Con Tim Rung Động

Lời anh vừa nói ra không phải một câu hỏi đơn giản mà là một câu hỏi mang ý nghĩa trần trụi.

Anh hỏi vô cùng thẳng thắng khiến khuôn mặt Kiều Nhân càng nóng bừng hơn nữa, cau mày phản bác anh:  "... Ai ngủ với anh?"

Cho dù có ngủ thì cô cũng chỉ nằm gọn một góc thôi.

Kiều Nhân không phục, cầm điện thoại nhắn WeChat giải thích cho Kỷ Niệm: 【Tớ không ngủ với anh cậu.】

Tin nhắn vừa mới gửi đi, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói của người đàn ông, thanh âm vẫn mang theo chút ngái ngủ, trầm khàn: "Cùng nằm ngủ trên một chiếc giường thì đấy không gọi là ngủ à?"

Kiều Nhân: "..."

Cái người này mang rất nhiều ý tứ vào trong câu nói của mình.

Mới vừa nãy nhắn WeChat cho Kỷ Niệm, ý tứ cũng hiện rõ trên mặt chữ, chỉ còn kém nước nói thẳng ra là hai người không hề phát sinh quạn hệ, kết quả bây giờ ở trước mặt cô lại thành ra thế này, cô đành biến những lời kia thành suy nghĩ trong sáng thuần khiết.

Ngủ.

Ngủ theo đúng nghĩa đen.

Cảm giác như là đang cãi nhau hay do Kiều Nhân suy nghĩ nhiều, khẽ cau mày, ánh mắt nhìn qua chỗ khác, không thèm nói lý với Kỷ Hàn Thanh nữa, gửi thêm cho Kỷ Niệm một tin nhắn nữa: 【Thật sự không có gì mà.】

Mãi sau Kỷ Niệm mới nhắn lại: 【Có hiểu cái gì gọi là lạy ông tôi ở bụi này(*) không?】

(*) Lạy ông tôi ở bụi này: (Nghĩa đen) Đang trốn (nấp) nhưng vô tình phát tín hiệu cho người đi tìm biết về mình ở đâu. (Nghĩa bóng) Đang giấu kín điều gì đó nhưng lại vô tình làm cho người đi tìm phát hiện ra. (wiki)

"..."

Kiều Nhân nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Kỷ Niệm: 【Hai người chẳng phải đã phát triển quá nhanh rồi sao?】

Kiều Nhân không lên tiếng, tránh cho việc càng giải thích lại càng bôi đen bản thân mình.

Kỷ Niệm: 【Trong phim cũng không nhanh đến thế này.】

Con mẹ nó chứ.


Kiều Nhân không phục: 【Cậu không biết tình một đêm là nhành cây ngàn đời à?】

Kỷ Niệm: 【... 】

Đầu bên kia hoàn toàn lặng im.

Kiều Nhân dứt khoát không giải thích nữa, ném điện thoại lên giường, sau đó duỗi thẳng người đi rửa mặt.

Bởi vì đêm qua vội quá, Kiều Nhân không biết phòng mình ngủ là phòng chính hay phòng dành cho khách.

Phòng sạch sẽ, ngay cả phòng tắm cũng sạch vô cùng, trên kệ đã đặt sẵn bàn chải và thuốc đánh răng, chỉ là có duy nhất một bộ, Kiều Nhân nhìn chằm chằm đồ dùng cá nhân, những đồ này tựa như chưa có ai dùng qua nhưng bàn tay vẫn dùng dằng chưa chịu cầm lấy.

Một lúc sau, cửa nhà tắm khép hờ bị mở ra, ngay sau đó giọng nói của anh vang lên: "Làm sao thế?"

Kiều Nhân duỗi tay chỉ vào bàn chải: "Em dùng cái này à?"

Kỷ Hàn Thanh nhấc chân đi tới, nhìn cô một cái, cầm bàn chải nặn kem đánh răng rồi đưa tới cho cô: "Là đồ dùng dự phòng, chưa ai sử dụng cả."

Kiều Nhân "À" một tiếng, lúc này mới cầm lấy bắt đầu đánh răng.

Cô cũng không hỏi nhiều, tự cho rằng sáng hôm nay sẽ trôi qua trong sóng yên biển lặng, kết quả đánh răng rửa mặt xong xuôi, nhìn vào trong gương, lúc này mới nhìn thấy rõ bản thân mình, môi đỏ răng trắng, đồ ngủ là váy trắng tinh khôi, không bảo thủ mà cũng không quá hở hang, chiếc váy thiết kế đơn giản lại rộng rãi.

Tối hôm qua trước khi tắm, cô mang theo tâm trạng muốn kiểm tra anh nên đã mở tủ quần áo.

Bởi vì mác vẫn chưa được xé, Kiều Nhân không suy nghĩ nhiều, tạm thời mượn mặc một chút.

Dù sao cũng không có ai mặc, lần sau cô mua bộ y hệt trả lại anh là được.

Cô suy nghĩ đơn giản, nhưng sau khi tỉnh ngủ mới cảm thấy không bình thường chút nào, ánh mắt Kiều Nhân nghiêng sang nơi khác, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình cũng đang mặc bộ quần áo ngủ cùng chất vải với chiếc váy trên người mình.

Đồ đôi rồi.

Tâm trí Kiều Nhân bỗng dưng nổ tung: "Ngày mai em sẽ mua bộ mới gửi tới nhà anh."

Thảo nào từ khi cô thức dậy, người này đã nhìn cô với ánh mắt không bình thường chút nào.

Từ khi tỉnh giấc, mỗi lần anh nhìn cô đều mang theo sự hung hăng, chiếm hữu tựa như là muốn nuốt trọn cô vào bụng mình.


Kiều Nhân bị ánh mắt thâm ý của Kỷ Hàn Thanh nhìn chằm chằm mà cảm thấy cổ họng có chút ngứa, cô đưa tay lên xoa xoa cổ họng: "Vậy hôm nay em ngay lập tức..."

"Không cần." Đôi môi anh khẽ cong, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô mang theo sự trần trụi không che giấu chút nào: "Là chuẩn bị cho em."

Trong đầu ập lên một tiếng "Bùm" vang dội, Kiều Nhân suýt nữa bị sặc nước miếng: "Anh có ý gì?"

-Chính là... Đã mưu đồ rất lâu chờ tới ngày em ngủ với anh rồi.

Kiều Nhân: "..."

Cô vốn cho rằng quần áo phụ nữ ở trong nhà Kỷ Hàn Thanh chỉ có hai loại.

Một là quần áo của Kỷ Niệm để sẵn ở đây, hai là Kỷ Hàn Thanh nhờ ai đó đặt mua cho mình.

Đàn ông mà, có nhu cầu cũng là điều bình thường, đưa một cô gái tới nhà rồi phát sinh tình một đêm cũng chẳng phải chuyện lạ, kinh thiên động địa gì nữa, nói chuẩn bị trước quần áo còn không bằng nói đã thủ sẵn áo mưa.

Hai loại này Kiều Nhân đều đã mượng tượng ra, kết quả nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ rằng câu trả lời là chính bản thân mình.

Cô khẽ cắn răng, vào lúc này không dám nói loạn nữa, xoay người nhìn về phía gương, giây tiếp theo, cô nhìn thấy cổ mình xuất hiện những vết đỏ nổi bần bật.

Những vết đỏ lốm đốm, hiện trên làn da trắng nõn của cô lại càng nổi bật hơn.

Trong nháy mắt, tâm trí Kiều Nhân nổ tung, cũng không chú ý tới việc lời nào nên nói lời nào không nữa, thở hổn hển phun ra hai chữ: "Cầm thú."

Kỷ Hàn Thanh giương mắt nhìn cô.

Một lúc sau, anh kéo tay phải Kiều Nhân chạm vào người mình, mở cổ áo ra, xúc cảm truyền tới ngón tay đầy ấm áp tinh tế, ánh mắt Kiều Nhân nhìn thấy một vài đốm đo đỏ hiện trên xương quai xanh của anh, trên vết đỏ ấy còn nhìn ra được dấu răng mơ hồ.

Kiều Nhân rụt tay về theo bản năng thì ngón tay càng bị anh nắm chặt hơn.

Kỷ Hàn Thanh khom lưng, giọng nói thật thấp: "Ai cầm thú?"

Kiều Nhân nghẹn giọng: "...Em"

Tiếng cười khẽ khàng vang lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, lùa những sợi tóc lòa xòa ra khỏi váy.


Giây tiếp theo, Kiều Nhân nghe thấy anh nói: "Em biết là tốt rồi."

"..."

Kiều Nhân lề mề ở trong phòng ngủ cả nửa ngày, mãi đến hơn chín giờ mới thay xong quần áo.

Kỷ Hàn Thanh đã ngồi trên bàn ăn đợi cô.

Bữa sáng đơn giản thanh đạm, Kiều Nhân kéo ghế phía đối diện anh rồi ngồi xuống, khuôn miệng nhỏ xinh húp một thìa cháo.

Người đàn ông ngồi đối diện thỉnh thoảng lại nhìn cô, ánh mắt tồn tại cảm giác rất mạnh mẽ, Kiều Nhân đã ăn hơn nửa chén cháo, quả thực không nhịn được muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, ý nói không muốn anh nhìn chằm chằm mình như vậy thì chuông điện thoại vang lên.

Cô bĩu môi, lời còn chưa nói ra đã phải thu về, lôi điện thoại từ trong túi ra nhìn thì thấy số điện thoại của mẹ Tống sáng chói trên màn hình.----

Rất rõ ràng, mẹ gọi tới là chất vấn Kiều Nhân tại sao cả đêm qua không về nhà.

Kiều Nhân đúng là khóc không ra nước mắt, cau mày rồi lại nhìn người ngồi đối diện với ánh mắt đáng thương cầu mong: "Mẹ em..."

-Đưa điện thoại cho anh.

-Không được.

Kiều Nhân quả quyết cự tuyệt, để cho anh nghe ư? Lúc đầu cô còn lưỡng lự giờ đã trực tiếp ấn nút nghe.

Giọng nói mẹ Tống ngay lập tức ập tới, trong không gian lặng yên lại mang theo cuồng phong phẫn nỗ chuẩn bị tràn vào: "Đêm qua ngủ ở đâu?"

"Nhà bạn ạ."

"Bạn nào?"

Kiều Nhân: "Bạn...nam ạ."

Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô.

Đầu bên kia mẹ Tống yên lặng mấy giây, có thể miễn cưỡng coi rằng giọng của mẹ đã bình tĩnh trở lại: "Bạn trai hay bạn là con trai?"

Kiều Nhân: "Bạn trai ạ."

"Đưa điện thoại cho nó mẹ nói chuyện."

Kiều Nhân: "..."


Dừng lại mấy giây, Kiều Nhân bịa ra một lý do: "Anh ấy đang không tiện ạ."

Mẹ Tống lại càng đào bới vấn đề hơn: "Làm sao lại không tiện?"

"Anh ấy ở... phòng tắm."

"Hai đứa sớm đã...." Mẹ Tống thở dài: "Được rồi, dù sao con cũng trưởng thành rồi, mẹ không can thiệp vào cuộc sống riêng của con nữa."

"Cơ mà hiện giờ lũ trai cặn bạ tồn tại rất nhiều, mẹ sợ con bị người ta lừa." Dừng mấy giây mẹ Tống đã chuyển đề tài: "Hôm nào đưa về cho mẹ và chú Ngụy nhìn qua một chút."

Trong đầu Kiều Nhân nghĩ, người đó mẹ đã sớm gặp rồi.

Chỉ sợ đến lúc thực sự đưa anh về nhà với tư cách bạn trai, hai người sẽ không thốt được thành lời.

Kiều Nhân sống dưới ánh mắt soi săm của mẹ Tống nhiều năm đã sớm luyện cho mình bản lĩnh nói dối không chớp mắt: "Anh ấy muốn ra nước ngoài du học, phải chừng nửa năm sau mới về nước."

Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh khẽ cong lên.

Thật sự có thể nói láo giỏi như vậy.

Mẹ Tống: "Vậy mai gặp đi?"

"Hôm nay anh ấy bay rồi."

"Đi sớm như vậy sao?"

"Dạ."

Cô liếm môi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc mẹ Tống buông tha mình: "Được rồi, vậy chờ đến lúc cậu ta về rồi tính sau."

Nghe xong một cuộc điện thoại mà Kiều Nhân không khác gì như đi đánh trận, giương mắt nhìn một cái, khuôn miệng Kỷ Hàn Thanh càng cong hơn, nụ cười cũng tràn đến khóe mắt.

Mẹ nó.

Cười cười cười, anh cười cái rắm.

Bên tai Kiều Nhân nóng lên, vừa trợn mắt nhìn anh, Kỷ Hàn Thanh đã đứng dậy vòng qua bàn bước đến bên cô: "Đúng là hôm nay anh phải đi công tác."

-Anh đi bao lâu?

-Một tuần.

"Bao giờ tăng ca thì gọi cho anh." Người đàn ông cúi người, một tay chống lên ghế Kiều Nhân ngồi, sau đó anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô: "Lần sau tính tổng lại cả nợ cũ lẫn nợ mới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận