Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên


Vẫn trầm mặc một hồi, đè xuống nghi ngờ trong lòng.

Hất đuôi mắt hơi híp mắt lại con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trước mặt.
Mỗ nữ bị yêu nghiệt kia nhìn từng trận sợ hãi, vội vàng duỗi cánh tay câu lên cái cổ kia.

Mắt hạnh thâm thúy, môi anh đào nở nụ cười ngọt ngào.
Chân mày Nhạc Mặc nhẹ rung, yêu tinh này, thiếu chút nữa lại bị nàng bưng bít cho qua.
Trong lòng khẽ điều chỉnh một phen, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Hôm nay những người bên ngoài kia nàng xử lý?"
Ám vệ của hắn còn chưa đến mức có thể xử lý hết tất cả Phượng gia quân cùng cấm vệ ở dưới núi kia.

Chuẩn bị của Hắn và Mộ Dung Thanh vốn đặt ở tế đàn bên kia, nhưng không ngờ xảy ra biến cố ở Từ Đường.

Mộ Dung Dục cũng không nghĩ tới, bằng không cũng sẽ không giữ lại phần lớn người ở tế đàn bên kia.
Hiện tại giải thích duy nhất, chính là nàng xử lý.

Huống chi cái thứ thôi thúc nước mắt cuối cùng kia cũng chỉ có cái đầu này của nàng có thể nghĩ ra được.
"Nếu không thì sao? Sao ta có thể yên tâm để đại mỹ nhân nhà ta một mình mạo hiểm chứ!"
Mỗ nữ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bộ dạng đắc ý kia thật thiếu dạy dỗ.
Trái lại mỗ nam bình tĩnh dị thường, trong mắt trong suốt mênh mang ánh sáng.


Bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm kia, không kìm lòng được hôn lên chóp mũi thanh tú kia một cái.
Không khí hài hòa mập mờ như thế, mỗ nữ chỉ đành phải thu hồi vẻ mặt hơi có vẻ khoa trương kia, hiếm khi thành thật không có đại sát phong tình.
"Cám ơn bảo bối! Vi phu rất cảm động."
Giọng nói trầm thấp làm cho người ta không khỏi phấn chấn.
Bảo Nhi không kềm chế được hất mặt lên, cười một tiếng.

Đối mặt với đôi mắt phượng trong suốt kia, nhếch nhẹ khóe môi, "Bởi vì chàng là trượng phu của ta."
Lần đầu tiên nghe được lời thổ lộ nghiêm chỉnh tuyệt hảo như thế từ trong miệng nàng ra, Nhạc Mặc vẫn không cầm được run lên một cái.
Nhìn đôi mắt trong suốt như nước kia, trên mặt đột nhiên nghiêm nghị nói, "Vi phu nhất định sủng ái nàng cả đời!"
Trong mắt phượng kia đọng lại kiên định làm cho chỗ sâu nhất trong đáy lòng này không ngăn được xúc động, giờ khắc này, tất cả đau thương đã qua cũng đã tan thành mây khói.

Đời này, nàng không cô độc nữa.
Một giọt nước mắt tràn ra mi mắt, lăn xuống đôi tay trắng thuần kia.

Tất cả quá khứ đều hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại khát vọng hạnh phúc, kiên định không thay đổi đối với tình yêu.
Trong phòng khách, vẻ mặt Mộ Dung Phong đột nhiên chấn động, trong mắt đầy ánh sáng chói mắt.

Đột nhiên đứng lên, đi ra bên ngoài.
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh trong trẻo lạnh lùng tựa vào ghế gỗ bên cạnh, nhìn bóng dáng đang đi ra ngoài kia, mày khẽ cau lại.

Lúc nghe thấy tiếng gào thét thì khôi phục lại vẻ mặt rét lạnh, thật giống như không có một chút thay đổi.
"Sư phụ!"
Nhạc Mặc từ phòng trong đi ra, vội vàng gọi lại bóng dáng kia.
Thân hình Mộ Dung Phong hơi ngừng lại, nhưng vẫn dứt khoát đi ra ngoài.

Đôi môi Nhạc Mặc khẽ run, vẫn không có gọi ông lại nữa, chỉ là ánh mắt quét về phía hai người đang đứng canh ngoài phòng kia.

Hai người kia nhận được lệnh, vội đi theo.
Nhạc Mặc thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt liếc về phía người ngồi một bên kia.

Mặc dù hắn không biết vừa rồi ở Từ Đường xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác có thể làm cho sư phụ như thế, chính là mẫu thân.


Trong mắt thoáng ảm đạm lặng im lắng đọng, lẫn vào con ngươi thâm thúy.
Dời thân ngồi xuống đối diện người nọ, ánh mắt dừng ở trên mặt kia một chút rồi lại rất nhanh chuyển qua nơi khác.

Trong lòng, đối với hắn, mình không thể không có áy náy.

Hắn hận mình, cũng không phải không thỏa đáng, đây vốn là điều đương nhiên, không có gì đáng trách.
Đôi mắt Mộ Dung Thanh thoáng run khẽ, giống như không nhìn thấy người đối diện.

Sau khi Nhạc Mặc ngồi xuống, nghiêm nghị đứng lên, sải bước ra cửa.

Rất nhanh bóng dáng biến mất.
Hiện tại hắn rất mâu thuẫn, rất là đau khổ.

Tới hôm nay hắn mới biết, đối với Mộ Dung Phong hắn không có hận như vậy.

Từ lúc hắn ra tay, trong lòng rõ ràng chính là lo lắng, nhưng hắn không ngừng mượn cớ lo lắng cho mẫu phi cùng Hoa nhi để an ủi mình.

Nhưng, sau khi sự việc xảy ra hồi tưởng lại thì trong lòng hắn rất rõ ràng, khi đó hắn rõ ràng chính là lo lắng, lo lắng Mộ Dung Phong.

Ha ha, vậy nhiều năm như thế, hắn kiên trì rốt cuộc là cái gì? Hắn rất mâu thuẫn, hắn muốn tìm một nơi tự mình ngây ngô.
Biến cố trong Từ Đường, cũng không có ảnh hưởng đến nghi thức tế thiên sau đó.
Sắc mặt Mộ Dung Trạch trầm tĩnh, trong mắt hoàn toàn không có một chút gợn sóng, giống như cái gì cũng không có xảy ra.
Vốn Mộ Dung Dục mừng rỡ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Trạch như thế thì từ từ tiêu tán.


Hồi tưởng lại biểu hiện của Mộ Dung Trạch ở trong Từ Đường vừa rồi, không khỏi cảm thấy có chút quái dị.
Nếu Mộ Dung Trạch thật lòng muốn giết Mộ Dung Phong, tại sao không có hạ sát thủ, hiện tại lại giống như quên chuyện mới vừa rồi, cũng không hạ lệnh đuổi bắt.

Lúc Nhạc Mặc xuất hiện, rõ ràng Mộ Dung Trạch có phản ứng rất lớn, nhưng hắn ta lại đoán không ra, chút đau đớn trong nháy mắt thoáng qua rồi biến mất kia rốt cuộc là bởi vì sao.

Không phải Mộ Dung Trạch nên áy náy cùng thương tiếc sao?
Cả nghi thức tế thiên, mỗi người đều mang tâm tư riêng.

Mộ Dung Dục cũng không có tâm tình đặt vào nghi thức này.

Vốn chuẩn bị ở nghi thức tế thiên biểu hiện tốt một chút, hiện tại cũng không có tâm tư kia rồi.
Nhạc Mặc chưa trừ diệt, trong lòng hắn ta một ngày không được an ổn.

Huống chi tâm tư Mộ Dung Trạch làm cho người ta nhìn không thấu, điều này càng làm cho hắn ta ưu phiền rồi.
Đến lúc chạng vạng nghi thức tế thiên rốt cuộc kết thúc.

Đội nghi trượng xe liễn Hoàng gia được bảo vệ cuồn cuộn
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận