Công Chúa Lưu Manh

Phải hắn cầm sắt hoà minh, tương kính như tân!

Trở lại phủ công chúa, ta tìm được Vương Thần An, đầu tiên là đạp hai chân hắn, về sau đánh hắn một quyền.

"Ngươi còn nói khói độc là tình thế cấp bách, rõ ràng là ngươi sớm tính toán tốt rồi!"

Hắn rốt cuộc chán nản cúi đầu.

"Là ta nói cho hắn biết, ngươi sẽ không trúng độc, cho nên hắn mới không cố kỵ gì." Bên cạnh một giọng nói vang lên.

Ta nhất thời bất mãn, "Ngươi căn cứ vào đâu!"


"Béo mập xanh tươi!"

"A!" Ta run rẩy nhìn qua, tay kia cầm một thanh quạt lông, đầu đội khăn chít đầu không phải là sư phụ thất lạc nhiều năm của ta sao!

"Sư phụ!" Ta nhào tới, ở gần người thì nhấc chân một đạp. Hắn không trốn không tránh, bắt được chân của ta liền ném ta qua vai, ta khóc không ra nước mắt, thế nào mỗi lần kết quả đều là như vậy.

Song lần này, ta cũng không ngã xuống trên mặt đất, Vương Thần An tiếp nhận ta, ta nhào tới trong ngực hắn.

"Nha đầu, những ngày này tốt chứ?"


Ta ngáp một cái, nhìn Vương Thần An một cái, "Đại khái đi!"

Vương Thần An xanh mặt, hắn cùng sư phụ ta chào một cái, sau đó ôm ngang ta đi.

Hắn ném ta lên giường, sau đó quay đầu đi tới bên cạnh bàn.

"Vương Thần An ngươi muốn làm gì?"

Hắn lạnh lùng trả lời: "Điểm hương."

......

【 Hết 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận