Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Tô Lục nhìn Alder, cảm thấy đầu càng lúc càng đau.

Cô tiến lại gần, tức giận nâng chân không chút do dự đá vào mông hắn: “Đứng lên.”

Nam hài vặn vẹo thân mình: “Không.”

“…… Đứng – lên.”

Alder run run, rồi sau đó yên lặng bò lên.

“Xoay người lại.”

Nam hài nghe lời xoay người.

Tô Lục: “……” Cô càng thêm hết chỗ nói, bởi vì thằng nhóc này lại dùng đôi tay che kín hai mắt, “Buông tay ra.”

“Không được.” Nam hài càng che kín mít, “Tôi không muốn quên Mary.”

“…… Không phải quên tôi, chỉ là quên chuyện đêm nay mà thôi.”

“Vậy cũng không được!” Alder dùng sức lắc đầu, “Tôi và Mary mới quen biết mấy tháng, mỗi ký ức đều rất đáng quý, tôi không muốn quên bất cứ chuyện gì có liên quan đến Mary, một chút cũng không muốn!”

“……”

“Làm ơn, Mary.” Nam hài thành khẩn lại làm nũng nói, “Tôi sẽ không nói chuyện xảy ra hôm nay cho bất luận kẻ nào, đừng bắt tôi phải quên!”

Khi nói chuyện, Tô Lục cảm giác đầu mình đau vô cùng, cô biết, mình đã không thể nào sử dụng thôi miên thêm lần nào nữa. Có lẽ nên lập tức trở về nghỉ ngơi, nếu không hậu quả thực nghiêm trọng.

Vì thế, Tô Lục nói: “Tôi tạm thời tin cậu một lần.”

Alder vội vã gật đầu: “Ừ ừ, yên tâm đi, thật sự không nói!” Như vậy, bí mật của Mary cũng chỉ có một mình hắn biết!

Tô Lục câm nín nhìn tên nhóc giảo hoạt này, cho dù đến đây cũng không hề buông lỏng tay ra chút nào.

【Thì Thần, phiền toái anh trông chừng thằng nhóc này. 】

【 Đã biết! Em gái nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi. 】

【 Ừ. 】

Sau đó, ai về nhà nấy, người nào ngủ giấc nấy.

Mặt trời vẫn theo lẽ thường mọc lên, hôm sau lại là một ngày mới.

Mọi người trong trang viên bất ngờ biết được một tin tức tốt —— vị ma pháp sư kia đêm qua đã rời đi!

Hơn nữa, Tử Tước đại nhân dùng một khoản tiền đổi lấy loại nước thuốc thần kỳ có thể điều trị vết thương của Lophil, sau khi sử dụng vết thương dần dần chuyển biến tốt đẹp, vết sẹo trên mặt và cơ thể cũng dần dần mất đi, có lẽ rất nhanh có thể khôi phục bộ dạng lúc trước.

Tất cả đều có vẻ rất tốt.

Tuy rằng cũng có người cảm thấy nghi hoặc, nhưng chỉ kỳ quái vì sao vị ma pháp sư đáng giận kia lại đột ngột rời đi. Rốt cuộc, dưới tình huống không có Wallder, nào có ai có thể thương tổn một vị “ma pháp sư tôn quý” đây?

Ngoại trừ Tô Lục và Alder, không một ai biết ma pháp sư Sean đã chết, chết trong tay một kỵ sĩ vừa mới mười một tuổi. Cho dù có người biết, chỉ sợ cũng sẽ không tin?

Nhưng bởi vì ảnh hưởng của chuyện này, chỉ sợ Tô Lục sẽ phải ở lại thế giới này thời gian không ngắn. Có điều đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu cho cô cơ hội lựa chọn lại, thì kết quả này vẫn sẽ xảy ra như vậy, cho nên không có gì phải hối hận.

Có lẽ là do “tác dụng phụ” của thôi miên, thái độ của nhà Tử Tước, Nancy cùng với kỵ sĩ Saul càng trở nên tốt hơn. Thì Thần quả thật đã nhắc qua, người bị thôi miên mặc dù không nhớ rõ chuyện bị thôi miên, nhưng trong lòng vẫn sẽ điều cảm ứng, và có chút phục tùng theo bản năng, cũng may loại cảm giác này không mạnh, sẽ chỉ đưa đến hiệu quả một cách vô tri vô giác.

Có thể là bởi vì sức chống cự của trẻ con yếu ớt nên điểm này Verne biểu hiện vô cùng rõ ràng, phàm là khi Tô Lục đọc sách cho Tử Tước phu nhân, chỉ cần thằng bé rảnh, nhất định sẽ tìm cách lại gần, an tĩnh mà nghe.

Vì thế, Alder rất có ý kiến.

“Mary thật không công bằng! Đọc sách cho thiếu gia Verne, lại không để ý tới tôi!”

Đối với người nào đó liên tục lăn lộn trên mặt đất, Tô Lục trực tiếp làm lơ. Đã nói rồi, cô chỉ thích những đứa trẻ ngoan, lại chán ghét nhìn thấy bọn chúng làm nũng hoặc là khóc lóc.

Alder: “……” QAQ


Sau đó không lâu, kỵ sĩ Wallder cùng với lão tiên sinh Ander đã trở về, biết được sau khi hai người rời khỏi lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, đều tỏ vẻ nghĩ mà sợ không thôi. Tô Lục cảm thấy, nếu như không phải chuyện cực kỳ quan trọng, sau này Tử Tước Ross sẽ không dễ dàng để Wallder rời đi. Còn về phía lão Ander, sau khi biết việc làm của cô, cười tủm tỉm mà tặng một chiếc vòng cổ rất xinh đẹp.

Tô Lục cười tiếp nhận ý tốt và quan tâm của ông.

Trong nháy mắt, thu đi đông tới.

Trận tuyết đầu mùa đông này, xuất hiện trong một đêm yên tĩnh.

Trong lúc ngủ mơ, Tô Lục không hề biết chuyện này.

Cho đến sáng sớm hôm sau, cửa sổ phòng cô bị người nào đó gõ thật mạnh, cô từ trong mông lung khôi phục ý thức. Thấy thời gian vẫn còn sớm, lại muốn ngủ thêm chút nữa, kết quả ngoài cửa sổ có người hô lên: “Mary! Mary!”

Một lát sau, Tô Lục đen mặt rời khỏi giường, mặc váy ngủ màu trắng và bọc một cái áo choàng lông xù đi đến bên cửa sổ, một tay kéo cửa sổ ra, giọng điệu vô cùng âm u hỏi: “Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?” Tức giận khi mất giấc ngủ là một thứ đáng sợ!

Alder không lâu vừa tròn mười hai tuổi còn lấy lý do này đòi quà với Tô Lục, không hề sợ hãi, ngược lại xán lạn cười, giọng điệu vô cùng vui sướng nói: “Nhìn kìa, tuyết rơi!”

Lúc này Tô Lục mới chú ý, bầu trời quả nhiên có tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống. Sau khi nhận ra chuyện này, tên nhóc kia thậm chí không cởi áo ngủ, vội vàng thay giày sau đó chạy trên con đường tuyết đọng dầy đến cẳng chân để tới đây chia sẻ niềm vui. Cách đó không xa trên nền đất, dấu chân rõ ràng có thể thấy được, mà trên mái tóc vàng rực rỡ cũng đọng không ít bông tuyết dần tan ra thành nước.

“Cậu là trứng ngốc sao?” Tô Lục đỡ trán, “Nếu bị cảm, tôi sẽ không quan tâm đâu.”

“Hả?” Nghe được câu đầu tiên, Alder sửng sốt. Nghe đến câu thứ hai, hai mắt đang tỏa sáng lấp lánh chuyển thành oan ức, “Mary sao có thể như vậy……”

“Câm miệng, vào phòng.” Tô Lục lui về phía sau vài bước, để lại không gian cho hắn nhảy qua cửa sổ.

“Hả? Tôi có thể đi vào?” Lần đầu tiên được Tô Lục cho phép tiến vào phòng Alder vô cùng kích động, đồng thời mang theo vài phần ngượng ngùng, hắn yên lặng chọc chọc hai ngón tay vào nhau, ngại ngùng mà nói, “Thật sự có thể chứ?”

“Vậy tôi đóng cửa sổ.”

“Đừng mà!”

Hắn vội vàng nhảy vào trong phòng.

“Thật ấm áp.” Cảm nhận được ấm áp trong phòng, Alder thích ý nheo nheo mắt, rồi sau đó nhanh chóng xoay người, đóng cửa sổ lại, để phòng ngừa nữ hài cũng đang mặc áo ngủ bị cảm lạnh.

Tô Lục lấy từ trong ngăn tủ ra một đôi dép lông, ném đến trước mặt nam hài: “Thay đi, rồi bỏ giày lên giá.” Đế giày có tuyết, ở trong phòng rất nhanh sẽ tan thành nước.

“À à.” Alder nghe lời cởi giày thay dép lê, Tô Lục chú ý tới, thằng nhóc này quả nhiên không đi tất.

Tô Lục đi đến bên cạnh lò sưởi, khơi lửa lớn hơn một chút, không lâu sau, người nào đó ngoan ngoãn đi qua, có chút cự nự nói: “Mary, giày của cậu thật nhỏ.”

Cô quay đầu đi nhìn chân hắn, dẫm trên dép bông, toàn bộ gót chân đều lộ ra bên ngoài, nhìn vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

“Tôi cũng chẳng có cách nào, trong phòng không dép của con trai.” Tô Lục chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh lò suổi, “Ngồi đi”. Đây là ghế bảo bối chuyên dụng để đọc sách trước khi sắp ngủ của cô, đúng là lời cho tên nhóc này, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh còn đặt quyển “Thế giới biên niên sử” mượn từ Tử Tước phu nhân.

Sau khi nhìn thấy nam hài ngồi xếp bằng xuống, Tô Lục nghĩ một chút, lại lấy từ ngăn bên cạnh lò sưởi ra một cốc sữa bò, bởi vì trong lò vẫn luôn đốt lửa, cho nên sữa vừa đủ độ ấm, không đến nỗi lạnh dạ dày, lại không đến mức bởi vì độ quá nóng mà phá hủy thành phần dinh dưỡng.

Cô xoay người đưa ly sữa qua: “Uống đi.”

“Ừ, cảm ơn.” Alder nhận lấy ly sữa, vừa uống, vừa liếc nhìn quyển sách kia.

“Làm sao vậy?” Tô Lục chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi: “Cậu biết quyển sách này?”

Động tác nuốt động dừng lại, hắn buông cái ly, liếm liếm khóe miệng, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của cô, có chút túng quẫn nói: “Không…… Tôi không biết chữ…… Xin lỗi.” Hắn cũng không biết vì sao mình phải xin lỗi, chỉ là…… trong lòng lại lần nữa dâng lên cảm giác tự ti mãnh liệt, Mary cái gì cũng biết, lại lợi hại như vậy, mà hắn…… cho tới bây giờ ngay cả kỵ sĩ bậc một cũng không phải, thật sự là……

“Loại chuyện này không cần xin lỗi.” Bởi vì cô cảm thấy chuyện này rất bình thường, không chỉ Alder, gần như tất cả mọi nô bộc đều như thế, bởi vì bọn họ sinh ra từ nhà dân bình thường, căn bản không có điều kiện đi học —— ở thế giới này, tri thức rất đáng giá.

“…… Ừ.” Alder giơ ly lên, cái miệng nhỏ uống nốt chỗ sữa còn lại, rồi sau đó thật cẩn thận đặt ly trở lại trên bàn, cách quyển sách rất xa. Với hắn mà nói, đó là đồ vật trân quý mà thần bí lại đồng thời xa xôi không thể với tới, Mary cũng là như thế —— rõ ràng ở bên cạnh, nhưng cho dù như thế nào cũng không chạm đến được.

Lần đầu tiên, nam hài ở bên cạnh cô mà không dong dài lằng nhằng nói chuyện.

Không thể không thừa nhận, Tô Lục cảm thấy không quen lắm. Cô đau đớn phát hiện, từ khi quen biết hỗn đản Thì Thần, năng lực tiếp thu của mình với chuyện bị quấy rầy càng lúc càng mạnh.

An tĩnh mà ngồi một lát, Alder đứng lên, nhẹ giọng nói: “Tôi về đây.”

Tô Lục gật gật đầu.

Nam hài im lặng vòng qua chiếc bàn lùn, đi về phía cửa sổ. Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy ngực rầu rĩ, trong lòng rất khó chịu. Giống như không chỉ đơn thuần là rời khỏi căn phòng, mà là rốt cuộc hiểu ra chuyện gì đó, quyết tâm rời xa những thứ không có tư cách mơ ước.


“Tôi nói này……”

Alder bị gọi đột nhiên xoay đầu, đôi con ngươi xanh biếc như đá quý cháy lên hy vọng: “Cái gì?” Nhưng trên thực tế, hắn cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.

“Giày của cậu còn ở trên giá.”

“……” Ánh mắt nam hài nhanh chóng ảm đạm xuống, hắn im lặng gật gật đầu, lại lần nữa xoay người, đi về phía giá giầy.

Hắn cầm lấy đôi giày, giống như cầm lấy trái tim cũng nặng trĩu mà ướt dầm dề của chính mình.

Rồi sau đó, nghe được phía sau có người nói ——

“Muốn học chữ không? Tôi có thể dạy cậu.”

“!!!”

“Sao vậy? Không muốn thì tôi.”

“Muốn! Muốn! Mary, dạy tôi!”

“…… Cậu dám ném giày lung tung?”

“…… Thật xin lỗi, tôi sai rồi!” TAT, hắn thật sự biết sai rồi, cho nên, lời đã nói tuyệt đối không được đổi ý ……

*

Alder là một học sinh giỏi.

Bởi vì ban ngày còn phải huấn luyện, hắn chỉ có thể sáng sớm tới tìm Tô Lục để học chữ —— bởi vì người sau buổi tối còn phải “dỗ” Tử Tước phu nhân ngủ.

Mỗi ngày buổi sáng 5 đến 7 giờ, là thời gian cố định hai người giảng bài và học tập.

Cũng may từ sau khi trở thành hầu gái, Tô Lục đã luyện được quy luật làm việc và nghỉ ngơi, nếu là trước kia khi ở nhà …… 5 giờ là lúc vừa bắt đầu đi ngủ được chứ?

Biết cơ hội học tập này có được không dễ dàng, Alder vô cùng nghiêm túc. Lúc ban đầu, Tô Lục hoài nghi mỗi tối hắn đều thức đêm luyện tập, bởi vì ngày hôm sau hắn luôn là mang theo một đôi mắt thâm quầng đi học. Vì thế, cô răn dạy ——

“Ngày mai cậu không cần đến nữa.”

“…… Mary?” Nam hài theo bản năng đứng lên, trừng lớn hai mắt như phỉ thúy, trong đó tràn đầy kinh ngạc và khẩn cầu: “Là, là bởi vì tôi quá ngu ngốc sao? Tôi sẽ càng thêm nỗ lực, cho nên…… xin…… xin cậu……” Rõ ràng đã nỗ lực như vậy, vẫn không được sao?

“Không, là bởi vì cậu tiến bộ quá nhanh.”

“…… Hả?”

“Một hai tuần này, cậu vẫn luôn thức đêm đúng không?”

“…… Không, không có.”

“Dám nói dối?”

Dưới áp lực của Tô Lục, Alder giống như con chó nhỏ bị chủ nhân bắt gặp sai lầm, gục hai lỗ tai: “Thật xin lỗi.”

“Tôi sở dĩ dạy cậu chữ, là bởi vì cảm thấy sau khi hoàn thành huấn luyện cậu có thể luyện chữ một chút.” Tô Lục nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, “Nhưng cậu khiến tôi quá thất vọng.”

“……” Dưới ánh nhìn của Tô Lục, nam hài theo bản năng cúi thấp đầu.

“Nhìn tôi.”

Alder run run, lại lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt có chút né tránh.

“Nói thật đi, mấy hôm nay cậu có nghiêm túc huấn luyện không?”

“Tôi…… xin lỗi.”


“Quả nhiên.” Tô Lục hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Tôi nghe nói các cậu huấn luyện rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị thương. Nói cho tôi, cậu có bị thương không?”

“……”

“Nói!”

Nam hài nhỏ giọng trả lời: “…… Một chút mà thôi.”

“Ở đâu?”

“Tay, khuỷu tay và chân, còn, còn có ngực.”

“Cậu định cứ tiếp tục như vậy?”

“……”

“Cậu về đi.” Tô Lục khép quyển sách trên bàn, “Tôi có thể dạy một kẻ ngu ngốc, lại không muốn dạy một kẻ ngu ngốc tự cho là thông minh.”

“…… Không.” Alder đi lên trước, kéo lấy ống tay áo của nữ hài, khẩn cầu nói, “Mary, đừng như vậy, tôi thật sự biết sai rồi.”

“Biết sai?”

“Ừ, rất xin lỗi, vô cùng vô cùng xin lỗi.”

Tô Lục kéo lại ống tay áo của mình: “Người cậu nên xin lỗi, là tôi sao?”

“……” Nam hài sửng sốt, sau đó giống như nhận ra được chuyện gì, “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi! Mary, tôi nhất định sẽ cầu xin được sự tha thứ của mọi người, chờ tôi trở lại!”

Nói xong, Alder xoay người chạy.

Sau đó, hắn quả nhiên nói lời xin lỗi với đám kỵ sỹ trong khoảng thời gian này vẫn có chút thất vọng với hắn, lại bởi vì hiểu khát vọng đối với việc đọc sách của hắn mà không nói gì. Sự thành khẩn của Alder rất nhanh được mọi người tha thứ, sau lần này, hắn như tìm được điểm cân bằng, không còn để chuyện này tiếp tục tái diễn.

Dưới sự dạy dỗ của Tô Lục, Alder như một miến bọt biển, tham lam mà nhanh chóng hấp thu tri thức.

Khi một mùa xuân nữa lại tới, cũng là lúc sinh nhật “Mary” mười ba tuổi. Alder cố ý tặng cho Tô Lục một chiếc bánh kem nhỏ, là hắn nhờ bác Garci ở phòng bếp nướng hộ, bên trên có chữ hắn tự tay viết, tuy rằng chữ viết có chút xấu, nhưng viết cũng rất trôi chảy —— chúc mừng Mary và Alder tròn một năm quen biết.

Tuy rằng không biết vì sao hắn phải viết những lời này trên bánh sinh nhật, cũng không biết chuyện như thế này có gì đáng chúc mừng, có điều dưới ánh mắt chờ mong của nam hài Tô Lục vẫn rất thoải mái mà nhận bánh, Alder lập tức nở nụ cười như một đóa hoa hướng dương xán lạn —— loài hoa thường thấy nhất ở nơi này.

Alder mười hai tuổi, cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc —— có cha mẹ yêu thương, có em trai em gái đáng yêu, có cái vị sư phụ thúc thúc mặc dù hay đùa giỡn nhưng lại đối với hắn vô cùng tốt, có đồng bạn luôn cãi nhau ầm ĩ nhưng quan hệ đã trở nên hòa hợp, còn có…… Mary vô cùng mạnh mẽ, lại kiên nhẫn mà dạy chữ cho mình.

Tự đáy lòng Alder cầu nguyện, hy vọng cuộc sống như vậy có thể kéo dài, mãi không thay đổi.

Nếu có thể, dù bắt hắn trả giá như thế nào cũng được.

Nhưng cái giá thật sự thì hắn không thể trả nổi, cho nên cuộc sống không thể mãi mãi như vậy.

Khi mùa xuân sắp kết thúc, một vị khách tôn quý tới lâu đài của Tử Tước.

Vị khách này là một quý tộc, thanh danh của người này đối với người của vương quốc thậm chí toàn bộ đại lục như sấm bên tai, bao gồm cả Tô Lục. Thậm chí có thể nói, sở dĩ cô có cuốc sống hiện tại, cũng là vì hắn.

Không sai, hắn chính là Công tước Klein đưa ra mệnh lệnh: “Mỗi lãnh chúa phải cung cấp công việc cho một số lượng dân nghèo nhất định để đổi lấy khả năng giảm thuế”.

Không ai biết hắn vì sao phải rời khỏi vương đô, đi đến nơi xa xôi lại nhỏ thế này. Nhưng dân chúng đều vì sự xuất hiện của hắn mà cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng, về phía Tử Tước, tuy rằng cũng có chút khẩn trương, nhưng không cảm thấy sợ hãi. Thứ nhất, nơi này không có gì đáng để Công tước mưu đồ; thứ hai, tất cả mọi người đều biết, đó là một vị thân sĩ chân chính.

Toàn bộ thành Sal, không, phải nói là toàn bộ lãnh địa đều vì Công tước sắp đến mà điên cuồng chuẩn bị.

Lâu đài của Tử Tước càng được chuẩn bị kỹ càng hơn.

“Thảm bẩn, đổi cái khác!”

“…… Phu nhân Stowe, đầu tuần mới đổi.”

“Vậy cũng không được! Đổi đi!”

“…… Vâng.”

“Trời ạ, trên chiếc dĩa này có vết bẩn, quả thực không thể tha thứ, lấy đi!”

“Vâng.”

“Màu sắc của tấm rèm và thảm không hài hòa, kéo xuống.”

“Vâng.”

……

Mọi người cứ như vậy bị Nancy sai sử mà xoay quanh, có điều không ai tức giận, bởi vì mọi người đều cảm thấy hưng phấn.


Tử Tước phu nhân đứng ở trên cầu thang lầu hai, mỉm cười mà nhìn xuống phía dưới nhìn như hỗn loạn thật ra làm việc đâu vào đấy, xoay đầu nói với Tô Lục bên cạnh: “Có vẻ rất vui.”

Tô Lục: “……” Thật ra là nàng thích xem bộ dạng vội đến xoay mòng mòng của những người khác thì đúng hơn?

Thời gian ở chung không tính là ngắn khiến Tô Lục tương đối hiểu biết với sở thích của vị phu nhân này.

“Mẫu thân! Chị Mary!” Tiểu thiếu gia Verne năm nay đầy chín tuổi chạy tới, có lẽ bởi vì mới huấn luyện xong, trên người vẫn mặc bộ giáp nhẹ kiểu dáng dành cho trẻ con —— nó được dùng thứ kim loại tính chất đặc biệt chế tạo mà thành, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lực phòng ngự không hề kém. Không chút nào khoa trương khi nói một bộ áo giáp này đủ để mua rất nhiều thiếu nữ nô lệ tuổi xấp xỉ như Tô Lục.

Tử Tước phu nhân cong người, đón lấy đứa bé nhà mình đang chạy như bay đến, lấy ra một khăn tay mùi hương thoang thoảng xoa mồ hôi trên trán nó: “Verne, lần sau không thể chạy nhanh như vậy, rất dễ bị ngã.”

“Vâng!” Verne dùng sức gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Lục, “Chị Mary, Công tước Klein thật sự sắp tới sao?”

“Đúng vậy.” Tô Lục trả lời, “Thiếu gia rất vui vẻ?”

“Đúng vậy!” Tử Tước đại nhân tương lai nói như đinh đóng cột, “Công tước đại nhân chính là thần tượng của em!”

Tử Tước phu nhân cười, cố ý trêu chọc con trai mình: “Nhưng mà, mẹ nghe nói Công tước đại nhân là một vị kiếm sĩ cấp tám, kém một chút nữa sẽ đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh. Verne, nguyện vọng của con không phải trở thành một ma pháp sư sao?”

“Con không muốn trở thành ma pháp sư đâu!” Không thể nghi ngờ, chuyện của Sean lúc trước để lại cho vị thiếu gia nhỏ bóng ma tâm lý nghiêm trọng. Cậu nhóc bĩu môi, khinh thường nói, “Ma pháp sư sao tốt như kiếm sĩ, con muốn giống Công tước đại nhân trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ, bảo vệ phụ thân và mẫu thân! Còn có dì Nancy và chị Mary! Ừ, còn có anh Alder, tuy rằng anh ấy giống như không cần con bảo vệ.”

Tô Lục cũng cười, trước đó không lâu, Alder đã thành công trở thành kiếm sĩ bậc nhất. Dựa theo cách nói của Wallder, có thể trong thời gian ngắn như vậy bước vào con đường kiếm sĩ chân chính, thiên phú của hắn thật sự mạnh đến mức đáng sợ, cũng khó trách Verne nói như thế.

Trải qua mấy ngày bận rộn chuẩn bị, Công tước đại nhân được mọi người chờ mong rốt cuộc đến.

Xuyên thấu qua ban công lầu hai, Tô Lục mơ hồ nhìn thấy Công tước giống như là tự mình cưỡi ngựa dẫn đội ngũ tiến đến. Mà nhóm kỵ sĩ và vệ binh đi theo bảo hộ bên cạnh, cho dù bình thường nhất, dường như cũng không kém gì Wallder mạnh nhất nơi này.

Rồi sau đó cô nghe được có người thảo luận ——

“Xem những con ngựa đó! Là loại ngựa tốt nhất của đế quốc Lehrer, một con có thể bán mấy trăm đồng vàng, Tử Tước của chúng ta mới có một con, mà vệ binh bình thường nhất của Công tước cũng có.”

“Những vệ binh đó thoạt nhìn thấp nhất cũng đạt tới tiêu chuẩn kiếm sĩ cấp năm, ngươi muốn so cùng bọn họ?”

“Không hổ là Công tước đại nhân.”

“Mà con ngựa của Công tước đại nhân có vẻ không giống những con khác.”

“Ngươi không biết sao? Đó không phải là ngựa thường, mà là một loại ngựa ma thú.”

“Hả!”

“Đừng nói nữa, mau cùng ta xếp hàng hoan nghênh!”

“Đến đây!”

Mà Tô Lục cũng không có thời gian tiếp tục nhìn, bởi vì cô cũng cần phải giống như những hầu gái khác, đi nghênh đón nhân vật lớn này.

Nam bộc cùng hầu gái nhóm xếp thành hai hàng, ở cuối hai hàng là Nancy và lão Ander, hôm nay bọn họ và mọi người đều mặc những bộ quần áo đẹp nhất. Mà phía sau một chút, là một nhà Tử Tước ăn mặc lộng lẫy.

Rất nhanh, kỵ sĩ Wallder đã dẫn Công tước Klein tới phòng cửa chính.

Gần như là nháy mắt, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người thanh niên nổi danh này. Không sai, Công tước Klein năm nay 26 tuổi, gia thế hiển quý, bản nhân cũng là diện mạo anh tuấn, tài cán lớn lao, thực lực cường đại, khiêm tốn ưu nhã…… Một loạt những từ ngữ tốt dùng với người này đều không khoa trương —— có thể nói là hoàn toàn xứng đáng thanh niên tuấn kiệt.

Theo cách nói của Tô Lục, người này tám phần là sinh ra theo khuôn mẫu của nhân vật chính.

Mà hôm nay Công tước mặc một bộ kỵ trang màu trắng, chân dẫm giày da đen. Tuy là cưỡi ngựa tiến đến, trên người lại không chút bụi bặm. Trang phục trên người cùng một chiếc thắt lưng da phác họa hoàn toàn dánh người cao gầy nhưng rắn chắc mà cân xứng của hắn.

Khiến Tô Lục chú ý chính là, Công tước Klein lại giống Mary, có một mái tóc dài màu đen xinh đẹp, giống như dải lụa thắt sau đầu. Nhưng khác biệt là, đôi mắt Mary màu đen, Công tước lại xanh thẳm, giống như không trung và biển rộng, sáng ngời mà thâm thúy.

Diện mạo của hắn thật ra hướng tới loại hình thanh tú, nhưng dải lụa màu đỏ cùng mấy viên huân chương lấp lánh trước ngực, khiến cả người hắn vô cùng oai hùng.

Chỉ dựa vào diện mạo mà nói, trong số những người Tô Lục gặp qua, vị thanh niên này tạm thời có thể liệt vào đứng hạng nhất trong bốn thế giới.

Theo Công tước tiến vào, mọi người trước sau nhắc váy áo uốn gối hành lễ.

“Xin đợi một chút, ngài không hành lễ với ta.”

Một bóng hình đi đến trước mặt Tô Lục, ngăn lại động tác của cô.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, có thể trong thời điểm này mà làm ra hành động ấy không ai khác ngoài Công tước đại nhân, chỉ là…… vì sao? Ngài? Loại tôn xưng này……

Không đợi Tô Lục nghĩ ra nguyên cớ, thanh niên đã ưu nhã mà quỳ một gối xuống trước mặt cô, ngón tay thon dài mang bao tay màu trắng tự nhiên mà nâng tay cô lên, rũ xuống cái đầu cao quý, làm một động tác hôn tay tiêu chuẩn, hắn ngẩng đầu, giọng điệu khiêm tốn mà cung kính nói: “Rốt cuộc tìm được ngài, công chúa điện hạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đẩy mắt kính, ha ha, đúng là công chú điện hạ đó, em gái sẽ phải rơi khỏi lâu đài của Tử Tước, còn về phía Chó con Alder…… ha ha, chương sau sẽ viết tiếp.

__Hết chương 47__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận