Con Thỏ Ăn Cỏ Gần Hang

Trầm Thần lấy kính mắt ra, day day huyệt thái dương, đau đầu nói: "Làm ơn đừng nói nữa, Tô Nhiên sẽ không thích tôi a."

Tô Nhiên đang gặm táo xuất hiện ở cửa, kỳ quái nói: "Ai nói tôi sẽ không thích anh, tôi vẫn đều thích anh nhất mà? Chẳng lẽ còn muốn tôi thổ lộ với anh lần nữa sao?"

Trầm Thần mỗi lần nhìn thấy người đàn ông nào bộ dáng không xấu, sẽ nói với Tô Nhiên rằng anh ta không tệ, cô có thể cân nhắc kìa, Tô Nhiên đều nói "Tôi yêu anh nhất, tôi sẽ quấn quít lấy anh", "Trầm Thần, anh có ghét tôi không? Nếu không sao lại bảo tôi cân nhắc với người đàn ông khác?", "Anh thật không biết phúc hậu, người ta rõ ràng thích anh", "Anh cưới tôi đi, tôi gả cho anh, tôi sẽ không cân nhắc người đàn ông khác", "Cùng với một người không biết gốc gác mà nói chuyện yêu đương, tôi tình nguyện chọn anh a!"

Vương Nhất Soái vừa thấy tình hình không ổn, bật người dậy vỗ vỗ vai Trầm Thần nói: "Người anh em, bảo trọng, tôi đi thay tã cho Tiểu Vương Tử!" Sau đó chuồn mất.

Trầm Thần bất đắc dĩ cười cười, đây là anh em hả……

Tô Nhiên chưa nói gì với Trầm Thần, nhưng trong ngực Trầm thần càng trống không.

"Tô Nhiên, cô vẫn nên đối với tôi phản ứng một chút đi chứ, tôi cảm thấy cô như thế thật đáng sợ." Tô Nhiên định đi, Trầm Thần chạy tới giữ chặt cô.

"Làm sao? Anh muốn ăn đòn hả?" Tô Nhiên liếc trắng mắt, đưa tay phủi tay anh ra. Thế nhưng chưa có bùng nổ mà chỉ dựng hết lông lên thét chói tai thôi: "Cái gì? Anh nói tôi đáng sợ? Tôi làm sao mà đáng sợ? Trầm Thần anh mà không nói rõ anh đừng hòng sống được!"


Trầm Thần học theo tinh thần hoạt bát của Tô Nhiên trước kia, lại duỗi tay bắt lấy cô, "Tô Nhiên, xem như tôi lỡ lời đi, cô đừng tức giận."

"Trầm thần, anh chưa nói lỡ lời, nếu lời anh nói là sự thật, vấn đề là ở tôi chứ không phải ở anh." Tô Nhiên ngẩng đầu chống lại ánh mắt anh, còn nghiêm túc nói. (Min: lúc xù lông lúc nghiêm túc! Mô phật!!!)

Khoảng cách giữa hai người rất gần, một người hơi hơi cúi đầu một người ngẩng đầu lên. Chiều cao của bọn họ thực sự rất thích hợp, làm cho tự thế này càng thêm hoàn mỹ, từ xa nhìn lại rất giống một đôi tình nhân, đúng gần mà xem vẫn là đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Trầm Thần hồ nghi, "Vấn đề gì cơ?"

Tô Nhiên nhìn anh thật lâu không nói lời này, cuối cùng xoay người đẩy tay anh ra, thấp giọng nói: "Trầm Thần, cái nếu không thể xảy ra kia, hình như trở thành sự thật mất rồi." Sau đó chạy như trốn xuống dưới lầu.

Trầm Thần lăng lăng đứng ở cửa, anh không phải thực hiểu lời Tô Nhiên nói, lại cũng như không phải hoàn toàn không rõ.

Tô Nhiên bắt đầu trốn tránh Trầm Thần, hai người gặp mặt sẽ thấy xấu hổ, Trầm Thần liền lấy cớ nói phải về công ty, sau đó rời đi.

Tô Nhiên tựa như mất hết sức lực, cô đã sớm biết rằng nói ra sẽ là loại kết cục này. Quả nhiên lời nói trên mạng không phải là giả, vĩnh viễn không nên động tâm với tri kỉ.

Cô làm sao lại đột nhiên động tâm với Trầm Thần a.

Tô Nhiên thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Tống Miêu mơ hồ cảm thấy Trầm Thần và Tô Nhiên mấy ngày nay đã xảy ra việc gì đó, bằng không sau khi Trầm Thần trở về, Tô Nhiên cũng nói phải đi, cô nói Trầm Thần tới đón Tô Nhiên đến nhà ga, Trầm Thần sao lại nói không rảnh?

Tô Nhiên nhắn cho Trầm Thần một cái tin cuối cùng: Tôi đi rồi, bây giờ sẽ xóa số của anh, yên tâm.

Trầm Thần chạy mất, là bị cô dọa chạy, trong lòng cô hiểu được. Cô đối với anh không nên động tâm, cho dù về sau cố có liên hệ với anh đi nữa, Trầm Thần có thể sẽ không nhường nhịn cô như trước kia nữa rồi.

Tô Nhiên nghĩ, so với việc lưu giữ những vướng bận linh tinh, không bằng cắt đứt hoàn toàn, qua một thời gian sau, cô sẽ nghĩ thông suốt giống như trước thôi. Nhưng cảm tình nhiều năm như thế, tuy nói là làm bạn bè nhiều năm như thế, sao có thể nói quên là quên, ý nghĩa của Trầm Thần với Tô Nhiên, đã vượt rất xa cảm tình của một cô gái đối với một người đàn ông rồi.


Tô Nhiên thật không ngờ, lúc cô sắp rời khỏi nhà Tống Miêu, Trầm Thần lại xuất hiện.

Tống Miêu ôm Vương Tử, vui vẻ nói: "Phòng này để cho các vị giải quyết nha."

Tô Nhiên ngẩn ngơ một lát, không biết làm sao nhìn Trầm Thần.

Trầm Thần đóng cửa phòng, lấy điện thoại của cô ra kiểm tra, nhìn thấy tên mình vẫn còn, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Em dám xóa thử xem!"

Tô Nhiên nở nụ cười, Trầm Thần lần đầu tiên nhìn thấy cô ngượng ngùng cúi đâu cầm lấy điện thoại của mình. "Đấy là chưa kịp xoá."

"Ai tin!" Trầm Thần không lưu tình chút nào vạch trần cô.

"Hiện tại ai cũng biết em thất tình, Trầm Thần anh phải bồi thường danh tiết cho em." Tô Nhiên nói.

Trầm Thần đầy đầu hắc tuyến, "Loại danh tiết này phải bồi thường thế nào?"

"Đem danh tiết của anh cho em." Tô Nhiên còn nói.


"Anh chỉ còn trinh tiết thôi, danh tiết từ lúc đại học đã bị em phá huỷ rồi." Trầm Thần nhếch miệng cười, lúc nói chuyện yết hầu hơi động, Tô Nhiên nhìn thấy trong lòng xôn xao. (Min: ặc ặc *xỉu*)

Tô Nhiên như sói như hổ, cắn yết hầu của anh một ngụm.

Trầm Thần kêu một tiếng đau đớn, gian nan nói:"Tô Nhiên, cô gái này là cầm thú."

Tô Nhiên giật giật răng nanh, nhẹ nhàng gặm gặm, làm cho trong lòng Trầm Thần cũng bắt đầu nổi lửa mạnh mẽ.

Tô Nhiên ngầng đầu mơ mơ màng màng nhìn Trầm Thần, nói: "Đúng, em chính là cầm thú, hiện giờ thú tính đang bộc phát quá mức."

Trầm Thần hé miệng nở nụ cười, đẩy Tô Nhiên lên trên giường ngăn chặn lời nói của cô: "Có anh ở đây, sẽ không bị tẩu hoả nhập ma đâu."

Tô Nhiên khe khẽ một tiếng: "Sẽ không tẩu hỏa nhập ma nhưng là sẽ tẩu hỏa ……"

[Hoàn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận