Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu


Kiều Uyển Viên nở một nụ cười nhạt nhẽo, mũi giày của cô ta di di thành hình tròn trên mặt đất, nói bằng một giọng thỏ thẻ ấp úng.
“À, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn đi.

Còn bé Nghi, để em gọi người quản gia đến đón con bé về nhà…”
“Anh Cửu, em cũng đói, em cũng muốn đi ăn.”
Hướng Đường Nghi nhảy lên, ôm lấy cổ của Vu Phùng Cửu, được anh bế lên trên tay.

Cô ôm lấy cổ anh, giọng nũng nịu, trán tựa vào cằm anh.
“Đói lắm, không chịu được đến khi về đâu.

Hồi trước anh hứa là sẽ dẫn em đi ăn và chỉ có hai người chúng ta thôi mà?”
Vu Phùng Cửu biết là cô nói dối như vậy để không phải rời xa anh, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo ầm ậm nước ấy, ai dám tin là cô đang chỉ diễn?
Nhìn vừa cưng vừa thương, chỉ muốn chiều chuộng cô mãi thôi.
“Được rồi, để anh đưa em đi.

Còn Kiều tiểu thư, cảm ơn ngày hôm nay cô đã đến thăm Đường Nghi.


Thật ngại quá, tôi không thể tiễn cô đi ra tận cổng bệnh viện được.”
Vu Phùng Cửu nở một nụ cười nhàn nhạt rồi bế Hướng Đường Nghi rời đi, xoay lưng lại với Kiều Uyển Viên.
Kiều Uyển Viên đứng như trời trồng tại một chỗ, nhìn theo bóng lưng anh rời đi mà chẳng kịp nói một lời nào.
Bát chợt, cái đầu đen của Hướng Đường Nghi lú nhú ngoi lên, cô tựa cằm lên vai của Vu Phùng Cửu nhìn chằm chằm vào Kiều Uyển Viên.
Vừa nhìn, cô vừa đưa tay kéo khoé mắt xệ xuống, lè lưỡi với Kiều Uyển Viên.
Lêu lêu.

Anh ấy là của tôi!
“A…”
Kiều Uyển Viên bất ngờ trước hành động đó của Hướng Đường Nghi, mép miệng đang mím chặt thành một đường thẳng bỗng duỗi ra, cong lên đầy nham hiểm.
Nắm bàn tay của cô ta siết lại rất chặt, có những đường gân xanh trườn dọc trên lớp da trắng ngần.
Cứ đợi xem… Mày còn có thể tự đắc được đến bao giờ?

Quay trở về hiện tại.
“Kết hôn sao?”
Vu Khải Liễm đứng ở trong một góc khuất không thể nhìn thấy, trên tay ông ta là dòng tin nhắn của Kiều Uyển Viên.
Nội dung bên trong không có mấy dòng chữ.

Trên màn hình chỉ hiện lên một bức ảnh chụp tờ kết quả xét nghiệm máu của Hướng Đường Nghi.
Nhóm máu O, không cùng huyết thống với Vu gia!
Vu Khải Liễm ngay khi nhận được tin nhắn đó đã ngay lập tức chạy xuống nhà, đi tìm Hướng Đường Nghi, vừa hay lại bắt gặp cảnh cô và Vu Phùng Cửu hôn nhau.
Không chỉ vậy, Vu Phùng Cửu còn là người chủ động muốn hẹn ước với Hướng Đường Nghi.
Không, không, không được!!! Kiệt tác hoàn hảo nhất của ông ta! Vu Phùng Cửu đang có những cảm xúc không cần thiết!
Những nỗ lực trước đó của ông ta… Và những tham vọng lớn của ông ta…!
Vu Khải Liễm siết chặt chiếc điện thoại ở trong lòng bàn tay, đôi mắt đen đục ngầu không thấy đáy.
Hướng Đường Nghi đang vấy bẩn lên Vu Phùng Cửu, lên một tuyệt tác để đời mà phải nỗ lực rèn dũa bao nhiêu lâu, ông ta mới có thể tạo ra một Vu Phùng Cửu hoàn hảo như vậy.
Không thể để nó đổ sông đổ bể được! Ông ta còn cần Vu Phùng Cửu!
Vu Khải Liễm quay lưng, quay trở về căn biệt thự.
Vu Phùng Cửu nửa ngồi nửa nằm trên bãi thảm cỏ xanh non mơn mởn, vươn tay muốn chạm lên má cô, nhưng chợt có một cái gì đó sắc lẻm như chọc qua, xuyên thủng cả tim anh.
Cái cảm giác đau nhói trong tim này…

Vu Phùng Cửu mở to mắt, bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Khuôn mặt anh dần trở nên biến sắc.
Rất ít khi anh có cảm giác bất an đột ngột như vậy.

Mà những lần có những cơn đau tim âm ỉ ấy, chắc chắn sẽ có những chuyện chẳng lành đến với anh.
Khi mẹ của anh mất, một ngày trước đó, anh cũng cảm thấy đau ngực như thế này.

Hay như khi chia tay một người chú họ ngoại làm trong đội cảnh sát đặc nhiệm đi thực hiện nhiệm vụ ở Nga, anh cũng cảm thấy vô cùng khó thở, và quả nhiên, một tháng sau, người chú đó đã không bao giờ quay trở về nữa.
Cuộc đời anh chưa từng sợ một thứ gì cả, nhưng những lúc mà cơn đau này xuất hiện, một cảm giác lo lắng đến hoảng loạn lại bùng phát bên trong anh.
“Đường Nghi!”
Hướng Đường Nghi cũng để ý thấy sắc mặt của Vu Phùng Cửu không được ổn chút nào, lại bị anh gọi như vậy, bất giác giật mình mà cảm thấy nghiêm trọng theo.
“Vâng?”
“Tối nay, tuyệt đối phải cẩn thận.” Anh nói, bên trong chất giọng trầm ổn mọi ngày giờ đây có thêm phần gấp gáp: “Đừng ra ngoài linh tinh vào ban đêm.

Tối nay cũng không cần lên thư phòng học nữa.”
“Tại sao ạ?”
Cô thích nhất là buổi đêm đêm được anh dạy học, nhưng sao bỗng nhiên tối nay lại thôi?
“Nghe anh.

Tối nay, ăn cơm xong cũng đừng đi lại linh tinh, phải quay về phòng luôn, có bất cứ động tĩnh nào cũng không được rời khỏi phòng.


Nghe kĩ lời anh chưa?”
Hướng Đường Nghi dù không biết tại sao anh lại bắt cô chỉ được ở trong phòng, nhưng đó chắc chắn là điều quan trọng không thể làm trái lời.

Cô ngay tắp lự gật đầu cái mạnh, tỏ ra rất hiểu ý anh nói.
Vu Phùng Cửu thở ra một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Đường Nghi ngoan.

Mai anh sẽ cho em kẹo.”
Hướng Đường Nghi lại gật đầu rồi len lén ngước mắt nhìn lên anh.
Tối nay chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
Nhưng không có chuyện gì phải quá lo lắng cả.

Nếu cô gặp nguy hiểm, chắc chắn Vu Phùng Cửu sẽ đến và cứu cô thôi.
Cả cô cũng vậy.
Cô sẽ bảo vệ anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận