Cuộc Gặp Thoáng Qua


Liên Hân vòng qua một góc khuất bên ngoài sân vận động, âm thầm gọi điện cho Giang Dữ Mộ.

Ở hậu trường, đại minh tinh đã hoá trang xong xuôi.

Hắn đang cúi đầu, tùy tay nghịch di động, người đại diện cùng người phụ trách ở bên cạnh bận rộng chạy ra chạy vào.

"Dữ Mộ, muốn uống chút gì không?" Thai Ân lấy tới một lon nước tăng lực.

Di động của Giang Dữ Mộ rung lên, người đại diện liếc mắt nhìn, trên màn hình nhấp nháy vỏn vẹn chỉ có một chữ "Hân".

Hắn nhướng mày, nhàn nhạt mà ngồi dậy, cầm di động đi vào buồng vệ sinh.

Người đại diện nghi hoặc mà nhìn theo đăm đăm.

***
Liên Hân cúp điện thoại, sau đó không lâu, một người đàn ông trung niên liền đi tới, nghe nói đây chính là người phụ trách bên khâu sản xuất chương trình, Giang Dữ Mộ bảo ông ta đến dắt cô vào trong.

"Cô là em họ của Giang lão sư sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Gần đây giới giải trí đang lưu hành cái từ "lão sư" này, người nọ còn rất nhiệt tình mà dẫn đường cho cô.

Liên Hân khựng một chút, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng gật đầu "Đúng đúng đúng, tôi là em họ của anh ấy, đến đây để xem liveshow."
Vị phụ trách sản xuất ngây thơ không biết gì này nghe vậy liền vô cùng năng nổ, đưa Liên Hân tới tận hậu trường, trực tiếp vào phòng hoá trang, sau khi giới thiệu sơ lược một chút mới vội vàng rời đi.

Liên Hân không thấy được Giang Dữ Mộ, đành ngoan ngoãn vói lấy một cái ghế nhỏ, ngồi ở trong góc mà chờ.

Hậu trường ai nấy đều bận đến rối tinh rối mù, người ra kẻ vào, còn có một đống đạo cụ chồng chất.

Người đại diện của Giang Dữ Mộ đi ngang qua Liên Hân rất nhiều lần, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái, nhưng cô căn bản không hề chú ý đến, nghĩ chỉ là nhân viên tạp vụ gì đó mà thôi.

Giang Dữ Mộ một tay cắm túi quần, biểu tình thản nhiên, không biết từ đâu đi tới, người đại diện Thai Ân liền tức tốc chạy lại níu lấy hắn "Dữ Mộ, Nghiêm tổng mang theo vài người bạn đến đây, nhà tài trợ cũng có mặt rồi, tôi phải ra ngồi với bọn họ trong chốc lát, cậu muốn đi theo chào hỏi một tiếng không?"
"Không đi." Giang Dữ Mộ đảo quanh mắt phượng, thờ ơ trả lời.

Người đại diện cũng không bất ngờ, nghệ sĩ của anh ta cũng chưa bao giờ nhiệt tình đối với chuyện xã giao, cho nên liền bất đắc dĩ đơn độc rời đi.

Giang Dữ Mộ nhìn Liên Hân một cái, biểu tình thanh u bình tĩnh mà lướt qua cô, đi tới bàn hoá trang lẳng lặng ngồi xuống.

Hai người cách nhau một khoảng khá xa, cái này làm cô có chút không hiểu được.

Chờ đến lúc nhân viên chạy tới chạy lui bên trong hậu trường đều đi hết ra bên ngoài, Giang Dữ Mộ mới tiến đến, kéo tay Liên Hân mang cô vào trong góc, tránh ở phía sau lưng một hình nhân bản dựng thật lớn.


Hắn cúi đầu nhìn cô, cười một cái.

Liên Hân cũng cười.

"Tôi chừa lại một tấm vé ở hàng gế đầu cho em, A12."
"Ừm, vậy thì tốt quá..." Liên Hân tươi cười rạng rỡ.

Giang Dữ Mộ rút bàn tay vẫn luôn nắm chặt ở trong túi quần ra ngoài, đột nhiên bung mở, giữa lòng bàn tay liền rơi xuống một chuỗi dây đeo cổ loé sáng, treo giữa ngón tay mà đung đưa đung đưa.

"Cái gì vậy?" Liên Hân tò mò, cầm mặt dây lên xem, cái này còn không phải dây đeo của Giang Dữ Mộ sao, mặt trên còn đặc biệt khắc chữ J&M"
Thanh âm êm tai giống như gió thổi, rào rạt mà lướt qua địa phương đang nhộn nhạo trong lòng Liên Hân.

Cô nhịn không được bèn xoa xoa lỗ tai, tê tê dại dại mà nói "Vì sao đột nhiên lại cho em cái này?"
"Lúc trước thấy em cứ nhìn chằm chằm, em thích thì tôi đưa cho em thôi."
Đây là vòng cổ định chế đặc biệt, được làm từ lúc hắn mới vừa ra mắt, trước giờ Giang Dữ Mộ vẫn luôn mang bên người, chưa từng thay đổi, cũng coi như là một đặc điểm nhận diện đặc thù.

Nhưng mà Liên Hân thích, nên hắn đưa cho cô.

Liên Hân thật sự muốn cười, cô nào có nhìn chằm chằm vòng cổ của hắn làm gì, chỉ là thời điểm bị nam nhân áp lên làm tình, theo bản năng liền chỉ có thể nhìn lên chiếc vòng đang cổ đang lay động bên, thuận tiện còn ngắm được luôn xương quai xanh, hầu kết...và cả bờ vai gợi cảm.

Giang Dữ Mộ giúp cô đeo lên.

Liên Hân nhìn nhìn, chung quanh hoàn cảnh binh mã loạn lạc, lại nghĩ tới năm vạn fans cuồng nhiệt đứng ở bên ngoài, cảm thấy hôm nay muốn động tay động chân là tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên cô liền nhón mũi chân, chuồn chuồn lướt nước mà đáp qua môi hắn một cái, định ngay lập tức chuồn đi ra ngoài tìm chỗ ngồi xuống, nghiêm túc nghiêm túc mà xem ca nhạc.

Giang Dữ Mộ bị cánh môi mềm mại ướt át in lên, ánh mắt vốn dĩ trong vắt bỗng nhiên lập loè.

Mùi hương chậm rãi xông vào chóp mũi cùng với xúc cảm nóng rực trên môi khiến cho nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng dâng cao, Giang Dữ Mộ nhìn chằm chằm cánh môi anh đào của Liên Hân, bỗng dưng rất muốn hôn cô.

Vì thế liền hôn.

Liên Hân hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức câu lấy cổ nam nhân, rất phối hợp mà cùng hắn môi lưỡi tương ấn trong chốc lát...mút hôn, tách ra, lại mút hôn.

Dần dần, cánh môi đơn giản dán sát vào nhau, biến thành hôn sâu triền miên ướt át.

Giang Dữ Mộ không rảnh mà để ý hoàn cảnh xung quanh, cùng Liên Hân liều chết giao triền.

Hơi thở mỹ vị sạch sẽ của hắn đều bị đầu lưỡi cô câu kết chiếm đoạt, ngọt ngào dây dưa.


Nụ hôn ướt át kéo dài qua đi, Giang Dữ Mộ hô hấp dồn dập mà ngẩng đầu, thần sắc hoàn toàn thay đổi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nữ hài trong ngực, nói ra một câu mà bản thân hắn còn không thể ngờ "Tôi muốn làm."
"A?" Liên Hân ngớ người, ngón tay chỉ chỉ ra bên ngoài "Ngay bây giờ?"
"Đúng vậy, hiện tại, lập tức...ngay tại chỗ này." Giang Dữ Mộ cúi đầu tiếp tục hôn cô, cơ hồ vô pháp tự khống chế mà xoa nắn lấy mông cong eo mềm, bắt đầu cởi bỏ áo quần của cô.

Liên Hân bị hắn xoa bóp trên dưới một lượt như vậy, chân đều mềm nhũn, hơi thở nam nhân bao vây thổi quát, thân thể mẫn cảm của cô quả thực chịu không nổi công kích, tuy nhiên chút lý trí sót lại cũng đủ đê giúp Liên Hân đẩy đối phương ra "Sẽ có người tiến vào!"
Giang Dữ Mộ khó chịu, lần nữa đem Liên Hân cuốn vào trong ngực, không chút kiêng dè mà vuốt ve thân thể của cô, quấn quít hôn môi.

Chung quanh đây hoàn toàn không có chỗ nào kín kẽ, buồng vệ sinh cũng có rất nhiều nhân viên công tác đi ra đi vào, Giang Dữ Mộ qua loa nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn đến phía sau lưng "Đại công tử".

Cái này chính là bản dựng hình nhân chibi của hắn, cao gấp rưỡi người bình thường, được xưng là linh vật của buổi biểu diễn, bởi vì để thuận tiện cho việc khuân vác nên bên trong đều rỗng, phía dưới còn có bánh xe.

Giang Dữ Mộ xốc mở bản gỗ sau lưng hình nhân, ôm Liên Hân chui vào.

Bản gỗ vừa khép, bên trong chính là một không gian phong bế, chỉ có vị trí đôi mắt màu lam hơi hơi trong suốt của "Đại công tử" thì ánh sáng mới có thể xuyên qua.

Bên trong miễn cưỡng chứa đủ hai người, Liên Hân bị Giang Dữ Mộ ấn ở trên bệ, hai đùi tách mở, mặc hắn cấp bách mà cởi quần lót nhỏ của cô ra.

Đương lúc Liên Hân còn đang kiều suyễn, chưa kịp lấy lại tinh thần, một cây côn th*t vừa thô vừa cứng thình lình xông tiến huyệt khẩu, một nhát liền chen vào hơn phân nửa.

"Aa!!" Liên Hân đột nhiên không kịp phòng bị, nếu không phải là cô cũng đủ mẫn cảm ướt át, lần này không biết sẽ như thế nào.

"Xin lỗi!" Giang Dữ Mộ bừng tỉnh, miễn cưỡng khống chế được chính mình, cúi đầu ngậm lấy vành tai nữ hài "Làm em đau sao?"
Liên Hân hừ nhẹ một chút, lắc đầu "Không có...!A, chỉ là, vì cái gì bỗng dưng anh lại..."
Giang Dữ Mộ thở dốc "Tôi cũng không biết, chỉ muốn làm em...Thứ lỗi cho tôi được không? Hiện giờ sẽ làm em thoải mái."
Căn gân xanh trong huyệt động bổ bổ nhảy lên, vừa to vừa nóng mà giằng co ở kia, không gian lại quá hẹp, Liên Hân nhấc chân vòng lấy eo hắn, đong đưa thuỷ huyệt đang không ngừng cắn chặt lấy cự vật "Vậy nhanh lên..."
Hạ thể của Giang Dữ Mộ bị chặt chẽ cuốn lấy, hắn hừ nhẹ một tiếng, ôm chặt Liên Hân bắt đầu giao hợp.

Bởi vì không gian có hạn, trên dưới toàn thân Liên Hân đều bị Giang Dữ Mộ áp sát vào người, côn th*t mỗi khi xuất nhập đều tràn đầy giằng co mà dán lên âm đế, một ít lông tơ cũng thường xuyên cọ xát âm môi mẫn cảm.

Hiện tại cắm cũng cắm vào rồi, Liên Hân đơn giản là đem nước hoa phun lên người nam nhân để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ngửa đầu dựa vào vách, chỉ việc dạng chân thụ hưởng.

Cánh tay rộng lớn của Giang Dữ Mộ gắt gao trói buộc, hai người cùng nhau tận hưởng xâm nhập tỉ mỉ chặt chẽ ở trong không gian hẹp hòi u ám.

Bên trong giao suyễn phập phồng, tiếng nước nhóp nhép, hai người tứ chi đan xen, hạ thể gắt gao tương liên, vô pháp phân cách mà giao cấu với nhau.

Ở ngoài, nhân viên công tác lục tục tiến vào khuân vác đạo cụ, có người còn đem linh vật đẩy ra bên ngoài, chuẩn bị an trí đến giữa sân khấu.


Liên Hân cùng Giang Dữ Mộ căn bản không biết bọn họ đã bị đẩy ra đến tràng quán ồn ào, chung quanh kẻ đến người đi, hai người còn đang bận điên cuồng thọc vào rút ra.

Rất nhiều người hâm mộ vừa nhìn thấy "Đại công tử" liền kích động mà vây lại chụp ảnh chung.

Bên trong hình nhân bị vô vàn fans ủng đổ vờn quanh, đại minh tinh thần tiên Giang Dữ Mộ đang vùi đầu liếm mút bầu ngực tuyết trắng, cong eo chôn người ở giữa hai đùi Liên Hân, cái mông phập phồng, cảm giác chấn động thậm chí còn khe khẽ truyền ra bên ngoài.

Bất quá, đám đông ở hiện trường cũng quá mãnh liệt, cho nên mọi người không hề phát giác.

Giữa hai chân ngậm chặt đại dương v*t của Giang Dữ Mộ, Liên Hân hơi chút mơ hồ mà cảm giác được bầu không khí ồn ào xung quanh.

"A...!Giang Dữ Mộ, vì cái gì em cứ có cảm giác...thật là nhiều người bên cạnh..."
Giang Dữ Mộ hô hấp thô trầm, hơi nhỏm dậy, thông qua đôi mắt màu lam của "Đại công tử" nhìn ra bên ngoài, sau đó phục hạ thân thể, chế trụ hai cánh mông Liên Hân mà tàn nhẫn xỏ xuyên.

"...chúng ta bị đẩy đến gần sân khấu."
Liên Hân kinh hoảng đến mức âm đ*o kịch liệt co rút "Như thế nào lại thành ra thế này?"
"A..." Giang Dữ Mộ than nhẹ, hắn đem Liên Hân nhẹ nhàng lật qua, thâm nhập từ phía sau, làm cho cô ghé sát vách gỗ mà tự mình nhìn xem.

Liên Hân cẩn thận liếc trộm một cái, thật nhiều người, thật sự rất nhiều người!
Thậm chí còn có mấy fan hâm mộ đang đặt tay lên bụng linh vật, vị trí cách cô chỉ có vài centimet.

Những người đó còn đang say mê chạy theo "Đại công tử" để chụp ảnh, Giang Dữ Mộ liền chụp tay bắt lấy hai bầu ngực của Liên Hân, dương cụ thô to mãnh liệt ra ra vào vào.

"Làm sao bây giờ? A...em không muốn đứng giữa nhiều người như vậy mà làm tình đâu...nếu bị phát hiện sẽ, sẽ chết mất, a, ha..."
Đại công tử bị đẩy đến giữa đài, chỗ này nối liền với sân khấu hình chữ T phía trước, cao hơn thính phòng chung quanh hơn một mét.

Liên Hân ở giữa vạn người bị thao đến đầu lưỡi vươn dài, ưỡn ngực vểnh mông, bọt nước tung toé khắp nơi, cứ có cảm giác như chính cô đang biểu diễn tính giao cho toàn thể khán giả vây xem vậy.

Giang Dữ Mộ xoa nắn, siết chặt lấy ngực cô, dùng phương thức cẩu giao mà kịch liệt thúc mông từ phía sau, ngậm lấy vành tai nữ hài, thì thầm "Thực xin lỗi, xin lỗi...đều do tôi..."
"Ha! A! Đừng, đừng dùng sức như vậy..."
"Tôi khắc chế không được, xin lỗi..."
"Em sợ, sợ sẽ hét lên mất a, haa~ quá sâu..."
"Kêu đi.

Hội trường rất ồn, cứ kêu đi..."
"A! A! Aaa——!!! Thật sự chịu không nổi! côn th*t lớn như vậy lại đâm từ phía sau, quá mạnh rồi..."
Giang Dữ Mộ kịch liệt gia tốc kích thích, mông hông giống như có gắn động cơ, vô pháp khắc chế mà điên cuồng cắm vào nhục huyệt, một lần so một lần càng thêm tàn nhẫnx
Hắn thao tiến tận sâu bên trong, khai phá cung khẩu, đột kích tốc độ tựa hồ sấm chớp.

Liên Hân thét lên một tiếng chói tai, cả người run rẩy, rùng mình phun ra tảng lớn dâm dịch.

Giang Dữ Mộ rút cây dương căn thuỷ lượng vẫn trướng to như cũ ra ngoài rồi đem Liên Hân lật trở về, lần thứ hai vùi mình vào trong.

Buổi biểu diễn sắp phải mở màn, trên màn ảnh lớn bắt đầu phát VCR*, thời điểm khuôn mặt thanh lãnh tinh xảo của Giang Dữ Mộ chợt lóe qua, người hâm mộ toàn trường liền cuồng nhiệt reo hò.

Trong hậu trường, người phụ trách cùng giám đốc sản xuất gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, liên tục gọi điện cho Giang Dữ Mộ.


Nhân vật chính còn đang bận cùng Liên Hân làm tình, một tay moi lấy di động từ trong quần ra, một tay che miệng nữ hài phía trước, vừa kích hông vừa tiếp điện thoại.

"...còn bao nhiêu phút? Cứ theo lẽ thường mà bắt đầu, yên tâm...!Đúng, tôi sẽ xuất hiện."
Giang Dữ Mộ hôn Liên Hân, hấp thu dịch lỏng thơm ngọt tràn giữa môi lưỡi làm hắn điên cuồng.

Dục vọng càng ngày càng tăng vọt, hắn hung hăng đè giữa thân thể uốn khúc của nữ nhân, hạ thể gia tốc, kịch liệt đột tiến.

Sau một hồi, dương v*t run run ở giữa hai cánh âm môi, nùng liệt bắn tinh, tràn trề mà rót đầy bụng Liên Hân.

Trên màn ảnh lớn giữa sân khấu, VCR đang đếm ngược, con số to đùng từng khắc từng khắc nhảy ra, toàn trường vang dội cùng hô to thành tiếng.

"Mười!"
Giang Dữ Mộ cúi đầu sửa sang quần áo.

"Chín!"
Hắn mở camera di động, lờ mờ soi mặt mình một chút, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì.

"Tám!"
Giang Dữ Mộ cúi đầu, muốn hôn môi trấn an Liên Hân, nhưng cô lập tức thở hổn hển giơ tay ngăn cản.

Vừa rồi cô mới nhớ ra, chính mình đã nhiều thêm một cái tính năng "Nước bọt tình dục", trước đó phỏng chừng chính là bởi vì lý do này cho nên mới làm Giang Dữ Mộ đặc biệt hưng phấn.

"Bảy!"
Giang Dữ Mộ trong lòng hoài nghi bản thân đã làm nữ hài giận dỗi, nhưng cũng không còn thời gian để dỗ dành cô.

Hắn đành xoa xoa bả vai nhỏ gầy, hôn lên khuôn mặt thuỷ nộn của Liên Hân mà nói "Xin lỗi, thiệt thòi cho em rồi...Hiện tại tôi phải đi ra ngoài, em cố gắng ngồi xổm xuống trước, thu nhỏ lại một chút."
"Sáu!"
"Em chờ một lát, chốc nữa thời điểm vào thay quần áo tôi sẽ nghĩ cách đưa "Đại công tử" vào trong."
"Năm!"
Liên Hân gật gật đầu, hiện tại cô không dám tùy tiện tiếp xúc thân mật với hắn, đành phải "chụt chụt" tặng cho Giang Dữ Mộ mấy nụ hôn gió.

"Ba!"
"Hai!"
Giang Dữ Mộ cẩn thận mà đẩy mở một khe hở nhỏ trên bản gỗ ra.

"...!Một!"
Hết thảy ánh đèn đều vụt tắt, toàn trường một mảnh tối đen.

Thời điểm ánh sáng lần nữa quay trở lại, đèn hiệu phóng đến tận trời, chiếu rọi lập loè, người hâm mộ khắp nơi trong sân vận động phóng tầm mắt nghi hoặc tới khu vực trống trơn giữa sân khấu.

Lúc này, Giang Dữ Mộ giống như cố tình sử dụng phương thức lên sân khấu gây bất ngờ cho người hâm mộ, từ trong "Đại công tử" duỗi đôi chân dài bước ra.

"A a a a a!!!!"
Mãn tràng hô vang như sấm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận