Cuồng Kết Hôn

“Hỗn đản đáng chết, anh bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống!”

Uông Bồng Khiết quả thật không dám tin tưởng, Chương Kính lại đem cô xem như bao cát vác ở trên vai.

Trời ơi! Anh sao có thể làm như vậy? Nhất là cái váy cô mặc trên người bây giờ lại ngắn như vậy, anh sao có thể làm như vậy?!

“Yên lặng chút, em muốn toàn bộ người trong tòa nhà đều ra xem náo nhiệt sao?” Chương Kính không chút khách khí vỗ lên cái mông xinh đẹp của cô một cái.

Thật sự không thể lơ là! Không nghĩ đến từ tầng trệt đến tầng 18 khoảng cách thang máy ngắn ngủi như vậy lại cũng có thể khiến cho cô có biện pháp từ trong tay anh chạy thoát.

Cẳng chân và mu bàn chân vẫn còn âm ỷ đau buốt làm cho anh hoàn toàn không dám mạo hiểm nữa, sau khi bắt cô lại lập tức quăng lên vai, vác thẳng vào trong thang máy, sau đó âm thầm thề trừ phi bước qua cửa nhà, và trước khi tháo đôi giày có thể mưu sát người trên chân cô xuống, tuyệt đối không để cho hai chân của cô lần nữa đứng trên mặt đất.

“Chương Kính!” Uông Bồng Khiết xấu hổ và giận dữ rít lên, anh lại dám giống như dạy dỗ trẻ em không nghe lời đánh vào mông cô, cô đã sắp 30 tuổi rồi nha, anh lại dám!

“Kêu em yên lặng chút, sao em ngược lại kêu càng lớn?” Chương Kính lại đánh mông cô một cái, lập tức đổi lại một tiếng rít kinh người của cô.

Tầng 18 loáng một cái đã trước mắt, Chương Kính vác cô ra khỏi thang máy, chớp mắt liền đi đến trước cửa nhà mình, sau đó dùng chìa khóa mở cửa đi vào. Sau khi vào nhà, việc đầu tiên quả nhiên là ra tay tháo đôi giày da trên chân cô xuống, sau đó ném ra ngoài cửa, lập tức đóng cửa khóa lại.

Mặc dù biết anh đang tháo giày của mình nhưng Uông Bồng Khiết hoàn toàn không biết anh sẽ đem giày của cô ném ra ngoài cửa, cho đến khi hai tiếng ‘lộp cộp’ vang lên ngoài cửa, cô mới giạt mình tỉnh ngộ kêu lên.

“Giày của tôi!”

“Anh sẽ bồi thường một đôi cho em.” Chương Kính nói xong hơi hơi khom lưng đem cô đang bị anh vác trên vai đặt xuống đất.

“Anh hỗn đản!” Chân vừa chạm đất, Uông Bồng Khiết lập tức dùng sức đẩy anh ra, “Tôi không muốn anh bồi thường, tôi chỉ cần đôi giày vốn dĩ của tôi kia.”

Cô nói xong, nhanh chóng xoay người lao về phía cửa, nhưng eo bị giữ lại, cô nhanh chóng bị kéo trở về trong ngực anh, bị ôm chặt lấy.

Đầu của anh từ phía sau lưng cô nặng nề vùi vào trên cổ cô.

Uông Bồng Khiết sững sờ, cơ thể không tự chủ được trở nên cứng ngắc. Anh đang làm cái gì?

“Chương Kính!” Cô ngọ nguậy kêu lên, trong vòng tay siết chặt của anh, cảm nhận sâu sắc được thân thể của hai người kề sát như vậy, hơn nữa còn không ngờ phù hợp. Gương mặt cô không kiềm chế được đỏ lên.

“Đừng động đậy, yên lặng để anh ôm một chút được không?” Giọng nói của anh rì rầm từ phía sau tai cô truyền đến.

Cô ngây ngốc để anh ôm, sau nửa ngày mới đột nhiên tỉnh lại, cô làm chi phải nghe lời như vậy? Hơn nữa anh biết bản thân mình đang làm gì sao? Lại kêu cô để anh ôm một chút!

“Bỏ tôi ra Chương Kính, anh muốn phát thần kinh thì tự phát một mình. Không cần phát đến trên người tôi.” Cô giãy dụa kêu lên.

“Cách nói chuyện của em nên đổi một chút.” Chương Kính yên lặng một hồi, cuối cùng từ trên vai cô ngẩng đầu lên.

“Buông tôi ra!” Cô dùng sức giãy dụa một cái.

“Đời này tuyệt đối không buông tay.” Anh thì thầm nói.

“Anh vừa nói cái gì?” Cô chớp chớp mắt, miễn cưỡng quay đầu nhìn anh, ngây ngốc hỏi.

Chương Kính đột nhiên buông cô ra, sau đó lùi về sau một bước. Lúc Uông Bồng Khiết lần đầu quay người đối diện với anh, trong mắt hiện rõ sự nghi ngờ và không xác định. Rốt cuộc anh vừa nói cái gì, là cô nghe sai vẫn là anh thật sự có nói? Đời này…tuyệt đối không buông tay!

“Thời gian tính sổ đến rồi.” Trước khi cô kịp tìm hiểu anh đã lại biến thành người khác mở miệng.

Uông Bồng Khiết lại lần nữa chớp mắt, hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Tính sổ?” Cô lặp lại.

“Đúng, tính sổ.” Chương Kính không chuyển mắt nhìn cô, đáy mắt dần dần nổi lên mây đen. “Em lại đang nghĩ cái gì?” Anh xét hỏi.

“Cái gì nghĩ cái gì?” Cô hoàn toàn không hiểu anh đang hỏi cái gì.

“Giảm mập giảm đến đói ngất.” Anh dùng sức nói.

“A?”

“A cái gì?” Thái độ mờ mịt của cô khiến cho Chương Kính không nén nổi tức giận hét lên: “Uông Bồng Khiết, em tốt nhất giải thích rõ ràng cho anh em gần đây rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, phát cái gì thần kinh?”

Cô tiếp tục chớp mắt, thái độ vẫn là chưa hiểu tình hình.

“Có phải em sống đến nổi không kiên nhẫn được muốn tìm chết phải không?” Chương Kính kìm nén xúc động muốn hét lên, nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng càng nói càng tức, sau cùng vẫn là nhịn không được quát lên. “Em không có chuyện gì bắt chước người ta giảm mập cái gì? Giảm béo không nói, cư nhiên lại còn giảm đến đói ngất! Em rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?!”

Uông Bồng Khiết không hiểu gì bị anh quăng pháo đến ngây ngốc, sau nửa ngày mới bất ngờ hồi phục tinh thần.

“Anh mới đang phát thần kinh!” Cô tức giận quát lại anh, “Tôi giảm béo thì liên quan gì đến anh? Tôi giảm béo lại giảm đến ngất đi thì liên quan gì đến anh? Anh ít quát to hét to với tôi đi.” Hơn nữa cân nặng của cô đột nhiên hạ thấp xuống nhiều như vậy còn không phải do anh ban tặng, căn bản cùng giảm mập không có liên quan.


“Không liên quan đến anh? Em có can đảm nói lại lần nữa.” Anh quát lên giận dữ bước lên một bước chắn đường cô.

Phát hiện chính mình lại không tự giác lùi về phía sau, Uông Bồng Khiết vội vàng ngừng lại, hướng về phía trước xải một bước, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đứng song song với anh nói: “Không liên quan đến chuyện của anh.” Cô mới không sợ anh đâu!

“Em nói lại lần nữa.”

“Không liên quan đến…”

Chương Kính đột nhiên ra tay giữ chặt phía sau đầu cô, sau đó cúi người dùng sức hôn cô, đồng thời cũng che lại lời nói còn chưa nói xong của cô.

Uông Bồng Khiết bị hành động bất ngờ của anh làm cho ngây ngốc, hai mắt cô trợn tròn nhìn anh gần trong gang tấc, sau đó bỗng nhiên dùng sức vùng vẫy.

“Ngô…”

Anh không buông tay, sau khi dùng sức ép hôn cô một hồi, mới lưu luyến không nỡ rời khỏi cánh môi mềm mại của cô. Hương vị của cô vô cùng ngọt ngào, anh rất hối hận bản thân mình chậm nhận ra, nếu không nhuyễn ngọc ôn hương như vậy sớm đã thuộc về anh.

“Em nói lại nha, nói một lần anh liền hôn em một lần.” Anh dựa sát vào môi cô khàn khàn nhỏ giọng uy hiếp.

Uông Bồng Khiết bị hôn đến mờ mịt như vậy, sau khi trừng anh một hồi, cả người mới cứng đờ dùng sức đẩy anh ra.

“Anh___buông tay! Anh sao có thể…sao có thể…”

“Hôn em?” Anh thay cô nói tiếp, hai tay ôm cô không chút nới lỏng.

Uông Bồng Khiết toàn thân cứng ngắc trừng anh.

“Bởi vì anh thích em.” Anh nói.

Cô mở to hai mắt, máu trên mặt cô từ từ rút đi.

“Không cần cùng tôi đùa giỡn, Chương Kính, tôi không có thời gian, cũng không có tâm trạng cùng anh chơi đùa.” Cô lạnh lùng nói.

“Anh thích em.” Anh nghiêm túc nhìn cô chăm chú, lại nói một lần.

Uông Bồng Khiết nhanh chóng ngậm chặt miệng, không mở miệng nói chuyện nữa.

Chương Kính cúi người muốn hôn cô lần nữa, bị cô nhanh chóng trốn thoát.

“Em không tin có phải không?” Anh duy trì tư thế khom người, mắt không chuyển nhìn cô chăm chú hỏi.

Uông Bồng Khiết vẫn không mở miệng, lại ở trong lòng hỏi, muốn cô làm sao tin tưởng? 10 ngày trước, cô mới tận mắt nhìn thấy anh hôn một người phụ nữ khác trong phòng làm việc, muốn cô làm sao tin tưởng?

Cô yên lặng không nói làm cho Chương Kính từ từ nhăn mày, mím chặt môi.

Đây tuyệt đối không phải là phản ứng mà anh hi vọng. Lúc nghe thấy anh thổ lộ cô nên vui mừng như điên, vui sướng ngây ngất kêu lên, hoặc cảm động đến nổi không còn là chính mình, nước mắt đầy mặt, nếu không cũng nên lộ ra sự đắc ý, tự tâng bốc mình mới đúng, sao có thể sẽ trầm lắng như vậy?

Vì sao lại như vậy? Không nên là thái độ này, trừ phi….

“Không phải em yêu ai rồi chứ?” Anh trầm giọng hỏi, ngay sau đó đôi mắt nguy hiểm híp lại. “Là họ Vương kia, họ Quách, vẫn là người đàn ông động tay động chân với em trên sàn nhảy trong quán bar kia?” Ngừng một lát, anh từ từ tiếp tục suy đoán, “Chẳng lẽ, còn có người đàn ông khác?”

Uông Bồng Khiết ngạc nhiên nhìn anh, một chút tức giận chầm chậm hiện lên trong mắt cô lại nhanh chóng khuếch trương.

Anh thật sự coi cô là gái tiếp khách? Còn có người đàn ông khác?

“Như vậy thì sao?” Cô lạnh lùng mở miệng.

“Anh không đồng ý!” Anh đột nhiên gầm lên.

“Anh dựa vào cái gì không đồng ý?”

“Dựa vào anh quen em trước!”

“Ý của anh có phải là chỉ cần người quen với tôi lâu hơn anh đều có quyền quản tôi thích ai?”

“Đương nhiên không phải, chỉ có anh có quyền quản!” Anh nói mà không biết ngượng.

Cô trừng anh.

“Dựa vào cái gì?” Anh thay cô hỏi, tiếp đó dùng sức trả lời, “Ngoại trừ bằng anh quen biết em trước bọn họ, còn bằng anh thích em trước bọn họ, bằng anh đã thích em suốt 17 năm dài, bằng anh yêu em!”

Uông Bồng Khiết kinh hoàng nhìn anh.


Thích cô 17 năm, yêu cô….anh biết mình đang nói cái gì không? Đâu…có thể sao?

“Anh…”

“Em không nghe sai, anh cũng không nói sai.” Chương Kính đột nhiên mãnh liệt hít một hơi, sau đó giọng nói không thay đổi tiếp tục dịu dàng một lần nữa thổ lộ với cô, “Anh yêu em, Bồng Khiết.”

Cô nên nói không có khả năng, nên nói cô không tin, bởi vì nếu như anh thật sự thích cô 17 năm, đối với những người bạn gái trước đây anh chưa bao giờ từ chối kia nên giải thích như thế nào? Nhưng là nước mắt của cô ngay tại lúc anh mở miệng giành trước một bước lã chã rơi xuống.

Anh nói anh yêu cô, anh nói….yêu cô…

Hai mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, Uông Bồng Khiết lần nữa ngăn chặn không được nức nở thành tiếng. “Ô ô..”

“Xin lỗi, là anh quá chậm chạp, xin lỗi.” Anh đem cô ôm vào trong ngực, không ngớt nhận lỗi.

Uông Bồng Khiết khóc không ngừng, cô cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, anh thế nhưng yêu cô, ô ô…

“Hư, đừng khóc, có phải em cũng nên có lời gì mốn nói với anh?” Anh đưa tay lau mặt cho cô, dịu dàng thay cô lau đi nước mắt trên mặt và khóe mắt hỏi.

“Không có.” Uông Bồng Khiết lại khóc thút thít mấy cái, sau đó mới trả thù nói. Ai kêu anh để cô chờ một ngày này gian khổ như vậy.

“Không có?” Sắc mặt Chương Kính hơi thay đổi, sau đó lại nhìn thấy sự hờn giỗi trong con ngươi được nước mắt gột rửa trở nên trong sáng của cô. Sắc mặt anh lại dịu xuống, trong mắt nhanh chóng lóe lên một ý xấu.

“Thật sự không có sao?” Anh cúi người dựa sát vào mặt cô, từ tốn hỏi.

“Không có.” Anh đột nhiên dựa sát làm cho tim cô đập không thể khống chế được, nhưng Uông Bồng Khiết vẫn cứ kiên quyết trả lời. Cô mới không để cho anh dễ dàng như vậy đạt được mọi thứ.

“Được.” Chương Kính nói.

Uông Bồng Khiết ngạc nhiên chớp mắt, lúc cô còn đang suy nghĩ chữ này của anh là đại biểu cho ý gì, anh lại đột nhiên bế ngang cô lên, dọa cô hét lên ôm chặt lấy vai anh, đề phòng mình bị rớt xuống.

“Chương Kính, anh muốn làm gì.” Cô la lên.

“Em có từng nghe qua câu nói gọi là gạo nấu thành cơm chưa?” anh cúi đầu, ý xấu nhếch miệp cười với cô một cái.

Uông Bồng Khiết bỗng nhiên mở to hai mắt, “anh dám?”

“nếu không, cho em một cơ hội nữa, enm có lời nào muốn nói với anh không?” bước chân đi về phía phòng ngủ hơi dừng lại một chút.

Ở đâu lại có ép người như vậy? Trong mắt Uông Bồng Khiết hiện lên không phục và không cam chịu.

“Không có.” Cô quật cường nói.

Bước chân dừng lại lần nữa đi về phía phòng ngủ, nháy mắt, hai người đã đến nơi.

Chương Kính dùng chân đá lên cửa phòng, ‘phanh’ một tiếng giống như đánh vào trong lòng Uông Bồng Khiết, khiến cho cả người cô mạnh mẽ chấn động.

“Chương Kính…” Sau khi đóng cửa phòng, không khí ái muội khiến cho cô nhanh chóng mở miệng hối hận, nhưng_______

“Không kịp nữa rồi.” Anh nghẹn giọng nói, lúc đặt người cô xuống giữa giường đồng thời cũng cúi người xuống hôn cô.

Máu trong cơ thể hai người sôi trào với tốc độ kinhg người, Chương Kính là hưng phấn và kích động, Uông Bồng Khiết lại là căng thẳng và sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên của cô, mặc dù cô có đầy đủ hiểu biết, nhưng chỉ là lý thuyết suông cùng với súng thật đạn thật căn bản là hai việc khác nhau, hơn nữa cô sợ dáng người của mình sẽ làm anh thất vọng.

Nhưng cô thật sự lo lắng quá nhiều rồi, bởi vì từ khi Chương Kính hôn cô, đè lên trên thân thể mềm mại của cô, anh cái gì cũng đều không thể nghĩ được nữa, chỉ ngoại trừ cô đang ở dưới thân.

╃⊙_⊙╃

Hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc có lớn mấy cũng xóa không được sự khó xử, cũng may một âm thanh ọc ọc lớn đến nổi gần như có thể nổ sập nóc nhà___từ trong bụng Chương Kính phát ra, phá vỡ khó xử giữa hai người.

“Oa ha ha…” Uông Bồng Khiết chỉ anh, cười một cách khoa trương ngả ở trên giường.

“Cười cái gì, cái này không phải đều do em hại, em có biết anh đã trải qua một ngày không ăn cái gì không?” Chương Kính đánh về phía cô, hai má hơi hồng đem mặt vùi vào trong mái tóc tràn đầy hương vị đặc biệt của cô, bởi vì một tiếng ọc ọc mới nãy thật sự quá lớn.

“Liên quan gì đến em?” Sao chuyện gì cũng đều đổ lên người cô, ngay cả đói bụng cũng có thể?

“Đương nhiên liên qua đến em, tối qua nếu không phải là nhìn thấy em và người đàn ông khác ăn cơm tại Quất Viên, anh sẽ nuốt không trôi cơm sao?” Anh nói xong đột nhiên nâng đầu lên, sau đó bắt đầu bức cung, “Nói, người đàn ông kia là ai? Em và hắn ta quen nhau bao lâu rồi, làm sao quen nhau?!”


“Còn gạt em nói anh không ăn uống cài gì, ít nhất anh có ăn giấm không phải sao? Chua như vậy?” Cô trêu chọc anh.

Anh lập tức trừng mắt nhìn cô. “Có nói không?” Hai tay anh đã chuẩn bị muốn tấn công vào dưới nách cô.

“Anh ta gọi là Quách Yến Toàn, tối qua là lần gặp nhau đầu tiên của bọn em, em là đi xem mắt.” Dưới sự uy hiếp của hai tay anh, cô ngoan ngoãn khai thật.

“Thật không?” Anh nhăn mày hỏi.

“Thật sự.”

“Vậy tối qua người đàn ông trong quá bar kia thì sao?”

“Một đối tượng xem mắt khác.”

“Trong một đêm em lấy đâu ra nhiều đối tượng xem mắt như vậy?” Anh hoài nghi nhìn cô chằm chằm.

“Mễ Mễ giới thiệu.”

“Cái hồ ly tinh kia!”

“Biệt hiệu của cậu ấy là vạn nhân mê, không cho phép anh nói cậu ấy hồ ly tinh, cậu ấy chính là người bạn tốt nhất của em.” Cô trừng mắt cảnh cáo.

Chương Kính không nó gì bĩu bĩu môi dưới.

“Vậy cái người họ Vương kia lại là ai? Cũng là cái hồ……người bạn tốt kia của em giới thiệu?” Anh kịp thời sửa lại.

“Sóc Dã là một nhà thiết kế thời trang, anh ấy dạy em sửa lại tư thế lưng gù, cùng với làm thế nào lựa chọn trang phục để mặc cho phù hợp với bản thân.”

“Giống như bộ đồ mặc ở quán bar tối qua kia?” Anh híp mắt hỏi.

“Bộ đồ kia là của Mễ Mễ, tại vì đột xuất đề nghị muốn đi quán bar, em không có đồ để mặt, cho nên……”

“Cô ấy liền đem bộ đồ kia cho em mượn, mà em cũng không từ chối?” Anh nói tiếp lời cô chưa nói xong, xem ra vô cùng không vui.

“Em có từ chối, nhưng là Mễ Mễ không phải là người có thể chấp nhận sự từ chối của người khác.” Cô nhăn mặt trả lời.

“Sau này em ít ở cùng cô ấy thôi.”

Uông Bồng Khiết đột nhiên đem anh đẩy ra, ngồi dậy.

“Cô ấy là bạn của em, nếu như anh không thể tiếp nhận cô ấy, vậy hai người chúng ta liền quên đi.” Cô tức giận chuẩn bị bước xuống giường, lại bị anh ôm một cái kéo trở về.

“Anh không nói không thể tiếp nhận cô ấy, chỉ là kêu em ít ở cùng cô ấy một chỗ, ít tốn chút thời gian trên người cô ấy, mà đem thời gian để cho anh.” Anh giải thích, sau đó vỗ về hôn cô một cái.

Uông Bồng Khiết nghi ngờ nhìn anh. Là như vậy sao? Cô nghi ngờ ý nghĩa bên trong, Chương Kính thông mình quyết định làm như không thấy, chuyển đề tài.

“Đói bụng quá, chúng ta đi ăn cái gì được không? Em muốn ăn cái gì?” Anh hỏi.

Nói đến ăn, Uông Bồng Khiết đột nhiên nhớ đến một việc rất quan trọng.

“Chương Kính…..” Cô ấp úng mở miệng.

“Sao vậy?”

“Có một chuyện em muốn nói với anh.” Cô do dự nói.

“Chuyện gì?”

“Đó là…ân….thật ra em gầy đi, không phải liên quan đến việc giảm béo.”

“Không phải giảm béo, chẳng lẽ em đi hút mỡ?” Anh mở to hai mắt.

Uông Bồng Khiết đột nhiên ng dữ trợn mắt nhìn anh. “Anh cho là trên người em có bao nhiêu mỡ, cần phải dùng đến hút sao?” Cô dùng sức hỏi, thiếu chút bị tức chết.

“Trước đây anh không biết, nhưng bây giờ tuyệt đối không có.” Anh luồn tay vào trong chăn vuốt ve cô.

Hai má Uông Bồng Khiết hơi hồng, đem bàn tay không an phận của anh đưa ra ngoài chăn. “Đừng quậy, anh rốt cuộc còn muốn nghe em nói không?” Cô trừng mắt trách anh.

“Ok, mời tiếp tục.” Anh làm tư thế xin mời.

“Em gầy đi không hề liên quan đến giảm béo, mà bởi vì tâm trạng không tốt ăn không ngon miệng, cho nên em sợ qua không bao lâu em có thể sẽ khôi phục hình dạng trước đây.” Cô cúi đầu lầm bầm giải thích.

“Sau đó thì sao?” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Sau đó, nếu như em trở về hình dạng trước đây, anh sẽ không chán ghét sao?”

Chương Kính đột nhiên nhăn mặt, không vui nhìn cô trừng trừng.

“Em coi anh là cái gì?”

Cô bất ngờ nhìn anh.

“Anh là người nông cạn như vậy sao? Em cho là nguyên nhân anh cùng em ở cùng một chỗ là bởi vì liên quan đến việc em gầy đi sao? Uông Bồng Khiết, em cố ý muốn tìm anh cãi nhau, hay là cố ý muốn tức chết anh?” Anh tức giận hét lên với cô.

“Được rồi, xin lỗi, câu này coi như em chưa có nói được không?” Câu trả lời của anh khiến cô tươi cười đầy mặt. Trong lòng rất cao hứng.


“Lần sau nếu như em còn để cho anh nghe thấy lời nói giống vậy, cẩn thận ngứa da.” Anh cảnh cáo nói.

Cô như cũ cười giống như ngu ngốc, mà anh lại nhịn không được cúi người hôn cô một hồi.

“Được rồi, nghĩ xong muốn ăn cái gì rồi sao?”

“Tùy ý, anh muốn ăn cái gì?” Cô hỏi.

“Bây giờ anh muốn ăn nhất chính là em nấu cái gì đó.”

“Vậy có vấn đề gì, bây giờ em liền đi nấu.” Cô nhanh chóng xuống giường, lại bị anh gọi lại.

“Bồng Khiết.”

Cô nhìn anh.

“Tủ lạnh trong nhà ngoại trừ bia rượu, những thứ khác khả năng có thể không thể ăn.”

“Vì sao?” Cô nhất thời không phản ứng kịp.

“Em không chú ý đến sao?” Anh hơi xấu hổ.

“Chú ý đến cái gì?”

Xấu hổ cười một cái, anh bắt chước lời nói của viên diêu, trả lời: “Trong nhà giống như một đống rác….”

Kết Thúc

“Mễ Mễ, cậu làm sao quen biết với Viên Diêu?” trong quán bar, sau khi Viên Diêu đi trước rời khỏi tiệc 4 người chúc mừng cuối cùng đem Chương Kính và Uông Bồng Khiết kết thành đôi, Duẫn Thắng Nam nhanh chóng hỏi Thời Mễ Mễ.

Thời Mễ Mễ giật mình, nhất thời còn chưa có thái độ gì.

“Anh ta thích cậu?” Duẫn Thắng Nam chăm chú nhìn Thời Mễ Mễ.

“Làm chi, cậu thích anh ta sao? Nếu như cậu thích tớ có thể đem anh ta nhường cho cậu, dù sao đàn ông đối với tớ mà nói nhiều ít một người cũng không khác biệt gì.”

Duẫn Thắng Nam chớp chớp mắt, “Đây là cậu nói đó nha?”

“Hắc, sẽ không chứ, chẳng lẽ cậu thật sự động tâm với anh ta?” Thời Mễ Mễ còn cho rằng trong mắt của cô ấy chỉ có tiền mà thôi, nhưng cái này cũng khó trách, bề ngoài của Viên Diêu thật sự không kém, hơn nữa quan trọng nhất là anh ta còn có tiền.

“Động tâm với anh ta? Có thể nói như vậy.” Duẫn Thắng Nam trịnh trọng gật đầu.

Nhìn thái độ của cô trịnh trọng, Thời Mễ Mễ ngược lại bắt đầu nghi ngờ, bởi vì cô từng nhìn thấy thái độ loại này của cô ấy, chính là lúc cô nhắm chắc mục tiêu có thể khiến cho công phu và kỹ năng kiXiền của cô cao thêm một bậc.

“Viên Diêu trên thương trường có phải là có chút danh tiếng?” Thời Mễ Mễ thăm dò hỏi, gần đây cô không chú ý nhiều đến loại việc này.

“Mọi người đều gọi anh ta là thần đầu cơ.” Duẫn Thắng Nam nhanh chóng hơn nữa dùng sức gật đầu.

“Oh my god!” Thời Mễ Mễ nhịn không được khẽ vỗ trán. “Tớ còn cho rằng cậu thông suốt, thì ra nói đến cùng cậu vẫn là vì tiền, tớ đổi ý rồi, tớ không đem anh ta nhường cho cậu nữa, nhường cho cậu thật sự giống như đang phí của trời!”

“Mễ Mễ cậu không cần đem anh ta nhường cho tớ, chỉ cần giúp tớ một tay, đưa tớ vào công ty anh ta làm trợ lý của anh ta là được rồi.”

“Đừng mơ.”

“Mễ Mễ……..”

“Tư Anh, tớ giới thiệu cậu đi.” Cô đột nhiên đem Lữ Tư Anh đang ở bên cạnh nói chuyện phiếm với một tửu khách khác đến không biết trời đất gì kéo trở về.

“Cái gì giới thiệu tớ đi?” Lữ Tư Anh vẻ mặt mờ mịt.

“Ngày mai cậu xin nghỉ việc đi, tớ giới thiệu cho cậu một công việc khác nhiều tiền, công việc ít xa nhà.”

“Thật sự sao?”

“Cậu ấy lừa cậu đấy!” Hai người gần như đồng thanh mở miệng.

“Tư Anh, cậu đừng nghe Mễ Mễ nói bậy, cậu ấy muốn hãm hại cậu, cậu biết công việc cậu ấy muốn giới thiệu cho cậu là cái gì không? Trợ lý của Viên Diêu, lấy cá tính cuồng công việc của anh ta, không cần hai ngày cậu sẽ bị anh ta làm chết!” Duẫn Thắng Nam nói rõ cho Lữ Tư Anh biết.

“Cậu cảm thấy Viên Diêu kia là loại người không biết thương hương tiếc ngọc sao? Hơn nữa lúc nãy cậu không phải là nói chuyện với anh ta rất ăn ý, còn không ngừng khen ngợi anh ta học rộng biết nhiều, điểm quan trọng nhất là, cậu gần đây không phải rất thiếu tiền?” Tư thế của Thời Mễ Mễ vẫn một bộ ưu nhã, dùng ngữ điệu không nhanh không chậm nói, hoàn toàn không giống Duẫn Thắng Nam đang cuống cuồng.

“Ân, đúng, gần đây tớ luôn buồn phiền làm sao trong thời gian ngắn nhất kiếm được nhiều tiền nhất.” Lữ Tư Anh hơi hơi nhăn mày.

“Chuyện này tớ giúp cậu!” Duẫn Thắng Nam vội vàng nói. Cô nói thế nào cũng phải đạt được vị trí trợ lý của Viên Diêu.

“Nhưng trên tay tớ tiền đầu tư cũng không có.” Lữ Tư Anh do dự đấu tranh, sau đó nhìn về phía Thời Mễ Mễ, “Mễ Mễ, lúc nãy cậu có nói đến tiền nhiều có phải không?”

“Không sai.”

“Được, vậy tớ đi.” Cô dứt khoát quyết định vì 5 đấu gạo khom lưng.

“Không được!” Duẫn Thắng Nam kêu lớn.

Sau đó…kết quả…..còn tiếp……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận