Cuộc Sống Nuôi Con Của Vợ Chồng Công Nhân Viên Thập Niên 70


Editor: TulaBachu1316Nhìn vẻ mặt say ngủ của Sầm Mai, cô cũng bị cơn buồn ngủ kéo đến, nói xong liền ngáp dài.

“Anh biết rồi.

”Sầm Bách thấy cô ngáp cảm thấy vô cùng đáng yêu, vội nói: “Em cũng về phòng ngủ một chút đi, chỗ cha mẹ cứ để anh phụ trách.

”Tô Tuyết Trinh cũng đang buồn ngủ, đi thẳng vào phòng ngủ, ngủ rất say, lúc tỉnh dậy nghe thấy tiếng khóc của Sầm Mai ở phòng bên cạnh, cô vội vàng ngồi dậy định chạy sang xem, chân còn chưa chạm đất, tiếng khóc đã dừng rồi.

Cô mơ hồ nghe thấy giọng của Sầm Bách, sau đó hai người đi xuống lầu.

Tô Tuyết Trinh cũng không ngủ được nữa, không biết làm gì, lật sách ra bắt đầu ghi chép, buổi tối sau sáu giờ rưỡi, Tô Hiển Quốc và Trương Quang Hương cuối cùng cũng đến rồi, Trương Quang Hương vào phòng bếp xem, đồ ăn đều sắp làm xong, ngạc nhiên thốt lên: “Ôi chao, chúng tôi đến muộn mà lại được tiện nghi rồi.


”Sầm Bách nghe thấy tiếng vội vàng đứng dậy, đi qua chào cha mẹ, Tô Hiển Quốc gật đầu với anh: “Tuyết Trinh đâu?”“Đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ.

”Lâu Quế Lan thấy thông gia đã đến, vội đứng lên: “Đâu có đâu có, đến vừa kịp lúc.

”Trương Quang Hương nhìn Sầm Kiến Quân đeo tạp dề cầm thìa xào đồ ăn, nói: “Ông bà thông gia làm cơm vất vả quá.

”Người ta đều khen mình trước rồi, có mệt thế nào cũng không nói là vất vả, Sầm Kiến Quân nhẹ nhàng nói: “Đều là vì bọn trẻ mà.

”Nhà thông gia này của bà, thật sự là rất chu đáo và tinh tế.

“Tuyết Trinh đâu rồi? Lại trốn ở góc nào lười biếng rồi?”Trương Quang Hương quét mắt không nhìn thấy Tô Tuyết Trinh, cảm thấy hài lòng, trước mặt cha mẹ chồng của con gái liền mắng cô.

“Ông xem con bé này ở nhà bị tôi chiều chuộng cho hư rồi.

”Bà là mẹ đẻ, mắng thế nào cũng được, Lâu Quế Lan không dám phụ họa một câu, mà ngược lại còn nói giúp Tô Tuyết Trinh: “Đâu có chiều hư, tôi còn muốn hỏi bà xem giáo dục con cái như thế nào, sao có thể dạy dỗ được đứa con gái vừa ngoan vừa đáng yêu như Tuyết Trinh.

”“Con bé ở nhà bà được bà nuông chiều, gả vào nhà chúng tôi thì cũng không thể kém hơn.

”Quả là người tài giỏi, nói câu nào cũng đều trúng trọng điểm, trúng rồi thì dừng lại là được, Trương Quang Hương cười, cũng kéo Tô Hiển Quốc đi.


“Tôi đi xem xem con bé đang bận cái gì nào.

”Lâu Quế Lan thấy hai vợ chồng thông gia đi khuất, trong lòng cảm khái, hai vợ chồng này tính cách đúng là bù trừ cho nhau.

Lần này đến Trương Quang Hương có đem theo quà, trước khi vào phòng bếp bà đã bỏ ở phòng khách rồi, lúc này đi lên lầu vừa khéo đem lên, đến trước cửa phòng ngủ của Tô Tuyết Trinh, Tô Hiển Quốc gõ gõ cửa, “Tuyết Trinh?”Tô Tuyết Trinh gọi một tiếng cha, hai người nghe thấy tiếng biết là cô đã tỉnh rồi, đẩy cửa tiến vào phòng, Trương Quang Hương đã một tháng không gặp con gái, bước mấy bước đến trước mặt cô, “Bọn trẻ có quậy con không?”“Vẫn sớm, hai tháng thì chưa có gì.

”Tô Tuyết Trinh bất lực cười, “Hiện tại tất cả đều vẫn tốt.

”Trương Quang Hương cầm quà lên mở ra, trước mặt cô bày ra mấy cục vải, “Xem họa tiết đi, có thích không? Trở về mẹ sẽ làm trước cho bọn trẻ mấy bộ.

”Vàng, xanh, trắng, hồng phấn, tất cả đều là màu thuần.

Tô Tuyết Trinh cúi đầu sờ chất liệu vải, mềm mềm, có sợi bông, màu trắng dễ bị bẩn, màu vàng thì đậm quá, sau khi lựa chọn cẩn thận, dịu dàng nói: “màu xanh và màu hồng phấn đi.


”Tô Hiển Quốc cũng lấy quà của mình ra, hai con thỏ đồ chơi tai dài, cười nói: “Đồ chơi cho bọn trẻ, về sau trước khi ngủ thì bỏ bên cạnh gối của con.

”“Thường xuyên bỏ bên cạnh con nó sẽ dần dần hấp thụ hơi ấm và mùi hương của con, sau này khi đứa trẻ sinh ra thì bỏ bên cạnh chúng, sẽ giúp bọn trẻ có cảm giác an toàn, sẽ dễ nuôi hơn.

”Tô Tuyết Trinh vô cùng kinh hỉ, ôm hai con thỏ đồ chơi vào lòng, “Cảm ơn cha.

”“Ta đi xuống trước đây, hai cha con các người cũng đừng ở trong phòng ngủ quá lâu, lát nữa nên xuống thì đi xuống, đừng để người ta lên kêu.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận