Cứu Vớt Bạo Quân Tàn Tật


Khương Tiểu Viên cũng sắp chết cóng tới nơi rồi đây, đêm nay nếu nàng không được đảm bảo về độ ấm, cả người sẽ run lên vì gió lạnh.

Chỉ tiếc, những nơi khác của Kiến Chương Cung cũng chả tốt đệp ơn đây được bao nhiêu, Khương Tiểu Viên cũng không tìm được phòng nào có cửa sổ hoàn chỉnh, so với những gian phụ khác thì phòng nàng và bạo quân đang ở được coi là gọn gàng nhất ở đây rồi.

Khương Tiểu Viên mới vừa bay ra khỏi Kiến Chương Cung, liền phát hiện hôm nay có chút khác.

Hoàng đế nói giam cầm, thị vệ cấm quân ngày hôm sau liền đến nhiệm vụ, bên ngoài cung Kiến Chương Cung, cổng lớn có bốn người đứng, mỗi cửa nhỏ chỗ đều có thủ vệ, các lối ra vào đều được canh phòng nghiêm ngặt.

Bé như con chim sẻ còn chả bay vào được, nên nàng cũng khó bay ra được.


Kiến Chương Cung là cung điện có ba mặt, có mặt thông với nơi ở của bọn thái giám hầu hạ.

Đại khái là bởi vì buổi sáng hôm nay Hoàng đế phái rất nhiều thị vệ đến trông giữ phế Thái Tử, bọn thái giám cũng không tiếp tục đánh bài, mà là dậy thật sớm, ở Kiến Chương Cung ngoại vẩy nước quét nhà.

Lưu Kỳ là tổng quản thái giám, vừa đi vừa ngáp một kiểm tra mấy tiểu thái giám làm việc, tinh mắt thấy có một thái giám đang định mang đồ ăn đi Kiến Chương Cung đi, vội vàng gọi hắn lại.

Lưu Kỳ vẫy tay với tiểu thái giám, “Ngươi định là đi Ngự Thiện Phòng lấy thức ăn? Chuyện này về sau chúng ta không quản, đừng làm nữa.

Vị chủ tử này đều đã bị giam cầm, ngày sau thức ăn đều là Nội Vụ Phủ trực tiếp phát, ngươi nhìn xem nếu ngươi muốn vào, thị vệ liệu có cho ngươi vào không?”“Nhưng…… trước đó bệ hạ có nói trước mặt Tô công công, để chúng ta gọi thái y, chúng ta có nên mời hay không?”Lưu Kỳ giơ tay liền gõ mạnh lên đầu tiểu thái giám kia, “Trường không trường tâm nhãn, hắn đã đắc tội Ngũ điện hạ, nếu ngươi không sợ chết thì đi mà gọi!”Tiểu thái giám thưa dạ hẳn là.

Lưu Kỳ chắp tay sau lưng, đang định đi sang một bên xoay người, ai ngờ vừa quay đầu lại không khỏi kêu lên một tiếng "Ai nha", một viên sỏi đã đạp vào đầu hắn.

Hắn quay đầu trừng mắt nhìn tiểu thái giám.

"Tiểu tử thôi, ngươi học đánh sư phụ rồi sao? "Quả nhiên, phía sau lại thêm một trận gà bay chó sủa tiếp, Khương Tiểu Viên xoay người bay đi, cầm lấy cháo trên bàn của Lưu Kỳ, nàng đã nhìn thấy sự hung ác của nữ nhân Dung phi này, bà ta lại định không cho thiếu niên ăn gì.


Chỉ là mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì không được rồi.

Lưu Kỳ và Dung phi trong cung mối liên hệ chặt chẽ trong hoàng cung, nếu hắn ở đâu một ngày, Kiến Chương Cung có chuyện gì bên kia liền biết, mà hôm nay Tô công có bảo Lưu Kì đi gọi thái y cho thiếu niên như tên cẩu này lại ỷ vào Dung phi lộng quyền không gọi thái y.

Trừ khi trung tâm mua sắm mở ra một số loại thuốc chữa bách bệnh, nếu không chỉ có một mình nàng thì không thể chữa đôi chân cho thiếu niên được.

Xem ra nàng cần thiết phải suy nghĩ ra biện pháp để Lưu Kỳ này biến đi mới được.

Khương Tiểu Viên đi bộ một vòng nơi thái giám ở, xoay người thuận đi vào giường đệm của Lưu Kỳ lấy một khối tấm ván gỗ, chuẩn bị cầm đi sửa nóc nhà.

Vốn dĩ nàng còn muốn đem khung cửa sổ bên cạnh giường của Lưu Kỳ, nhưng kích thước của cửa sổ nhỏ hơn nhiều so với Kiến Chương Cung, cho nên nàng chỉ có thể tiếc nuối.

Khương Tiểu Viên lén lút tránh đi cấm quân, trở về gian phụ bằng ván gỗ và cháo.


May mắn thay, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, nên không ai phát hiện có một tấm ván gỗ chạy trên mặt đất (?), may quá.

Xong việc, Khương Tiểu Viên đang lúc định đi nấu lại phát hiện củi ướt quá không thể bắt lửa, liền chạy đến bên giường của Lưu Kỳ để cạy một miếng.

Từng khối từng khối lại một khối……Nàng biết cách lấy và cũng đã rất nhiều lần, rốt cuộc sau một lần cạy trộm vào ban đêm, Lưu Kỳ mới vừa lên giường ngủ, đang định nằm xuống thì đột nhiên! giường sập.

Lưu Kỳ:????Tác giả có lời muốn nói: Cao nhân cạy trộm ván giường đỡ mắt kính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận