Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập


Sau màn cầu hôn chấn động cả thế giới của Công Nam, số lượt tìm kiếm về Trường Quân tăng lên đột biến, thậm chí rất nhiều hacker thiên tài ở ẩn cũng muốn moi thông tin của anh ra, nhưng đã có 001 chấn trụ, trí tuệ hiện tại của nhân loại làm sao vượt qua được rào cản do nó lập ra.

Vì thế sau khi tự cho đã tìm hiểu kỹ gốc gác của Trường Quân, rất nhiều người đã bày tỏ sự thất vọng của mình lên mạng xã hội, thậm chí nhiều nơi còn xảy ra biểu tình hòng phản đối mối quan hệ đồng tính của hai người, bởi vì họ cho rằng gen thần đồng của Công Nam phải truyền lại cho thế hệ sau, tạo ra một thiên tài kế thừa sự vĩ đại của cậu thì mới đúng theo lẽ thường.

Họ cho rằng chính Trường Quân là kẻ tội đồ muốn hủy đi sự phát triển của nhân loại, nếu anh là người tài giỏi hoặc thân phận cao quý thì có lẽ họ cũng không bức xúc như thế, nhưng anh chỉ là một thương nhân nhỏ nhoi, có tư cách gì chặt đứt nòi giống của Công Nam chứ?
Bên ngoài ồn ào là thế, nhưng chính chủ lại chẳng hề hấn gì, thậm chí Công Nam còn đưa bài viết và bình luận cho Trường Quân đọc rồi trêu:
- Anh nhìn đi, họ đều nói anh chặn đường có con của em kìa.

Trường Quân ôm lấy eo của Công Nam, gác cằm lên vai cậu, cười nói:
- Họ đâu biết rằng người thật sự không muốn có con lại là thiên tài mà họ tôn sùng đâu chứ, mấy năm trước thím ba bảo em và anh đi thụ tinh nhân tạo, em đã từ chối rồi còn gì?
Công Nam giơ tay xoa đầu Trường Quân, đáp:
- Còn nói em, rõ ràng người phản ứng gay gắt nhất là anh chứ ai? Nói cái gì mà nếu không phải con do em và anh sinh thì không được, làm ông nội và ba mẹ cạn lời với anh luôn, cho dù khoa học kỹ thuật phát triển cũng đâu làm đến mức cho đàn ông sinh con chứ?
[Chưa chắc đâu ký chủ, ở hành tinh của tôi, trẻ em có thể được tạo ra từ việc trích lấy nhiễm sắc thể của hai người cha rồi tiến hành thụ tinh và nuôi dưỡng em bé đấy.]
Bây giờ 001 đã có thực thể, Công Nam đã thiết kế cho nó một cơ thể của đứa trẻ tầm ba bốn tuổi, vừa rồi còn đang tập tành dùng đũa ăn cơm và đi lại, bỗng nhiên thốt ra một câu kinh người làm Công Nam và Trường Quân phải đứng hình.

Cậu và anh nhìn nhau, sau đó cậu nói:
- Việc đó còn xa xôi lắm, có khi tôi chết rồi mới có người tiến hành nghiên cứu ấy chứ.

[Nếu ký chủ muốn, 001 có thể giúp.]
Công Nam mỉm cười bế 001 lên bỏ vào lòng.

- Tạm thời không cần, bây giờ chẳng phải tôi và anh Quân đang có một đứa bé cần chăm sóc sao? Bé Minh ơi, gọi ba và cha đi nào.


Biết là Công Nam đang trêu mình, nhưng 001 vẫn cảm thấy thẹn thùng, nó úp mặt vào vai cậu tỏ vẻ hờn dỗi, điều này khiến cả cậu và Trường Quân đều vui vẻ bật cười.

Mặc dù đôi khi đối diện với đứa bé có gương mặt đáng yêu lại phát ngôn khiến người ta cạn lời, nhưng chung quy họ vẫn yêu quý và muốn nó ở bên cạnh mình, dù sao họ cũng cảm thấy tâm trí của 001 không khác gì trẻ con là mấy.

Công Nam ôm 001 vào lòng tiếp tục lướt xem bài viết về cậu và Trường Quân, một lúc sau cậu lại thốt lên:
- Có vẻ sự việc đang lên men rồi này, họ còn đưa ra lý lẽ Việt Nam chưa chấp nhận hôn nhân đồng giới để phản đối chúng ta nữa.

Trường Quân cưng chiều xoa đầu Công Nam và 001, nói:
- Trông em chẳng có gì là kinh ngạc cả, nhưng có lẽ phải khiến đám người quá khích này thất vọng rồi.1
Lần này Công Nam và Trường Quân đều nhìn nhau nở một nụ cười thâm ý.

Quả nhiên vài ngày sau đó, trong dự thảo mới nhất của năm 2025, Việt Nam công bố chấp nhận hôn nhân đồng giới, các cặp đôi kết hôn đồng tính sẽ được nhà nước bảo vệ theo quy định của pháp luật.1
Tin tức này đưa ra tạo nên một cuộc oanh động không nhỏ, ngày hôm đó, người người xuống đường cùng nhau ăn mừng, ngay cả một số nước đang đấu tranh giành quyền lợi cho cộng đồng cũng bày tỏ niềm vui trên các trang mạng xã hội.

Mà sự kiện này lại càng đẩy mâu thuẫn của những người phản đối Công Nam kết hôn với Trường Quân lên cao, tuy nhiên nó lại chẳng hề ảnh hưởng gì đến ký chủ, bởi vì lúc này họ đang bế 001, à không, bé Minh về ra mắt ra đình, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho một bước nhảy vọt mới đối với ngành robot.

Một con robot có thể lớn lên theo thời gian.


Bên trong văn phòng giám đốc của công ty công nghệ NA7.

Bảo Đức xem đi xem lại đoạn ghi hình Công Nam cầu hôn Trường Quân trước toàn thế giới, sau cùng lại nhìn vào tin tức nước nhà thông qua dự thảo kết hôn đồng giới, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


- Haiz…
Sau cùng hóa thành tiếng thở dài.

Reng reng…
Chuông điện thoại vang lên, là bà Hương gọi tới.

Bảo Đức cau mày nhìn số điện thoại trên màn hình một lúc lâu, sau cùng vẫn bắt máy nghe.

- Con nghe đây mẹ.

Bên kia đầu dây truyền tới giọng nói có phần gấp gáp của bà Hương:
- Đức à, mẹ thấy chuyện kết hôn của con và cái Linh nên tổ chức sớm hơn, con biết đó, cưới vợ phải cưới liền tay, hơn nữa thời gian này con cũng không có dự án mới mà đúng không?1
Bảo Đức dựa đầu vào ghế nhìn lên trần nhà, gương mặt ngây ngô hoạt bát của thiếu niên năm xưa nay đã bị phủ lên một lớp sương băng giá.

- Mẹ à, chúng con đều đã quyết định cưới vào đầu năm sau rồi, không cần phải đổi đâu.

- Nhưng đầu năm quá lâu rồi.

- Bà Hương vẫn không bằng lòng, giọng của bà ấy bắt đầu run rẩy, bà ấy sợ con trai của mình sẽ lại quay về con đường cũ khi mà ngay cả chính phủ cũng cho phép kết hôn đồng giới.

Bảo Đức thở dài:
- Mẹ không cần lo lắng vì mấy tin tức gần đây, con đã đồng ý kết hôn sinh con rồi sẽ không nuốt lời, dù sao đối với con mà nói thì cưới ai cũng được, miễn sao mẹ hài lòng thôi.


Ừm… con còn có việc phải làm, khi khác mẹ con mình nói chuyện tiếp nhé.1
Vừa dứt câu, Bảo Đức lập tức cúp máy, cậu ta nhắm chặt đôi mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Mười năm qua, một tay Bảo Đức phát triển công ty NA7 vươn ra thế giới, vượt xa hẳn tập đoàn Slori, trong mắt mọi người, cậu ta là một tinh anh hiếm có, đẹp trai, tài giỏi lại độc thân, chính vì vậy mà cậu ta đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều cô gái.

Nhưng khi đối diện với người khác, trên gương mặt của Bảo Đức không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào, cũng không tỏ ra mình có yêu thích gì đặc biệt, rất nhiều người cảm thấy nhét con gái cho cậu ta không được bèn cử con trai ra trận, tuy nhiên tất cả đều thất bại trở về.

Dần dần, Bảo Đức càng trở nên thần bí trong mắt người ngoài, trong lúc họ tưởng rằng cậu ta sẽ mãi độc thân như thế thì tin tức cậu ta sẽ kết hôn được công bố, khiến mọi tin đồn đồng tính về cậu ta đều tự động tan biến, có người còn nói rằng sở dĩ cậu ta không yêu ai chính là vì chưa tìm được cô gái phù hợp mà thôi.

Nhưng họ đâu biết rằng thật ra trái tim của cậu ta đã chết vào cái năm mười tám tuổi kia rồi.

- Có một câu nói rất hay, có những người đã chết vào tuổi hai mươi lăm, nhưng chỉ được chôn cất vào tuổi tám mươi, còn mình, bao giờ mới được giải thoát đây?
Bảo Đức vẫn nhắm nghiền mắt, cố gắng nhớ lại dáng vẻ mười năm trước của mình và của người đó.

- Ha ha… không nhớ rõ nữa rồi… vậy cũng tốt.


Tại phòng hội nghị công ty NA7.

Bảo Đức ngồi ở đầu bàn họp, hai bàn tay đan vào nhau, nhìn xuống nhóm nhân viên gạo cội.

- Chúng ta sẽ hợp tác với chính phủ trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới lần này, tôi yêu cầu mọi người phải chuẩn bị thật tốt, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ lỗi lầm nào.

Một thanh niên ngồi bên trái Bảo Đức lên tiếng:
- Giám đốc yên tâm, lần này còn có người của quân đội tham gia hộ tống, buổi ra mắt này nhất định sẽ an toàn.1
Nghe vậy, Bảo Đức cảm thấy hơi ngạc nhiên bèn hỏi lại:

- Tại sao lại có người của quân đội?
Thanh niên kia đáp:
- Tôi cũng không rõ, nghe nói lãnh đạo bên đó chủ động ra quân.

Bảo Đức khẽ cau mày, cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó.

- Tôi sẽ đích thân gặp lãnh đạo bên họ, các anh cứ tiến hành đúng theo kế hoạch đi.

Buổi họp kết thúc, Bảo Đức trở về phòng làm việc, trong lúc cậu ta đang thăm dò về chuyện bên quân đội thì bỗng nhận được tin nhắn của Khả Như.

[Khả Như: Tối nay ông có rảnh không? Nhóm chúng ta tụ họp ăn một bữa đi.]
Bảo Đức định từ chối, nhưng ngẫm lại cậu ta vẫn cảm thấy nên đồng ý, dù sao sẵn tiện mời bạn bè đến dự đám cưới của mình luôn cũng tốt.

[Bảo Đức: Được, tôi sẽ đến, gửi thời gian địa điểm sang cho tôi đi.]
Bảy giờ tối, Bảo Đức đúng hẹn đến nhà hàng Khả Như đã gửi, tìm được phòng riêng, cậu ta bèn đẩy cửa đi vào.

- Đức đến rồi này, mau vào, lâu lắm rồi mới gặp được ông đấy, lần này nhóm mình đến đông đủ cả rồi, thật hiếm có nha.

Khả Như niềm nở tiếp đón Bảo Đức.

- Chào mọi ng…
Chưa kịp nói dứt câu, ánh mắt của Bảo Đức đã khóa chặt lấy người thanh niên đang ngồi ở đối diện, mà lúc này người nọ cũng nhìn chằm chằm vào cậu ta, khung cảnh xung quanh giống như đều tự động bị lượt bỏ, trong mắt cả hai chỉ còn lại hình bóng của đối phương mà thôi.

- ### Đức à, đã lâu không gặp.

Lời của Gừng: Việc mà 2025 nước mình thông qua hôn nhân đồng giới chỉ là tình tiết hư cấu của Gừng thôi, lỡ mà sau này đúng thật thì cũng đừng báo công an bắt tui đó, he he.1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận