Cuồng Huyết Thiên Ma


Thiên Hành đế quốc có vô số thế gia võ học lớn nhỏ bất kể là ẩn thế hay công khai, những gia tộc ẩn thế thì xác thực rất bí ẩn, gần như không bao giờ quan tâm đến chuyện xảy ra ở ngoại giới, theo lẽ thường mà nói thì các gia tộc ẩn thế có truyền thừa lâu đời luôn có thực lực vượt trội hơn nhiều so với các gia tộc ở thế tục.

Nhưng Thiên Hành đế quốc không phải là Xuất Vân đế quốc hay Càn Nguyên đế quốc có thể so sánh, nếu hai đại đế quốc kia cùng lắm chỉ có thể coi như là được cái mã ngoài, bên trong đơn thuần là con rối cho thế lực lớn điều khiển, Thiên Hành đế quốc mới chân chính là một hoàng triều bất hủ.
Tại Thiên Hành đế quốc, không quản ngươi là gia tộc ẩn thế hay là gia tộc thế tục, tất cả cũng đều phải cúi đầu xưng thần trước hoàng thất Triệu gia, có nói Triệu gia chính là đệ nhất thế gia của Huyền Linh đại lục cũng chẳng có ai phản bác, bởi vì ngoại trừ Tam Thánh Nhị Viện Nhất Hung Chí Tôn Điện cùng với Long Đảo, có đủ thực lực để sánh ngang với Triệu gia căn bản là không có chứ đừng nói là vượt qua.
Vậy nên ở đây mới có một hiện tượng trái ngược, đó là gia tộc thế tục về tổng thể thực lực còn mạnh mẽ hơn cả mấy gia tộc ẩn thế không màng sự đời kia.

Ngoại trừ Triệu gia thì còn năm gia tộc nữa có thực lực cường đại nhất đó là Mạnh gia, Lý gia, Đường gia, Quân gia và cuối cùng là Đông Phương thế gia.
Giang hồ ở Thiên Hành đế quốc về cơ bản là không có cơ hội phát triển, ngược lại nơi này hoàn toàn giống với một đế quốc thực thụ với bộ máy hành chính và quyền lực tập trung trong tay những cá nhân có địa vị cao cả, đương nhiên song song với đó cũng không thể thiếu được vũ lực của võ giả.

Mà ở đâu có dính líu tới quyền lực và lợi ích thì ở đó có đấu tranh chính trị, Thiên Hành đế quốc cũng không ngoại lệ, ngũ đại gia tộc đều vì quyền lực của mình mà gia nhập các trận doanh khác nhau, từ đó mưu đồ lợi ích cho bản thân.
Lý gia và Mạnh gia hiện tại vô cùng thảm, không chỉ cây đại thụ mà bọn họ dựa vào chính là Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối bị đốn hạ, mà bản thân hai gia tộc này cũng đang lâm vào tình cảnh bầy rắn mất đầu, người trong gia tộc thì nội chiến tranh giành quyền lực vô cùng tồi tệ, chừng nào lão tổ tông Lý gia Lý Khinh Vân và gia chủ Mạnh gia Mạnh Thiên Quân chưa trở lại thì tình trạng này vẫn còn tiếp diễn.
Nếu không phải sợ Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh Vân chết đi sẽ trực tiếp khiến hai gia tộc này điên cuồng mà làm phản, không thì cả hai người này đã trực tiếp biến thành thi thể lạnh thấu từ trong ra ngoài rồi, chứ không phải chỉ bị cầm cố tu vi rồi giam giữ như hiện tại.

Chính bởi vì hai vị đại lão cầm quyền trong gia tộc này cho đến giờ vẫn còn sống nên cả hai đại gia tộc vẫn chưa phát rồ làm phản, dù sao cũng không có chứng cứ, đồng thời việc hai người mất tích lại khiến một số thành phần bất hảo trong gia tộc nhăm nhe muốn thượng vị, nội chiến là chuyện đương nhiên.

Đường gia và Quân gia tuy chọn đúng trận doanh trong cuộc chiến vương vị lần này, nhưng thực tế thì bọn họ chỉ không bị tổn thất chứ chẳng được lợi ích đáng nói gì cả.

Đơn giản bởi vì hai gia tộc này mang tiếng là đầu quân cho Triệu Thanh Thanh nhưng lại lá mặt lá trái ủng hộ trên danh nghĩa chứ không xuất ra một phân lực lượng nào cả, Triệu Thanh Thanh chưa tiến hành chèn ép hai gia tộc này là còn may, ở đó mà mong có thưởng.
Đông Phương thế gia là gia tộc duy nhất không tham dự vào tràng tranh đấu này, bản thân gia tộc này có vô số tộc nhân đảm nhận các chức vụ cấp cao trong bộ máy hành chính của Thiên Hành đế quốc, bản thân lão tổ tông năm xưa lại là bậc khai quốc công thần, đến cả gia chủ đời này cũng lập được vô số công lao, bọn họ vô cùng khôn ngoan đứng ở thế trung lập, dù ai lên làm vua thì cũng chẳng có lí do để động đến Đông Phương thế gia cả.
Vốn ban đầu Đông Phương thế gia nắm giữ rất nhiều nhân mạch trong quân đội của Thiên Hành đế quốc, nhưng kể từ khi gia chủ hiện tại là Đông Phương Vô Địch thoái lui khỏi vị trí đại nguyên soái thì gia tộc này hoàn toàn tập trung vào việc kinh thương, làm đủ mọi cách để có thể vơ vét tiền bạc nhét vào túi, nếu nói ở Thiên Hành đế quốc gia tộc nào có tài lực hùng hậu nhất thì ngoại trừ Đông Phương thế gia ra thì không có gia tộc nào cả, kể cả hoàng thất Triệu gia.
Đương nhiên đây cũng chỉ là những thông tin râu ria bên lề, đối với Tử Phong mà nói thì chẳng khác nào tin vịt vỉa hè, đi vào tai phải liền chạy ra bằng tai trái, hoàn toàn không quan trọng chút nào.

Nhưng mà ngày hôm nay hắn lại có chuyện phải tìm đến một trong các gia tộc này, cụ thể là Đông Phương thế gia.
Tử Phong muốn đánh cướp gia tộc giàu chảy mỡ này ư? Nói đùa, hắn mặc dù không có nhiều tiền, nhưng đan dược cao giai hắn chưa từng thiếu, thậm chí còn sở hữu chúng với số lượng nhiều là đằng khác, dùng một từ phú khả địch quốc để hình dung về tài sản của hắn chính là đang coi thường Tử Phong.

Kể từ khi hệ thống mở ra toàn bộ công năng, cái thứ nhảm nhí như là điểm tích lũy trực tiếp bốc hơi không còn lại chút gì, cửa hàng hệ thống liền trực tiếp coi hắn làm đại lão bản, ngài cần gì thì ngài cứ lấy, chỉ cần cửa hàng có thì ngài muốn dùng thập giai thần đan để làm phân bón ruộng cũng được, đảm bảo số lượng không bao giờ hết.
Đan dược, vũ kỹ, công pháp, binh khí, pháp khí, chỉ cần hắn đủ cấp bậc để mở khóa, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, đừng nói là một cái Đông Phương thế gia, bảo hắn mua luôn cái Thiên Hành đế quốc này cũng được.
Chính xác mà nói thì Tử Phong không có tìm đến Đông Phương thế gia, mà là bồi tiếp ba mẹ con Triệu Vương Mẫn đến Đông Phương thế gia.


Đông Phương thế gia truy cầu tài phú, lẽ dĩ nhiên là sở hữu vô số tiệm buôn đủ các loại vật phẩm thượng vàng hạ cám, và lẽ dĩ nhiên, thủ đoạn kiếm tiền và nâng cao danh tiếng thường thấy nhất đó là tổ chức đấu giá hội.
Tại Huyền Linh đại lục cũng có một tổ chức nổi tiếng lấy việc kinh thương làm chủ đó là Vạn Bảo Lâu, đương nhiên là ở đế đô Thiên Hành đế quốc cũng có phân bộ của tổ chức này.

Nghe nói Đông Phương thế gia và Vạn Bảo Lâu đã đạt thành hiệp nghị từ lâu, cùng bắt tay hợp tác trên mọi phương diện để.....kiếm tiền, bất kể là tiệm buôn hay là đấu giá hội đều do hai phe này cùng nhau tổ chức.
Dạo chơi trong lời nói của Triệu Thanh Thanh chính là nàng, Triệu Yển Nhạn và Thái Hậu Triệu Vương Mẫn cùng với Tử Phong tham gia đấu giá hội được tổ chức hàng tháng của Đông Phương thế gia và Vạn Bảo Lâu.

Khi nghe thấy đề nghị tham gia đấu giá hội của Triệu Thanh Thanh, trong lòng Tử Phong không khỏi cổ quái, đang yên đang lành tự nhiên mời hắn làm gì, nhưng nhìn vẻ chờ mong trong mắt nàng, hắn cũng đành tặc lưỡi đồng ý, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Cả ba nữ nhân đều là người có thân phận cao quý, muốn ra khỏi hoàng cung mà không kinh động chúng nhân thì buộc phải cải trang một phen, không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài được, cơ mà cũng may là thế giới này không phải là thời phong kiến của Trái Đất, nơi này về cơ bản chính là mỹ nữ đi đầy đường, ngẫu nhiên gặp phải nữ nhân quần áo sang trọng, khí chất thanh lệ như tiên tử cũng không phải là chuyện quá hiếm, ba người chỉ cần cải trang đơn giản là đủ.
Nhắc đến Vạn Bảo Lâu, Tử Phong không khỏi bùi ngùi, đây là nơi mà hắn và Hồ Phi Nguyệt đã từng có kỉ niệm khó quên, cũng nhờ vào lần đó mà hắn mới nhận ra rằng tình cảm của nàng dành cho chính mình là vô cùng nghiêm túc, không hề mang ý đùa giỡn.

Ngoại hình của Tử Phong quá mức dễ gây chú ý, hắn cũng lười không muốn cải trang nên đành phải ẩn thân đi theo bước chân của tam nữ.
Ba người Triệu Thanh Thanh tiến tới nơi tổ chức đấu giá hội, ném ra một chiếc kim bài thể hiện thân phận, ngay lập tức liền được chủ sự đấu giá hội cung kính mời vào trong sương phòng chữ Thiên mang số một.

Người ta vẫn nói ba nữ nhân hợp lại thành một cái chợ, hiển nhiên lời này không phải là nói láo, ba mẹ con ở trong sương phòng chụm đầu cười nói, bàn luận đủ thứ chuyện trên trời dưới biển khiến Tử Phong có muốn cũng chẳng thể chen miệng vào nổi.

Mà hắn cũng không rảnh rỗi đến mức tham gia tán gẫu, chỉ khi nào hỏi đến mình thì mới mở miệng ra nói chuyện, đại đa số thời gian đều dành cho việc quan sát xung quanh.

Đấu giá hội được tổ chức trong một tòa nhà khổng lồ có diện tích cực lớn, sương phòng chữ Thiên cao cấp nhất chỉ có vẻn vẹn năm phòng, tất cả đều dành riêng cho hoàng thất Triệu gia, chữ Địa có 20 phòng, dành cho người của ngũ đại gia tộc và một vài nhân vật quan trọng khác, ngoài ra thì bên dưới là từng hàng ghế ngồi lên đến cả ngàn chiếc dành cho những người tham gia đấu giá thông thường khác.
Mặc dù không mấy quan tâm, nhưng Tử Phong vẫn phải công nhận đấu giá hội này có cấp bậc cao hơn cái đấu giá hội hắn tham gia năm xưa không biết bao nhiêu lần, chưa nói đến vật phẩm được mang lên đấu giá có bao nhiêu trân quý, chỉ riêng mặt bằng chung thực lực của những người tham gia đấu giá đã cực cao, thường xuyên xuất hiện võ giả khí thế bàng bạc ngồi xuống ghế, thấp nhất cũng là võ giả Tôn cấp, Thánh giai không quá nhiều nhưng cũng phải đến trăm người, cá biệt còn có vài đạo khí tức cấp bậc Thiên Tôn ẩn trong đám người bên dưới.
Tám chuyện và mua sắm là hai thứ không thể tách rời đối với nữ nhân, tuy ba người Triệu Thanh Thanh thân phân cao quý nhưng cũng không thể tránh khỏi điều này, bọn họ đối với các vật phẩm được mang ra đấu giá đều vô cùng thú, không ngừng dò xét danh sách vật phẩm mà bàn luận sôi nổi.
Về lâu về dài nghe mấy nữ nhân nói qua nói lại, Tử Phong cũng dần cảm thấy hứng thú đối với đấu giá hội lần này, không phải là hắn nhìn trúng vật phẩm nào, đa phần vật đấu giá đều vô cùng trân quý nhưng đều không hợp pháp nhãn của hắn, Tử Phong chỉ đơn thuần muốn thử cảm giác vung tiền quá trán khi tham gia đấu giá là như nào mà thôi.
Tử Phong hiện tại đã xưa đâu bằng nay, năm xưa hắn đúng là thân gia giàu có, nhưng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, còn lâu mới đạt tới trình độ như hiện tại, hắn cũng muốn thử mấy trò trang bức giống như đám nhân vật chính mình hay thấy trong tiểu thuyết.

Đại khái bản thân sẽ tranh giành vật phẩm x với một tên nhị thế tổ y nào đó, sau một hồi nâng giá qua lại, hắn dùng tư thái không ai có thể tin được ném ra một số tiền lớn không hợp thói thường cướp lấy đồ vật, tiện thể kết thù với tên nhị thế tổ kia, sau đó sẽ là một màn ôm bảo vật bỏ chạy khỏi truy binh, tìm một chỗ hẻo lánh tu luyện thăng mấy chục cái cảnh giới gì đó rồi quay lại trả thù, tiếp tục trang bức vả mặt, 30 năm hà đông 30 năm hà tây hay là hà bắc hà nam đừng khinh thiếu niên nghèo gì gì đó......
Nghĩ đến đây, Tử Phong chợt quay đầu sang liếc nhìn mấy nữ nhân bên cạnh, sau đó thở dài mà dẹp cái ý tưởng loạn thất bát tao kia đi, đào đâu ra tên nhị thế tổ nào có gan dám cướp đồ của hoàng thất, hơn nữa ngồi ở đây lại là đương kim nữ hoàng của đế quốc, khởi điểm của hắn hình như hơi bị cao quá so với tiêu chuẩn thông thường của tuýp nhân vật chính khí vận chi tử thì phải.
Đấu giá rất nhanh liền bắt đầu, quả nhiên như những gì hắn đã nghĩ, mỗi khi nhìn thấy vật phẩm khiến bản thân hứng thú, chỉ cần Triệu Thanh Thanh mở miệng trả giá, toàn trường đột nhiên chuyển từ trạng thái náo động sang trạng thái im lặng như tờ đến mức có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu, nói đùa sao, ai dám tranh đồ với người đang ngồi trong sương phòng chữ Thiên kia chứ.
Tử Phong âm thầm lắc đầu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, những kẻ ngồi đây ai cũng không phải dạng nhân vật quần chúng ngu độn như trong tiểu thuyết, tranh giành đồ vật được đấu giá là chuyện hợp quy củ, nhưng ở ngay trên địa bàn của người ta mà muốn làm như vậy chẳng khác nào chịu chết, vô duyên vô cớ chọc đại địch a, chỉ có bọn não tàn mới làm vậy.
Đương nhiên thân là người của Triệu gia, đồ tốt nào mà không có cơ chứ, những món đồ mà ba nữ nhân kia mua cũng chỉ là một vài thứ lặt vặt kỳ quái không có mấy tác dụng nên cũng không ảnh hưởng tâm tình đấu giá của người khác, ví dụ như một cuộn tranh vẽ Phượng Hoàng Hạ Sơn mà trong mắt Tử Phong trông không khác gì gà rừng nhảy giữa nghĩa địa, xấu đến mức khiến mắt của hắn phát đau, vậy mà mấy người này vẫn có thể khen đẹp được, khiến hắn phải tự hỏi liệu nhân sinh quan của bản thân đã vặn vẹo đến mức không thể phân biệt được xấu đẹp nữa hay sao??
"Nguyệt tiền bối, ngài không định mua thứ gì sao, có rất nhiều đồ tốt a?" Triệu Yển Nhạn giống như hoa si mà bám dính lấy Tử Phong, lúc này đang dùng một cặp mắt lấp lánh mà nhìn hắn.
Cảm nhận ánh mắt giống như muốn ăn thịt mình đến từ tiểu la lỵ vẫn còn chưa lớn kia mà Tử Phong không khỏi rùng mình, thầm hô trẻ con ở dị giới trưởng thành quá sớm, hắn nhàn nhạt mở miệng nói
"Không hứng thú!"
"Những vật phẩm này tuy rằng trân quý nhưng cũng chỉ là xét theo mặt bằng chung, có không hợp tiêu chuẩn của tiền bối cũng là điều dễ hiểu." Triệu Thanh Thanh cười nói.

"Ta ngược lại cảm thấy khá là tò mò đối với mấy kiện vật phẩm áp trục, có lẽ có đồ tốt." Tử Phong không muốn phá hỏng bầu không khí, khóe miệng hơi mỉm cười nói.
"Nếu ngài cảm thấy hứng thú với vật phẩm nào thì chỉ cần nói một câu, ta không thể dùng tiền của Triệu gia cho việc cá nhân nhưng thân gia vẫn sở hữu một lượng tài sản kha khá, ta có thể mua vật đó làm quà tặng cho ngài." Triệu Vương Mẫn nhẹ nhàng nói.
Đối với hành vi chủ động lấy lòng của Triệu Vương Mẫn, Tử Phong hơi ngạc nhiên một chút, chẳng phải vị Thái Hậu này từ trước tới nay vẫn luôn dè chừng chính bản thân hắn à, nay lại tỏ ra hữu hảo như vậy thật sự là chuyện lạ, chỉ là thịnh tình khó có thể từ chối, hắn cũng chỉ có thể lập lờ nước đôi
"Đa tạ hảo ý của phu nhân, cơ mà còn phải xem ta có muốn mấy vật phẩm đó hay không đã."
Nói xong Tử Phong liền trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, tỏ vẻ không muốn tham gia náo nhiệt, tam nữ thấy thế cũng biết điều mà không quấy rầy hắn nữa.

Đấu giá hội càng ngày càng nóng lên, không vì sự chen ngang của đám người Triệu Thanh Thanh mà có dấu hiệu giảm nhiệt, vừa rồi còn có người trực tiếp ném ra hơn tám vạn thượng phẩm linh thạch để mua một gốc Tử Vận Long Vương Tham vô cùng trân quý, là loại linh dược hi hữu có thể gia tăng tuổi thọ cho võ giả.
Chủ trì đấu giá hội là một mỹ phụ nhân xinh đẹp tuyệt trần, một đôi con ngươi long lanh ngập nước câu hồn đoạt phách, cặp môi đỏ mọng ướt át phát ra âm thanh mị nhân quyến rũ khiến bầu không khí càng trở nên náo nhiệt hơn nữa, nàng híp mắt nhìn gốc Tử Vận Long Vương Tham được bán với giá trên trời, tâm tình vui sướng cất cao giọng nói
"Hiện tại chúng ta liền tiến tới vật phẩm áp trục đầu tiên cho phiên đấu giá ngày hôm nay, xin được bật mí một chút đó là vật phẩm này vô cùng đặc biệt, nhất là đối với các vị anh hùng hảo hán đang ngồi ở đây."
Theo lời nói của nàng vừa dứt, từ bên trong liền có nhân viên đẩy ra ngoài một vật thần bí có hình dạng giống như một chiếc hộp lớn cao tới hơn hai mét, bên trên phủ lấy một tầng vải dày có tác dụng ngăn cách thần thức khiến người khác phải tò mò không biết bên dưới lớp vải là thứ gì.
Lớp vải được kéo ra để lộ thứ được ẩn giấu bên dưới, nhất thời toàn bộ trường đấu giá trở nên sôi trào, khắp nơi vang lên vô số tiếng nam nhân xuýt xoa hú hét, tiếng huýt sáo vang lên từng đợt, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng hưng phấn đến cực điểm của đám nam nhân.
Tử Phong vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng không nén nổi tò mò liền nhìn xuống sân đấu giá.

Không nhìn thì thôi, ngay khi nhìn thấy thứ bên dưới đang được đấu giá, tròng mắt của hắn không khỏi co rút lại, bàn tay trực tiếp bóp nát tay vịn ghế thành mạt phấn, hắn bật dậy từ ghế ngồi, khí tức trên người hỗn loạn không thể kiềm chế, gương mặt anh tuấn lúc này thất thần mà nhìn chằm chằm xuống sân đấu giá, miệng không tự chủ được lẩm bẩm
"Phi Nguyệt?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận