Cực phẩm thục nữ

“Không được, em phải đi bệnh viện…” Hắn hô hấp có chút dồn dập, bởi vì sự vuốt ve của cô mà thở dốc. Hắn không thể tưởng tượng, vừa mới thoát ly nguy hiểm, cô vì không muốn đi bệnh viện mà dụ hoặc hắn?
“Nhưng em hôm nay mặc chiếc nội y lần đầu chúng ta gặp nhau.” Cô buông đầu xuống, che dấu ý cười trong mắt. Cùng hắn ở chung, cô càng lúc càng hiểu được làm cách nào yêu cầu hắn.
Hắn thanh thanh yết hầu.“Cái có màu xanh ư?”
Khoản Khoản e lệ gật đầu, dựa vào bên tai hắn, hơi thở như lan nói nhỏ.“Em còn mặc trọn bộ kia.”
Trong giọng nói của cô tràn ngập mời.

Đường Bá Vũ một hơi ngạnh ở ngực, rốt cục nhẫn nại không được cúi đầu hôn cô. Khoản Khoản trong lòng cười thầm, biết chính mình sẽ không cần đi bệnh viện.
Ánh nắng ấm áp dừng lại trên người họ, ấm áp thân thể cùng tâm hồn họ. Cô giống như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc sống hắc ám của hắn, dạy hắn quan tâm, dạy hắn tình yêu. Hắn ôm chặt lấy cô, thề sẽ dùng cả đời để yêu cô, che chở cô, bảo vệ cô.
Ở một góc nào đó có người đang tụ tập nhìn lén.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Cô bé cười trộm hỏi.
“Đang làm chuyện thân mật.” Lôi Đình trả lời, thực cẩn thận che dấu thân hình cao lớn. Hắn cũng không hy vọng hành vi rình trộm bị ông chủ phát hiện.

Đường Tâm tiếp tục cười.“Lần trước đi nhìn lén chú Đỗ, chú ấy làm được nhiều hơn, cả xe đều lay động.”
“Các cậu mang con bé đi nhìn trộm tôi?” Bén nhọn tiếng kêu vang lên.
Mấy người đang rình trộm bắt đầu phủ nhận cùng đùn đẩy, mãi cho tới khi cô bé chậm rãi nói ra kết luận.
“Thật ra thì, các chú mỗi người hẹn hò cháu đều xem qua.” Vỗ vỗ quần áo bởi vì nằm xuống mà bị bẩn, tiểu ác ma khoái trá xoay người rời đi. Lưu lại tại chỗ mấy người đau khổ suy tư, vội vã nhớ lại lúc hẹn hò chính mình đến tột cùng biểu hiện như thế nào.
Đường Tâm trên mặt mang theo mỉm cười, cô mới là người thắng cuối cùng.
--------End--------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận