Cực Phẩm Ở Rể


“Không sai, trước khi đi vào, tôi đã đặc biệt yêu cầu bà ấy dựa theo phương pháp được ghi trên kế hoạch điều trị để xoa bóp.

” Sử phó viện trưởng vội vàng cướp lời trả lời.

“Sao có khả năng đó được!”
Đậu Lão phất tay nói: “Vừa rồi phương pháp của tôi thì mây cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, rất có hiệu quả, không hề lựa gạt mấy người, phương pháp ‹ được viết tay đó còn mạnh hơn nhiều so với phương pháp của tôi nữa, tôi đã thức cả đêm đề nghiên cứu loại phương pháp đó, rất là khó học được, không tôn nhiều thời gian là học không đến chồn đâu, cho nên ngày hôm nay tôi vẫn chỉ có thể sử dụng phương pháp của riêng tôi đi trị liệu cho Hoàng phu nhân.


“Đậu Lão, tôi cảm thấy, rất có thể là do cô ta muôn tranh luận mà thôi, cũng không hẳn là sự thật.

” Mao Ức An nói có chút nghi ngờ.

“Sao có thể được, lão già tôi đã đọc biết bao nhiêu là sách y học rồi, còn chưa có gặp qua phương pháp xoa bóp nào mà chưa đi qua thực tiễn được ghi ra cả, chỉ cân là người có thể viết ra loại phương pháp trị liệu này, đều là có kinh nghiệm sâu sắc trong khoa chỉnh hình của y học Trung Quốc, có thê nói là trình độ không thua kém gì tôi đâu.

” Đậu Lão nói có chút nghỉ ngờ: “Máy người nói Lưu chủ nhiệm xoa bóp cho Hoàng phu nhân không có hiệu quả gì, điêu này đúng là có điều kì lạ…Nều không thì mây cậu kêu cậu ta vô đây gặp tôi đề hỏi chút chuyện, vừa vặn tôi có chút chuyện bên y học cân cùng với cậu ta thảo luận tham khảo.



“Được.

” Mao Ức An gật đầu, nhanh chóng đi dặn dò trợ lý bác sĩ ở bên cạnh đi kêu Lưu Cân quay lại đây.

“Tôi nói cho mấy, người nghe, tôi là chủ nhiệm của tổ mây người, sự ra đi hay ở lại của mây người là do tôi quyết định! Nếu mấy người không muôn trở lại quê nhà của mình thì thành thật chút cho tôi!”
Lúc này, Lưu Cần vẫn đang.

nỗi giận đùng đùng với tô của các cô thực tập sinh nói: “Có vài người đừng có tưởng là bản thân có chút bản lĩnh thì có thệ ở đó mà thách thức tôi, nói cho cô biết, cô đang tự tìm đường chết đó.


Vừa nói xong, cô lạnh lùng liếc về phía Giang Nhan một cái, rõ ràng là có ý gì đó.

“Đùng đùng đùng!”
Lúc này ở bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa, kế đến là có một trợ lý bác sĩ tiền vào hỏi thăm nói: “Lưu Bi nhiệm, Mao viện trưởng cùng với Sử phó viện trưởng yêu câu ngài quay lại một chút.



“Được, anh hãy đi trước đi, tôi ngay lập tức đi theo ngay đây!”
Lưu Cần vẫy vẫy tay về phía anh ta, rồi tiếp tục hướng vệ phía tÔ thực tập của mình và nói một cách lạnh lùng: “Xem ra là không có, ngay cả Mao viện trưởng củng Sử phó viện trưởng gặp được vẫn đề khó giải quyêt được đêu tự mình mởi tôi sang đó, cho nên bản thân mây người tự suy nghĩ cho đàng hoàng chút, có đủ năng lực đề phản đôi, tranh luận với tôi hay không!”
Nói xong Lưu Cần ném cây bút trong tay đi rồi xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Lại bị Mao Ức An kêu qua đó, trong lòng cô cũng không cảm thây lo lãng gì cả, bởi vì cô cảm thấy ban nãy mình đã nói hết những lời cần nói ra rồi.

*Mao viện, Sử viện, hai người tìm tôi.


Lưu Cần cười nhanh chóng đi tới.

“Lưu chủ nhiệm, đây là Đậu Lão của viện điều dưỡng.

” Sử phó viện trưởng giới thiệu cho Lưu Cần một chút.

“Xin chào Đậu Lão.

” Lưu Cần cười khanh khách mà nắm lấy tay Đậu Lão.

“Nội khoa? Tây y?”
Đậu Lão cảm thầy nao nao, tiệp theo nhíu mày lại nói: “Mấy người đang làm âu ở đây à, có kiêm nhằm người không vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận