Cưỡng Chế Hoan Sủng Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta


Edit: Quân LyDạ Mộc rầu rĩ lên tiếng, thân thể giật giật muốn lùi ra nhưng lại bị Mặc Lâm Uyên ôm chặt hơn nữa.Hắn có chút ảo não nói,"Ngươi lại lộn xộn, ta liền khó xử.""Hả?"Mặc Lâm Uyên duỗi tay xoa xoa bụng Dạ Mộc,"Ngươi lại động, ta liền khiến cho ngươi có thêm một Tiểu Dạ Mộc."Nháy mắt cả người Dạ Mộc co đến càng nhỏ, đêm nay tuyệt đối không ngủ được!Hơn nữa thiếu niên tuổi dậy thì định lực không đủ, nàng nhất định phải cảnh giác.

Nếu buổi tối phát sinh cái gì không đúng nàng sẽ thẳng tay đánh hắn!Nghĩ nghĩ nàng liền ngủ quên luôn, rõ ràng ngày thường nàng đều rất cảnh giác, lúc này bị một người ôn nhu ôm thật giống như được người mẹ ôm.Trong bóng đêm, khóe miệng Mặc Lâm Uyên hơi cong lên, hắn cẩn thận sờ lông mi nàng, lại vuốt mũi cùng miệng nàng, thấy nàng không dao động, không khỏi thở dài."Ngoài miệng không lưu tình, thực tế thân thể tín nhiệm ta như vậy sao?"Hắn sủng nịch vô hạn vuốt nhẹ cái mũi nàng, thở dài nói,"Thật đúng là làm người khó xử."Dứt lời, Mặc Lâm Uyên cũng nhắm mắt lại ôm nàng cùng nhau ngủ, lúc đầu hắn cảm thấy chính mình sẽ rất khó ngủ, nhưng ôm Dạ Mộc một lúc hắn liền lâm vào giấc ngủ sâu, tựa hồ như chưa từng ngủ ngon như thế.Nửa đêm, Dạ Mộc bị tiếng đánh giết kịch liệt đánh thức!Thanh âm đó cách nàng không phải rất xa, giống như chính là cung điện lúc trước nàng ở, vì thế nàng vội vàng đứng dậy muốn đi xem nhưng lại bị Mặc Lâm Uyên đè lại."Làm sao vậy?""Bên ngoài đánh nhau rồi."Dạ Mộc cau mày nói.Mặc Lâm Uyên nghe xong hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói,"Không có việc gì, không cần để ý tới."Dạ Mộc có chút chần chờ,"Không đi xem thật sự được chứ?"Mặc Lâm Uyên nghe vậy, xoay người một cái liền chặn nàng dưới thân."Cho nên, ngươi không ngủ được?"Đột nhiên tư thế ái muội làm Dạ Mộc nháy mắt khẩn trương, đôi mắt trừng to nhìn phía trên, tay bị Mặc Lâm Uyên ấn hai bên sườn, tư thế này thật sự là quá thẹn! Đặc biệt bọn họ còn ở trên giường!"Ngươi, ngươi thật sự không đi xem à? Nhỡ đánh tới đây thì phải làm sao?"Mặc Lâm Uyên buồn cười nhìn nàng mạnh mẽ nói sang chuyện khác, ý xấu nói,"Ngươi yên tâm, có người tới ta sẽ bảo vệ ngươi.


Nếu bảo vệ không được, ta muốn chết trên người của ngươi trước."Dạ Mộc trừng mắt nhìn hắn một cái,"Chán ghét, ngươi mau đi xuống, ta không ra nhìn còn không được sao? Ngươi rất nặng!""Ta nặng thật sao?"Mặc Lâm Uyên ý xấu cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ mặt nàng,"Nhưng ta muốn dán ngươi cơ, làm sao bây giờ??"Dạ Mộc hết chỗ nói rồi, dùng sức đẩy hắn ra, ngồi dậy,"Vậy ta chỉ có thể sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề!"Nàng nói nghiêm túc nhưng Mặc Lâm Uyên bị đẩy ra lại hết sức vui mừng.Cười đủ rồi hắn cũng ngồi dậy bắt lấy tay Dạ Mộc.

Trong bóng đêm, đôi mắt hắn tựa hồ như sao phát sáng."Ngươi lợi hại hơn ta, ai mà có được trăm năm nội lực như ngươi? Nhưng ngươi nỡ làm ta bị thương sao?"Dạ Mộc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trong tầm mắt hắn."Ta......!Ta khẳng định sẽ không làm ngươi bị thương...""Vậy đủ rồi."Mặc Lâm Uyên nói xong, đột nhiên cúi người hôn lên môi Dạ Mộc......!Hắn giống như ăn đang kẹo, thật cẩn thận ngậm lấy, sau đó thật cẩn thận liếm một chút.[Truyện được đăng song song trên Wattpad @junli0522 và Quân Ly]Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, bên ngoài là tiếng đánh kêu giết, trong cung điện lại im ắng, trên giường có hai người đang làm việc ngượng ngùng.Tim Dạ Mộc đập rất nhanh!Nàng phục hồi tinh thần lại duỗi tay muốn đẩy Mặc Lâm Uyên, nhưng lúc này Mặc Lâm Uyên không để nàng làm được, ngược lại trực tiếp ôm rồi đẩy ngã nàng trên chăn.Lúc này, có người ở bên ngoài gấp giọng hô,"Bệ hạ, số lượng thích khách đột nhiên tăng, đều xông qua bên này!!"Hai mắt Mặc Lâm Uyên nhìn chằm chằm Dạ Mộc, chỉ nói một câu."Mặc kệ các ngươi đánh thế nào.

Dù sao bọn họ không thể bước qua cánh cửa này!""Thuộc hạ tuân chỉ!!"Dạ Mộc nắm y phục Mặc Lâm Uyên nhỏ giọng kháng nghị!"Ngươi đủ rồi, bọn họ sắp đánh vào được!"Mặc Lâm Uyên lại nhẹ nhàng cười một chút,"Vào không được."Nói xong, lại cúi đầu ôn nhu hôn cái miệng nhỏ.Lúc trướcThừa Tướng truyền tin tức có chút sai sót, giờ Chu gia và Thái Hoàng Thái Hậu liên thủ tăng được nhân lực không ít, bọn họ vốn dĩ muốn bắt Dạ Mộc uy hiếp Mặc Lâm Uyên nhưng cuối cùng lại phát hiện Dạ Mộc không có ở đó.


Vì thế bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh, liền quyết định tới bức vua thoái vị.Không nghĩ tới Mặc Lâm Uyên sớm có chuẩn bị, trận đánh bất ngờ hôm nay chỉ là mở màn cho trận chiến đầu tiên giữa thế gia và Mặc Lâm Uyên thôi.Nhưng từ tối nay, những ngày tháng bình yên liền một đi không trở lại, một núi không dung hai hổ, cục diện thế chân vạc của Mặc Quốc chỉ cần có một phương không cân bằng liền gặp nguy cơ tan rã.Mà trước mắt, Mặc Lâm Uyên hơi hơi mỉm cười.Hắn chỉ nghĩ hưởng thụ cánh môi mềm mại của Dạ Mộc, dù sao giang sơn hay mỹ nhân hắn đều có.Dạ Mộc quả thực bị Mặc Lâm Uyên làm tức điên! Bên ngoài tiếng chém giết càng ngày càng gần, với thính lực của Dạ Mộc có thể biết được có rất nhiều thích khách đều đã đánh đến cửa tẩm cung của hoàng đế.

Lúc này hắn không nghĩ tạm lánh, không nghĩ đi ra ngoài chủ trì đại cục, ngược lại đè nàng khi dễ nàng, đây không phải là hồ đồ sao?!Nhưng dưới tình huống không dùng nội lực, Dạ Mộc sao có thể là đối thủ củaMặc Lâm Uyên.

Nàng bị hắn ép tới gắt gao, hơn nữa cảm giác miệng mình bắt đầu sưng lên......Ăn ngon như vậy sao? Môi nàng cũng đâu có hương vị?Mặc Lâm Uyên lại đột nhiên cười, bởi vì hắn thấy Dạ Mộc liếm môi chính mình, nhìn hành động là biết nàng đang suy nghĩ gì."Ngươi ăn rất ngon."Hắn đè thấp thanh âm nói bên tai Dạ Mộc.Bên phải Dạ Mộc nghe được chính là tiếng bước chân càng ngày càng gần, bên trái lại nghe được lời âu yếm mị hoặc."Ngươi mê người đến mức khiến ta muốn làm hôn quân..."Rõ ràng biết không phải, nhưng giờ khắc này tim Dạ Mộc đập đến vui sướng!Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng rõ ràng là đã được huấn luyện kháng dụ hoặc, vì sao......!Mặc Lâm Uyên vẫn có thể dễ dàng lay động tâm nàng?Ban đêm ầm ĩ nhưng Dạ Mộc lại bắt đầu xuất thần.Kỳ thật bộ đội đặc chủng gì đó không cao lớn như người ngoài tưởng tượng, làm lực lượng chuyên chức trung thành với quốc gia mỗi ngày bọn họ đều phải tiếp thu huấn luyện cực kỳ hà khắc.Huấn luyện đầu tiên là thể lực, tiếp đến là huấn luyện kỹ năng, còn có huấn luyện ý thức, tư duy, phục tùng, trung thành, là thứ mà họ phải khắc sâu trong lòng.


Bọn họ không vì bản thân, hoặc là nói vì bản thân rất ít, nhìn đại cục càng nhiều, cho nên việc tà mị cuồng luyến sẽ không tồn tại.Hơn nữa bởi vì bọn họ phần lớn huấn luyện ngăn cách với thế giới, cho nên bộ đội đặc chủng thường không am hiểu đạo lý đối nhân xử thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận