường Hân lên cây thô bạo hôn lên, đầu lưỡi càn quét qua mỗi một tấc một góc trong miệng Đường Hân, công thành đoạt đất, hai tay nâng mông Đường Hân lên rồi tuỳ ý xoa bóp hai phiến bạch nhục thành các loại hình dạng, Đường Hân sảng khoái đến vô cùng, kêu khóc vui sướng phóng thích.

Nhưng mà Lục Nhiễm cũng không tha cho hắn, đặt hai chân hắn xuống đất cho cho hắn vịn vào cây đứng ngay ngắn, lập tức vừa điên cuồng đỉnh lộng vừa điên cuồng liếm lộng sau lưng Đường Hân, từ tấm lưng trơn bóng cho đến vành tai, lại từ xương sườn liếm tới đầu ngón tay, mấy cái liền khiến cho Đường Hân run rẩy có cảm giác lần nữa, tính khí bắn đến phát vào mặt ngoài của cây mọc đầy rêu xanh mềm mại trơn trượt. Mà Lục Nhiễm sau lưng thì đã y chang một con mèo động dục liếm hết toàn thân Đường Hân, đồng thời lai bắt đầu tiến nhập hắn, tiếng kêu khóc rên rỉ của Đường Hân bị luật động cuồng dã kịch liệt phá tan thành những mảnh nhỏ, trên thân thể hai người đều bao phủ một tầng mồ hôi, hai thân thể cọ xát lẫn nhau, cực nóng lại trơn ẩm, cảm giác toàn thân đều bị phóng đại, hai người chặt chẽ khăng khít, tựa hồ từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều dán cùng một chỗ, vuốt ve, dây dưa, chiếm hữu lẫn nhau, Lục Nhiễm gầm nhẹ một tiếng, cắn tai Đường Hân rồi đẩy mạnh tính khí vào chổ sâu chưa từng chạm đến, tình dục chìm ngập như thao thiên hải lãng chảy qua toàn thân hai người…

19

Kết cục sau cùng của trận này chính là, khi Lục Nhiễm trói hai tay Đường Hân do quá hưng phấn, trói đến tử khẩn tử khẩn (tử: hết mức, khẩn: chặt), dẫn đến việc hai người tháo tử kết tháo đến gần nửa canh giờ…

Đường Hân vừa bực mình vừa buồn cười trừng hắn: Ngươi thắt chặt như thế, ta còn có thể chạy được à?

Lục Nhiễm quyệt quyệt miệng: Chính là sợ ngươi chạy.

Cổ tay Đường Hân bị siết đến phát đau: Quên đi, lấy đao cắt ra đi.

Lục Nhiễm mở to mắt: Cắt đứt, thế thì làm sao trói nữa?

Đường Hân nháy mắt: Không trói nữa.

Lục Nhiễm nghiêm túc: Khố tử sẽ tuột đó.

Đường Hân nhéo mặt hắn: Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra à?


Lục Nhiễm suy nghĩ một chút, chỉ chỉ y phục của mình: Ngươi mặc của ta đi, tuy hơi lớn chút, nhưng mà cũng mặc được.

Đường Hân: Vậy còn ngươi?

Lục Nhiễm cười hắc hắc, biến mất: Ta có thể ẩn thân mà.

20

Đường Hân mặc y phục Lục Nhiễm trở về nhà.

Lát sau, Lục Nhiễm phá cửa vào: Tức phụ!

Đường Hân hoảng sợ: Sao vậy?

Vẻ mặt Lục Nhiễm như đưa đám: Mới vừa rồi ở trên nhai thượng (đường cái)! Đầu ngón chân ta lại đá phải hòn đá!

Đường Hân dùng một loại biểu tình vi diệu không cách nào hình dung ngưng mắt nhìn hắn: …

Tâm Lục Nhiễm như tro nguội: Ta không muốn làm người nữa.

Đường Hân thở dài, sờ sờ quyển mao (quyển: xoắn, mao: lông/tóc) của hắn: Không lo, ngươi mà mèo mà.

Lục Nhiễm ủy ủy khuất khuất ôm Đường Hân vào lòng: Meo ——

[Hoàn]

Yêu oa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận