Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Một ngày, sau giờ học, Tuấn Anh lang thang trên những con phố trước khi tới bệnh viện của Hoàng thì điện thoại reo.
- Tuấn Anh à? – Giọng Hoàng có chút vội vã – Em ghé qua phòng anh ngay bây giờ nhé!
- Em sắp tới nơi rồi!
- Lên gặp anh luôn, có chuyện này khá quan trọng!
- Vâng!
Mở cánh cửa kính mờ bước vào phòng làm việc của Hoàng, anh đã đi đâu đó mất một lúc, Tuấn Anh ngồi tận hưởng chút hơi ấm tỏa ra từ chiếc quạt sưởi. Hoàng là một người bận rộn nên việc anh đột ngột gọi cho cậu khiến cậu biết đây là chuyện có mức độ hệ trọng. Băn khoăn không biết nên làm gì trong thời gian chờ đợi, Tuấn Anh pha thêm coffee vào bình cho anh rồi xem lướt qua vài bệnh án anh để ngỏ bên mép bàn. Lát sau, cánh cửa kính lại bật mở:
- Em có thấy gì thú vị không?
- Em nghĩ là mình chưa đủ khả năng để biết có gì là thú vị trong những tập hồ sơ này đâu ạ!
- Dạo này em vẫn học tốt chứ?
- Nhờ anh giúp đỡ nên hầu như em không gặp khó khăn gì.
- Anh có giúp em điều gì đâu, câu hỏi nào anh không biết anh đều đẩy cho người khác trả lời đó thôi, mà năm nay em vẫn làm cán sự lớp nhỉ? Em có chút thời gian nào rỗi rãi không?
- Em có thể sắp xếp thời gian được, nhưng có chuyện gì thế anh?
- Anh có chú ý tới vết thương trên đầu em, em nói không nhớ gì về vết thương đó, anh cũng không làm cách nào giúp em nhớ lại được nên anh đã đi tìm người nhớ về nó! Có một số kết quả!
- Vậy sao ạ?
- Cũng không biết là có duyên hay không, trong 3 năm nhờ vả tìm kiếm thông tin về nó… suốt 3 năm qua anh thấy chán nản khi không bệnh viện nào có bệnh nhân như em, không tìm thấy bất cứ ca bệnh nào tương tự và phù hợp với tình trạng của em. Thế rồi một hôm khi bạn đại học của anh, anh Trí đi công tác tại Điện Biên lại nghe được một trường hợp về một đứa bé bị thương nặng ở đầu cách đây 23 năm, vị trí vết thương khá khớp với yêu cầu. Anh nghĩ em nên bỏ chút thời gian để tới đó xem qua tình hình.
- Cảm ơn anh, lúc nào anh cũng lo lắng cho em!
- Không có gì đâu, anh nghĩ điều đó sẽ tốt cho em, em không nghĩ thế sao?
Tuấn Anh im lặng một cách khó hiểu, Hoàng tò mò nhìn lom khom vào mặt cậu em, chính anh cũng không biết cậu đang nghĩ gì, lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt khá buồn:
- Anh giúp em có một cơ hội để tìm ra em là ai vậy mà… em lại chẳng có chút nhiệt tình nào cả… Em mong muốn mình có một quá khứ nhưng lại sợ chính quá khứ bị mất đó vì nó có thể thay đổi quá nhiều thứ.
- Đúng, nó có thể thay thế thân phận của em, em có thể có cơ may có một gia cảnh tốt hoặc ngược lại, cho dù như vậy thì em cũng sẽ gặp chút khó khăn, nhưng anh và mọi người thì vẫn tin tưởng em, em nhớ chứ?
- Không thể tránh được suy nghĩ “nhìn mặt mà bắt hình dong” anh à… Em đã từng tới Trung tâm bảo trợ xã hội và thấy nhiều đứa trẻ ở đó bị chính những người sống cùng một không gian khinh ghét chỉ vì những sai lầm của bố mẹ chúng… cho dù lỗi không ở bọn nhỏ nhưng họ vẫn nghĩ rằng những điều xấu là có-thể-di-truyền được.
- Anh hiểu… nhưng em cứ sống như bây giờ chưa chắc đã tốt!
- Trước đây, em đã từng nghĩ tới việc đăng một mẩu tin nào đó trên các phương tiện truyền thông để tìm người thân… biết đâu có ai sẽ nhận ra em… nhưng rồi em lại không làm…
- Thế sao, chắc lúc đó em còn nhỏ đúng không?
- Vâng, khoảng lớp 11.
- Vậy lý do là gì?
- Là việc đặt niềm tin vào hơn 84 triệu người dân trên toàn Việt Nam để trả lời ột câu hỏi mà chính em cũng không chắc câu trả lời đó là đúng hay sai … (thằng này hâm toàn phần!)
- Vậy thì đặt niềm tin đó vào ít người thôi nhé, bây giờ là gia đình em, anh, anh Trí, và vị bác sỹ già đó, nếu không tìm ra thì chúng ta sẽ tìm tiếp!
- Anh nhiệt tình thật!
- Với em nếu không nhiệt tình chắc em không chịu làm gì đâu! Em cũng nên tích cực lên, hi vọng về một điều gì đó cũng tốt, đừng gò ép bản thân, nếu em không thấy thoải mái thì để khi khác!
- Không sao đâu ạ! Anh đã nói cuộc sống thì phải tiến về phía trước, dẫu sao có ai kháng lại được chuyện mặt trời sẽ mọc ngày mai!
- Em nghĩ được như vậy là tốt, hết kỳ thi rồi em nên tranh thủ thời gian đi một chuyến!
- Vâng!
-----====------
Lặn lội một quãng đường xa, một buổi sáng thứ hai, lẫn trong sương mù phủ kín không gian, Tuấn Anh bước xuống khỏi bến xe rồi bắt tiếp một chuyến khác để tới nơi hẹn với vị bác sỹ già. Đường đi không thật sự bằng phẳng, nhiều khúc quanh, dù lên Điện Biên từ rất sớm nhưng khi đặt chân tới căn nhà cấp 4 hai gian ghi dòng chữ “Trạm xá xã V” thì đã là buổi trưa. Trạm xá khá vắng vẻ nằm yên bình nơi lưng chừng núi, thoáng đưa mắt qua cậu nhận ra có bóng người đang cặm cụi ngồi bên bàn làm việc.
- Xin lỗi bác, cháu tới tìm bác sỹ Lữ Văn Thể.
Vị bác sỹ già bỏ cặp kính ra khỏi mắt rồi ngẩng lên nhìn cậu một lượt, ông chậm rãi nói:
- Cháu là người quen của cậu Trí phải không?
- Vâng, cháu là Tuấn Anh.
- Ngồi đi cháu, đi đường xa vậy có mệt không?
- Cũng không mệt lắm ạ!
- Bác là Thể.
- Chào bác, hi vọng cháu không làm phiền gì bác nhiều!
- Không sao, dù gì cũng sắp là đồng nghiệp với nhau cơ mà, cậu Trí có nói qua chuyện của cháu.
- Vâng!
- Quả thật là cách đây 23 năm ở vùng này có một đứa trẻ 4 tuổi bị trượt chân ngã xuống vách núi, vết thương khá nặng, chắc cháu có nghe các cậu ấy nói qua rồi phải không?
- Vâng!
- Cũng khó để xác định liệu cháu có đúng là đứa bé đó, vì hôm đó bố mẹ đứa trẻ đưa nó tới bệnh viện rồi không nay gặp cơn lũ, thằng bé thì bị cuốn đi… nên bác nghĩ cháu nên ở đây tối nay, sáng mai chúng ta lên đường tới gặp họ.
- Họ ở xa đây phải không ạ?
- Cháu sốt ruột sao? Ở đây không giống như dưới xuôi đâu, giao thông đi lại chưa thuận tiện, nhà họ cách đây có 2 quả đồi nhưng đến được đó thì mất nửa ngày đấy! Cháu nên nghỉ cho lại sức, sáng mai chúng ta lên đường cũng không muộn!
- Bác nói vậy cháu xin nghe, làm phiền bác hôm nay rồi ạ!
- Không sao… cứ tự nhiên như ở nhà!
Sáng sớm hôm sau, Tuấn Anh theo chân vị bác sỹ len lỏi theo con đường mòn dưới những tán cây tới nhà vợ chồng San mà theo lời kể của vị bác sỹ họ đã mất con cách đây hơn hai chục năm.
- Bác này, cháu có một chút lo lắng!
- Có chuyện gì vậy? - Ông ôn tồn hỏi.
- Cháu không nhớ cháu là ai, nhưng con trai họ đã mất lâu rồi, liệu cháu có vô tình đụng tới nỗi đau của họ cách đây đã lâu như vậy hay không?
- Vậy thì chúng ta nên thử, bác cũng có nói qua về chuyện cháu có lẽ trạc tuổi con trai họ nếu thằng bé còn sống, họ cũng muốn gặp cháu một lần, có thể không là ruột thịt nhưng cũng cùng một vết thương, dẫu sao cũng là một lần gặp… sắp tới nơi rồi đấy… Anh San có nhà không thế… tôi tới đây…
- Đây… Cháu chờ bác từ sớm rồi… bác vào nhà cho khỏi lạnh…

Ông Thể nhấp chén trà nóng trên tay còn Tuấn Anh cậu chỉ nhận rồi cầm trên tay, lưỡng lự một lát rồi cũng nhấm nháp tách chè nóng một chút. Căn nhà của vợ chồng San khá đơn giản, chỉ là một căn nhà cấp 4 nhỏ ngăn ra làm 3 buồng, một phòng khách và hai phòng ngủ. Trong một góc nhà, có một cô con gái khoảng 13 tuổi đang ngồi học, chốc chốc lại ngước đôi mắt trong veo của mình nhìn lén Tuấn Anh một cái.
- Cháu lớn nhà anh đi học chưa về hả?
- Vâng, cháu năm nay học lớp 12, chiều còn học thêm nên chưa về, còn mỗi con nhỏ ở nhà, may mà có tụi nó… nếu không vợ cháu chẳng chịu nổi sau khi thằng Ngạn mất… mới đó mà đã hơn hai chục năm rồi còn đâu… nó mất rồi… mãi tụi cháu mới sinh thằng lớn…
- Vậy… con trai chú đã mất thật rồi ạ? – Tuấn Anh bất chợt lên tiếng.
- Cháu đây là…
- Thì như tôi đã nói với cô chú rồi đấy… cậu ta trạc tuổi thằng Ngạn… lại không nhớ gì…
Chú San nhìn Tuấn Anh một lượt rồi lại thở dài:
- Khi bác nói thế tụi cháu cũng hi vọng lắm, nếu nó còn sống thật thì tốt… nhưng…
Vừa đúng lúc ấy, vợ San từ sau nhà đi vào:
- Ơ… có phải tiếng bác Thể đấy không?
- Tôi đây… thím vừa đi đâu về thế?
- Cháu lên trên kia chặt bụi măng… bác Thể ở ăn cơm với nhà cháu nhé…
- Thế thì làm phiền chú thím quá!
Toan nói tiếp mấy câu đột nhiên người phụ nữ ngừng lại, ánh mắt bà nhìn trân trối vào chàng trai ngồi một cách trầm lặng bên bàn uống nước, thấy vậy, cậu đứng lên cúi đầu chào:
- Cháu chào cô, cháu là Tuấn Anh, cháu…
Một bàn tay run run chạm lên khuôn mặt cậu, nước mắt của thím San tuôn rơi:
- Nếu thằng Ngạn còn sống chắc là nó cũng lớn như thế này…
- Cháu…
- Cháu đi tìm người nhà phải không?
- Vâng, thật ra cháu nghe…
- Ừ ừ… cô cũng biết… thế cháu bị thương ở đâu?
- Ở đây ạ! – Tuấn Anh nói rồi chỉ về phía vết thương của mình.
- Cô chú cũng hi vọng cháu à… nhưng quả thật là không giúp gì được cháu… thằng con cô… nó không giống cháu… có một cái sẹo bên mắt trái… giá mà…
Nói tới đây, thím San nghẹn ngào rồi đi thẳng vào trong nhà, chú San thở dài:
- Từ khi thằng Ngạn mất, vợ cháu cũng đau khổ lắm!
- Cháu xin lỗi, vì cháu mà…
- Không sao, chính chú cũng hi vọng, nhưng gặp cháu thì lại thấy là không phải... cứ mong mãi, thế mà… cháu ở lại đây chơi mấy hôm rồi hãy về…
- Có lẽ là…
- Không nên từ chối, tới đây cháu cứ coi là nhà… cho dù có ghé chân trong giây lát thì chúng ta cũng không muốn là người không hiếu khách… uống với cả nhà vài cốc rượu rồi cháu muốn về nhà cũng được…
Sáng hôm sau, Tuấn Anh chào bác Thể, vợ chồng cô chú San và hai đứa con của họ rồi đi bộ ra đường lớn. Cô bé Liên con gái của cô chú níu tay áo cậu lại rồi hỏi:
- Anh còn quay lại đây nữa không? Sao anh không ở đây chơi thêm, chơi với anh vui lắm!
- Anh phải về nhà, nhưng đường vào nhà Liên thì anh vẫn nhớ, sau này anh Thái đi học Đại học dưới Hà Nội thì em có thể xuống chơi với anh! – Cậu cười hiền.
- Chơi với anh vui thật mà chưa gì anh đã về thế này, với lại anh Thái ngốc lắm, làm sao mà thi đỗ được!
- Không có chuyện đó đâu, em phải tin anh trai em chứ!
- Vâng, vậy chào anh!
- Chào bác, chào cô chú, chào hai em, mọi người ở lại mạnh khỏe, có dịp cháu sẽ lại ghé qua!
- Ừ, cháu đi đường cẩn thận, cứ đi thẳng là ra đường to rồi, ở đây đường xá khó đi, dễ tai nạn lắm!
- Vâng, cảm ơn mọi người!
Lang thang một lát, Tuấn Anh cũng ra được đường lớn, cậu thờ dài rồi lại bước đi trong hư vô. Những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu, một chút bồn chồn, một chút lo lắng, một chút buồn, cậu lại cảm thấy tuyệt vọng, càng cố chạm tới quá khứ lại càng thấy nó xa vời, thà cứ buông xuôi như dòng nước thì biết đâu sẽ không cảm thấy nặng nề như bây giờ.
Cậu cứ đi trong miên man suy nghĩ như vậy không biết bao lâu, đến lúc giật mình nhìn lại thì đã xế chiều, trời bắt đầu tối, cậu nhận ra thay vì đi xuống đường để bắt xe về Hà Nội cậu lại ngược lên một đoạn khá xa. Ngồi xuống một tảng đá ven đường, cậu mở nắp chai nước uống một hơi, bất chợt có tiếng loạt soạt đằng sau, Tuấn Anh tự thấy mình hơi ngốc khi đi lang thang ở nơi này mà không nghĩ đến chuyện gì có thể xảy ra khi một mình đi khắp nơi như vậy, nơi đây khá vắng vẻ, nếu có chuyện gì chắc chắn cậu sẽ phải tự lo.
Tiếng sột soạt bắt đầu gần hơn, Tuấn Anh dỏng tai nghe, cậu tập trung mọi giác quan về phía có tiếng động. Rồi từ bụi cây, một con chó màu nâu khá to bước ra, nó nhìn quanh một lát, rồi bước xuống đường.
Cậu nghiêng đầu quan sát con chó, nó có vẻ rất oai vệ của một con chó đã sống lâu với môi trường núi rừng, hoang dã nhưng lại có gì đó rất gần gũi. Một lát, con chó bắt đầu đi chuyển về phía cậu, Tuấn Anh thấy hơi ngạc nhiện khi cậu nhận thấy đó là một con chó già, nó di chuyển khá chậm chạp-như một ông cụ 80 tuổi, cậu không hiểu tại sao con chó lại cho cậu ấn tượng là nó già cho dù cậu không nuôi chó. Còn con chó, nó chẳng quan tâm tới anh chàng có vẻ ngoài bụi bặm này chút nào vẫn lầm lũi tiến đến, không có ý định tấn công.
Tuấn Anh quay đi, nếu không làm gì thì con chó cũng sẽ chẳng làm hại tới cậu, cậu vươn vai mấy cái, định bụng đi tiếp để tìm xem có nhà nào gần đây để xin trú chân nhờ rồi sáng mai về nhà.Con chó tiến tới ngồi cạnh cậu, vẻ già nua của nó hiện rõ qua cả ánh mắt: lờ đờ, cậu không khỏi bật cười khi thấy mình chú ý tới con chó “cao tuổi” này, cậu cứ thế đưa tay ra phía gần đầu con chó, nó không phản ứng gì, chỉ ngếch cái mũi lên một chút rồi lại cúi xuống cho cậu vỗ nhẹ nhẹ lên lớp lông cứng đờ. Thấy vậy cậu bắt đầu vuốt ve nó, con chó không có phản ứng gì chỉ nhìn chăm chăm vào chai nước trên tay cậu. Tuấn Anh không ngần ngại mở ba lô lấy chai nước khác mà cậu đã uống cạn trước đó rồi dùng con dao rọc giấy cắt nó thành một cái “máng” để đổ nước vào đó:
- Uống nước đi, nếu mày muốn!
Con chó không “khách sáo”, nó bắt đầu uống nước, Tuấn Anh phải rót thêm tới hai lần thì nó mới có vẻ đã hết cơn khát. Nhìn quanh, cậu không thấy bóng dáng một ai, cậu lên tiếng nói với con chó:
- Chẳng biết người ta có cho là tao hâm không khi nói chuyện với mày nhưng này, mày không thấy tao không có chỗ trú chân hay sao, đằng nào thì mày cũng ở cùng ai đó mà… mày không nghĩ tới việc về nhà à?
Con chó dĩ nhiên là “không đáp”, nó nằm hẳn xuống, gục đầu lên chân Tuấn Anh rồi bắt đầu lim dim. Cậu ngước đầu lên nhìn bầu trời đang nhuốm màu bóng đêm, vỗ nhẹ con chó rồi cậu túm lấy lớp lông cổ của nó mà nghịch:
- Dậy đi nào, tao không thích chuyện này nhưng tao sẽ làm người đăng tin tìm chủ “lạc” ày nhé… đứng dậy nào… chúng ta đi tìm chủ mày thôi!
Cuối cùng con chó già cũng chịu bước đi, nó đi một cách uể oải bên cậu, đôi mắt thì vẫn như “mơ màng” điều gì đó, cứ như vậy rồi cậu gặp một ngã tư, lưỡng lự không biết nên rẽ lối nào, con chó cũng “lưỡng lự”, Tuấn Anh phì cười, chắc chắn khi nó còn “trẻ” con chó phải rất hay. Bất chợt nó hơi dỏng tai lên, rồi chậm chạp rẽ phải:
- Ái chà! – Tuấn Anh lại cười – Mày nhớ đường về đấy chứ, không mất công đi bộ một đoạn dài thế đâu!
Bước tới căn nhà tỏa sáng lung linh trước mặt, cậu cất tiếng hỏi và lập tức có một người đàn ông đứng tuổi xuất hiện.
- Xin lỗi, cho cháu hỏi con chó này…
- À! Không phải chó của tôi, cậu nhìn bên kia đi, cách tôi một cánh đồng có một cái nhà đấy… Đây là con Mẹt nhà ông Vinh, cậu cứ đi men theo con đường mòn là tới nơi…
- Cảm ơn bác ạ!
Đi được một đoạn, Tuấn Anh lại nói chuyện với con chó:
- Này Mẹt, tên mày cũng hay đấy, nhưng tao chỉ khen thế thôi vì mày không nhớ nhà!
Lần này thì người ra mở cửa là một người đàn ông khá già, khoảng 60, tóc ông đã bạc trắng theo thời gian, thấy Tuấn Anh cùng với con chó già của mình ông lên tiếng ngán ngẩm:
- Nó già rồi, già như tôi ấy, lúc nhớ lúc quên, đến cả chủ giờ nó cũng không nhận ra nữa rồi!
- Cháu nghĩ là ngày trước chắc hẳn nó khôn lắm phải không ạ?
- Ừ nó khôn, khôn vô cùng, nó còn biết chăm lo cho thằng con tôi khi tôi đi làm nương nữa, nhưng giờ nó chỉ là con chó già mà thôi!
- Cháu xin lỗi nếu làm phiền nhưng cháu có thể ở lại được không ạ? Sáng mai cháu sẽ xuống Hà Nội, ở đây cháu không có quen biết ai!
- Đằng nào cũng là “khách” do con Mẹt dẫn về, cháu cứ ở lại!
Lát sau, Tuấn Anh ngồi xuống cạnh ông bác khi ông đang nhâm nhi cốc rượu.
- Cảm ơn bác cho cháu ở nhờ!
- Không sao, ăn cơm đi, chỉ có ít thứ thôi, chắc là cháu không quen.
- Không sao đâu ạ, cháu đã làm phiền bác rồi!
- Hặc hặc…
- Có chuyện gì vậy bác?
- Lâu rồi mới nghe thấy giọng điệu kiểu này… Chắc cháu là người Hà Nội hả?

- Vâng, cháu ở đó!
- Trước đây, ta cũng là người thành phố, bỏ nhà đi theo mấy dự án xây dựng rồi mắc kẹt ở đây vĩnh viễn không quay về được.
- Vậy còn bà con họ hàng của bác?
- Ta bị khai trừ lâu rồi!
Ông rót một chén rượu đưa cho Tuấn Anh, cậu lắc đầu:
- Cháu không uống đâu ạ!

- Uống cho dễ ngủ!
- Dạ thôi ạ!
- Uống đi, lâu lắm rồi ta không có bạn rượu đâu!
- Vậy… - Cậu nhìn quanh – còn con cái của bác thì sao ạ?
- Con à… nó bỏ ta rồi… mà không ta bỏ nó ấy chứ… nào uống… cạn đi chứ…
- Cháu không quen uống rượu, bác thứ lỗi cho ạ!
- Hặc hặc… - Ông lại cười kiểu lạ đời đó – Vậy ăn đi, rồi cho con Mẹt ăn, nó lẫn rồi, không nhớ việc phải ăn đâu, nên cứ để cho nó, đói thì tự biết…
- Bác sống một mình ạ?
- Ừ, gần 20 năm rồi, chỉ có ta với mấy con chó, trước đây là con chó mẹ, rồi nó chết, còn con con giờ thì nó già thế kia, chả mấy, còn lại ta trơ trọi…
- Vậy bác gái thì sao?
- Mất lâu rồi…
- Cháu xin lỗi…
- Không sao, chuyện đã qua thì qua rồi… cháu tới đây có chuyện gì?
- Cháu tới gặp bác sỹ Thể, định về Hà Nội thì lại lang thang tới tận đây?
- Thể ấy hả? À, cái thằng bác sỹ ngày xưa loắt choắt chứ gì? Chậc… từ đây tới đó cũng phải hơn 50 cây ấy chứ, cháu đi bộ giỏi đấy!
- Cháu mới biết bác ấy thôi ạ!
- Thằng đấy nó cũng tốt bụng, nhưng nó ghét ta lắm, vợ ta cũng trạc tuổi nó chứ khác gì… thế mà…

- Cháu cho con Mẹt ăn rồi!
- Ừ…
- Bác định uống tới bao giờ thế ạ?
- Đến khi đi ngủ…
- Như thế không có lợi cho sức khỏe đâu ạ!
- Hặc hặc… ta vẫn sống khỏe đấy, không cần thuốc thang gì đâu…
- Nhưng cháu thấy lo.
- Lo à? Hặc hặc… cháu có lo cả đời được không… cứ vô tư mà vui sống… quan tâm mấy cái đó rồi cũng là bệnh…
- Nhưng…
- Này… sao cháu không kể chuyện gì cho ta nghe nhỉ? Cháu có việc tới tận đây tìm một ông bác sỹ quèn sao?
- Dạ cháu… đi tìm bố mẹ.
- Tìm bố mẹ?
- Vâng, cháu không biết họ là ai…
- Vậy sao lại tới đây?
- Cháu có một vết sẹo lớn ở sau đầu khi cháu còn nhỏ mà cháu lại không nhớ gì nên…
- Vết thương ở đâu, ta muốn xem!
- Vâng! – Tuấn Anh vươn người về phía ông, gạt mấy sợi tóc lòa xòa phủ trên vết sẹo.
Choang! Chiếc cốc tren tay người đàn ông già rơi xuống đất, hai tay ông run lên.
- Bác! Bác có sao không? – Cậu hốt hoảng.
- Duyên số, quả nhiên là duyên số, chạy khắp nơi rồi lại không thoát được trò đùa của số phận, con Mẹt nó sống 17 năm chắc là vì chuyện này…
Nói rồi, ông già bật cười ha hả, cười nhiều tới nỗi ông không dừng được rồi ho thành tràng dài.
- Cháu xin lỗi nhưng…
- Ta luôn mong tới ngày này con à!
Tuấn Anh hơi ngỡ ngàng và khó hiểu cậu rót thêm cốc nước cho ông.
- Ngoại trừ vết sẹo trên đầu, chắc chắn con còn một vết sẹo ở mạn sườn bên phải đúng không?
- Vâng!
- Đừng nhìn ta với ánh mắt khó hiểu đó, con đã từng ở nhà này khi con còn nhỏ, con đã từng được mẹ con Mẹt và nó trông nom đấy!
- Cháu không hiểu lắm, nhưng…
- Tìm được tới đây chắc là có duyên với nhau thật đấy… cháu có muốn nghe ta kể chuyện hay không?
Tuấn Anh gật đầu nhẹ, đỡ ông Vinh dựa hẳn người lên ghế, cậu ngồi xuống bên cạnh ông, ông già bắt đầu lim dim đôi mắt như trôi về một nơi xa vời nào đó rồi chầm chậm ông kể:
- Cách đây 23 năm, ta đi qua một con đường khá khó đi trên một đỉnh núi ở Bắc Giang để tìm vị trí quan sát xây dựng dự án thì có một tiếng động lớn, ta cũng không rõ đó là gì, ta cũng không quan tâm, nhưng rồi ta thấy bất an, ta quay xuống núi. Rồi con biết ta thấy gì không, một đứa bé được bọc trong rất nhiều lớp quần áo nhưng đầu thì chảy máu nhiều do va đạp mạnh vào tảng đá còn phần ngực phải thì bị thương. Thấy vậy, ta lập tức đi tới trạm xá nhưng ở đó vắng hoe, hỏi ra thì biết y tá trực hôm đó chỉ có một người và đang phải cấp cứu một vụ tai nạn nào đó. Ta thấy cậu bé cũng may khi người đó là ta vì ta từng học y 2 năm trước khi bỏ nhà. Băng bó xong, vì công việc ta lại phải quay lại nơi này, không ai biết ta nuôi đứa bé đó, không ai biết nó bị thương. Thằng bé thì không tỉnh lại, không có bất cứ dấu hiệu gì là nó có thể tỉnh. Suốt 5 năm trời nó nằm trên gường, mọi sinh hoạt ta phải lo, ta bỏ công việc xây dựng về làm nương và chăm sóc nó, khi ta bận thì mẹ con Mẹt sẽ nằm bên cạnh. Khớp với những vết thương trên người cháu thì chắc cháu chính là cậu bé đó!
- Vậy là cháu đã hôn mê suốt 5 năm sao?
- Ừ!
- Vậy sao bác không…
- Ta không có tiền để đưa cháu tới bệnh viện, ta xin lỗi…
- Không đâu ạ, nếu đó đúng là cháu thì cháu phải cảm ơn bác đã cứu mạng mình, nhưng cháu không hiểu vì sao cháu tỉnh lại và lang thang ở Hà Nội suốt thời gian sau đó?
- Chính ta cũng không biết, ta thành thật xin lỗi… quả thật… sau một thời gian cháu hôn mê như vậy, hơn 5 năm ròng rã, ta quyết định đưa cháu xuống Hà Nội… thế nhưng ta lại để lạc mất cháu ở nhà ga tàu hỏa…
- Nhà ga tàu hỏa ạ?
- Ừ, khi tới nơi thì ta bị giật túi, đuổi theo bọn cướp thì bị xe đâm, bất tỉnh trong bệnh viện 2 ngày, khi quay lại thì…
- Cháu từng bị ngất xỉu khi nghe tiếng còi tàu hỏa… liệu có phải… chính âm thanh đó đánh thức cháu…
- Chuyện đó ta không rõ…
- Cháu không nhớ gì về khoảng thời gian đó, chỉ biết cháu đã đi theo một cậu bạn lang thang khắp phố phường Hà Nội.
- Vậy thì ta không tìm ra cháu cũng phải, ta đi tìm một cậu nhóc bất tỉnh mà!
- Như vậy thì thân thế của cháu quá mờ mịt, thậm chí, cháu còn không biết liệu…
- Liệu ta có nói thật không chứ gì? Con người có thể nhầm nhưng loài vật thì không, cháu nghĩ là con Mẹt lại không cắn cháu cho dù cháu là người lạ và nó đã già hay sao? Nó có thể lẫn, nó có thể quên ăn, nhưng chưa bao giờ nó dẫn ai về nhà cả!
- Cháu không có…
- Không sao, ta cũng nghi ngờ về chuyện đó, nhưng hai vết sẹo thì khó mà chứng mình được gì… ta… à… đúng… còn một vết bỏng ở chân trái… mé trái của chân trái… do nước sôi… ta đã lỡ tay làm đổ nước sôi vào chân con khi đó con ở cùng ta được 3 năm…
- Chuyện này… vết bỏng… thì đúng… vậy…
- Con đã đi một chặng đường dài để về nhà, cho dù muốn tìm bố mẹ thì phải đi thêm một đoạn đường nữa… Dẫu sao thì ta và con Mẹt rất vui khi con đã trở về!
- …
- Ta không có con cái… con gọi ta một tiếng là bố được không… ta cũng đã chờ đợi suốt 20 năm nay rồi…
- Vâng… thưa bố… cảm ơn bố đã chăm sóc con…
- Con gọi ta là bố thật sao, cho dù ta không sinh ra con?
- Nhưng bố đã cứu con!
- Ừ… cuối cùng tôi cũng có một thằng con trai đấy… con trai tôi nó vừa gọi tôi là bố…
Rồi ông Vinh nghẹn ngào xoa đầu con trai:
- Con ngoan! Chỉ cần gọi ta một lần thôi cũng được, ta còn phải giúp con tìm về với bố mẹ đẻ nữa…
- Nhưng…
- Đừng nói gì cả con à, ta nghĩ là để chấp nhận sự thật thì nên chuẩn bị tinh thần… Lại đây nào, ta không có gì để cho con cả nhưng ta vẫn giữ một bức ảnh chụp con và ta, khi đó có mấy người nước ngoài tới, cũng may là họ chẳng quan tâm lắm, ta chỉ nói là con đang ngủ… ta đã nghĩ nên dùng nó để đăng tin tìm con… nhưng lại thôi, ta có lẽ không đủ tư cách làm một người bố nên ông trời mới cho con rời khỏi ta như vậy…
- Thật ra…
- Con tên gì? Đừng ngạc nhiên, ta chưa đặt tên cho con vì ta không biết tên con, khi cứu con ở nơi đó ta không thấy con có bất cứ thứ gì đi kèm, cũng không thể tùy tiện cho con một cái tên…
- Tên con hiện giờ là Tuấn Anh!
- Ừ, Tuấn Anh à… con nhìn đi… bức ảnh này chụp khi con ở với ta được 3 năm đấy… thấy nó… ta đã rất vui… định cho con xem… nên đã làm con bị bỏng…
- Không sao đâu bố, nếu không như vậy thì con…
- Khó tin phải không? Chuyện con đã từng hôn mê suốt 5 năm mà ta không hề đưa con tới bệnh viện?
- Không đâu ạ, khi con bắt đầu tìm hiểu về thế giới thì con đã chấp nhận rất nhiều điều khó tin rồi!
- Ừ, dẫu sao thì con cũng đã lớn đến thế này rồi còn gì… ta chưa từng nghĩ con sẽ trở thành một chàng trai cao ráo, sáng sủa như thế này đâu… Sao con không kể cho ta cuộc sống mà con đã trải qua?
Và trong suốt đêm hôm đó, Tuấn Anh và ông Vinh trò chuyện với nhau, con chó già thì nằm ngủ bên chân cậu như hồi chiều, bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu ký ức và cả những giấc mơ vụn vỡ theo nhau ùa về trong tâm tưởng của hai con người ấy.
- Ta xin lỗi, vì ta chỉ có một mình nên ta không hay nói gì với con cả… nếu nói nhiều hơn biết đâu con sẽ có phản xạ nói thay vì bị hiểu nhầm là bị câm như vậy…
- Nhưng bố mẹ nuôi rất yêu thương con, con rất vui khi họ có thể yêu thương một đứa trẻ không rõ lai lịch như mình.
- Tình yêu kỳ lạ lắm, đôi khi nó dạy ta trân trọng, nó khiến ta trở nên cao quý khi ta biết che chở cho người khác, nhưng nó cũng khiến ta hối hận, tiếc nuối khi đã không biết trân trọng nó. Sống cả đời người mà cuối cùng điều khiến ta thấy vẫn chỉ là những điều làm ta đau…
- Bố, có chuyện gì vậy ạ!
- Chẳng có chuyện gì đâu, con nghỉ đi, đi suốt một chặng đường dài như thế này dù sao con cũng đã mệt, con cứ ở đây, sau đó còn đi tới nơi ta đã tìm thấy con nữa!
- Vậy con sẽ ở lại với bố 2, 3 ngày rồi sẽ về Hà Nội, con học ở dưới đó!
- Không nên… - Ông già hơi hốt hoảng – Ta không có ý không muốn con ở đây, nhưng con còn phải đi học, thời gian này con nên tranh thủ để tìm bố mẹ mình thì hơn!
- Con đã biết được nơi để bắt đầu rồi thì con có thể…
- Không… ta cũng đã từng là cha… ta hiểu sự lo lắng của một người cha suốt 17 năm chờ đợi, mong ngóng, hi vọng con mình quay về… Con đi tìm họ đi, đừng để họ héo mòn vì chờ đợi… ta vẫn ở đây, nếu cần con vẫn có thể tới tìm… con hiểu những gì ta dạy đấy chứ?
- Vâng, bố nói vậy con xin nghe!
- Bố? Ừ… hặc hặc… ta cũng là bố của con… ta cũng có con trai…
- Vâng, thưa bố!
- Con đi ngủ đi, ta muốn ngồi lại một lát rồi mới ngủ… Kệ con Mẹt, nó không cắn nếu con làm nó thức đâu…
- Bố đừng uống rượu nữa nhé!
- Ừ, bố… đã nghe thấy rồi!
--------
Sáng hôm sau, ông Vinh ngồi vẽ sơ đồ chỉ cho Tuấn Anh biết nơi ông tìm thấy cậu tại một ngon núi nhỏ:
- Ta không quay lại đó thêm lần nào rồi ngày ngày làm nương làm rẫy, ta có lỗi với con…
- Không đâu ạ, bố đừng tự trách mình, con vẫn còn được sống thì con đã cảm ơn bố rất nhiều rồi, bố có thích ăn gì không con sẽ nấu?
- Con biết nấu cơ à… hặc hặc… thế mà khi con nằm một chỗ mấy năm ta cứ nghĩ rồi con sẽ không thể làm gì… quả là chỉ có ông trời mới biết được…
Cứ nghĩ sẽ ở lại căn nhà đó thêm vài ngày nữa nhưng ông Vinh đã giục Tuấn Anh lên đường tiếp tục đi tìm quá khứ thật của mình, ông nói, thời gian ở bên nhau ngắn ngủi nhưng là đủ để ông có hạnh phúc của một người cha. Chỉ còn con Mẹt là có chút lưu luyến, nó cứ nằm trên chân Tuấn Anh không rời.
- Con không biết đấy thôi, nó khôn lắm, mẹ nó thường bị bố bắt ở nhà với con, khi có nó bố để nó trông con từ khi nó bé xíu khi nào thấy con có vấn đề gì nó sẽ sủa, bố phải làm việc nhưng cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, con chỉ uống nước gạo mà sống suốt 5 năm đấy chứ… Nó thích con lắm, luôn luẩn quẩn bên con suốt ngày, có những lúc nó dụi đầu vào tay con như là muốn gọi con dậy… thế mà… ta lại để lạc con… nó đã buồn lắm đấy!
Tuấn Anh xoa đầu con chó, vỗ về nó:
- Rồi tao còn quay lại, hôm qua tao cũng mới chỉ đi cùng mày loanh quanh đây thôi, lần sau, sẽ đi xa hơn nhé!
- Đằng nào thì nó cũng già lắm rồi, không đi mãi được đâu, một con chó sống như nó đã hơn quá nhiều con khác, chẳng mấy con chó sống lâu đến thế, rồi nó cũng sẽ đi… nhưng có con về là đã đủ để an ủi nó…
- Con sẽ sớm quay lại… số điện thoại của trạm xá con còn giữ… con sẽ liên lạc lại với bố!
- Rảnh thì lên đây với ta… ta sẽ chờ con… còn bây giờ thì con phải đi, đừng khéo dài sự chờ đợi của gia đình… ta đã bắt họ chờ quá lâu…
Nghe lời ông cậu đi tới nơi ông tìm thấy cậu nhưng không thu được kết quả gì khả quan, không ai nhớ hay biết tới việc một cậu bé bị thương nặng như vậy vào thời điểm 23 năm trước. Không nản lòng, cậu quyết định tìm tới nhà chủ tịch xã nhưng không gặp, thời gian nghỉ cũng không còn nhiều, cậu trở lại Hà Nội, cuối tuần, cậu lại ngược tới đó:
- 23 năm trước ấy à? – Vị chủ tịch xã nhíu mày – Cậu lặn lội đường xa đến đây để tìm hiểu thì tôi nên giúp… nhưng ở quanh đây không ai bỏ con cái theo cách như vậy cả, nhất là khi nó bị thương… cậu nói là khi đó cậu được bọc kỹ trong nhiều lớp quần áo hả?
- Vâng, bố cháu có nói vậy!
- Thế ông ấy có giữ lại chúng không?
- Không, bố cháu nói những bộ quần áo đó sau này vô tình bố cháu đã làm cháy!
- Thế thì khó quá, như vậy thì làm sao tìm được, nhất là khi cháu không có thứ gì để chứng mình nhân thân?
- Cháu cũng hiểu chuyện này là khó khăn, rất mong bác giúp đỡ!
- Vậy chúng ta đi qua chỗ bố cháu mô tả là đã tìm thấy cháu xem sao nhé!
- Vâng, làm phiền bác rồi ạ!
- Không sao!
Nửa ngày trời lang thang quanh ngọn núi mà ông Vinh chỉ, ông chủ tịch chỉ nói về chuyện dự án xây dựng nhà biệt thự đã bỏ dở hơn 20 năm ở vùng đất phía dưới và vài câu chuyện lặt vặt nơi làng xóm. Hai người thả bọ trên con đường quanh núi, con đường mới được tu sửa và mở rộng so với trước, ông chủ tịch chậm rãi:
- Tôi ở đây từ nhỏ tới giờ mà cũng đau thấy có chuyện bố mẹ bỏ rơi con đến ngần ấy năm đâu!
- Vậy, khoảng 23 năm trước có chuyện gì đặc biệt xảy ra ở đây không ạ?
- À, có đấy, nhưng hơi rợn, cháu muốn biết không… khoảng tháng 2 vào năm đó, một hôm ở phía trước nơi chúng ta đứng hơn 1 cây số có một vụ tai nạn rất thảm khốc, một chiếc xe 4 chỗ mất phanh đâm thẳng vào gốc cây cổ thụ bên đường, trong xe có một cặp vợ chồng rất trẻ, họ đều chết ngay tại chỗ. Cứ nghĩ chỉ là một tai nạn đơn thuần nhưng sau đó qua điều tra mới biết dây phanh bị kẻ xấu phá hoại, tên đó thì bị đi tù. Nhưng mọi việc chẳng kết thúc dễ dàng như thế, sau đó đã có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra tại gốc cây đó, không ai chết, chỉ què tay, què chân nhưng rồi tới cả trẻ con trong làng đi học cũng vô tình ngã ở gần cây. Mọi người đồn là do oan hồn của cặp vợ chồng chết oan uổng đó, nghe đâu đi cùng họ còn có một đứa con tới giờ không tìm thấy xác nên họ cứ ở tại gốc cây chờ. Biết là mê tín đấy nhưng vì dân làng nên sau này cái cây bị chặt đi rồi!
- Cháu không có bình luận về chuyện này nhưng bác có nói cặp vợ chồng đó có một đứa con ạ?
- Ừ theo giấy tờ để lại trong xe thì là thế, nhưng chẳng ai tìm thấy đứa trẻ cả! Mà khi chết họ cũng không lành lặn nên ai cũng sợ là đứa bé mới hơn một tuổi đó đã…
- Vậy bác có biết đứa bé đó là con trai hay con gái không?
- Không, cái đó thì chịu, công an với cảnh sát điều tra thì biết chứ hồi đó tôi mới 25 tuổi lại đang đi học, không biết tường tận.
- Vậy ít nhất liệu bác còn địa chỉ nhà của những người bị nạn hôm đó không ạ, cháu muốn xin?
- Vậy cháu nghĩ cháu có thể là đứa trẻ chưa được tìm thấy hay sao?
- Cháu nghĩ đó là một cơ hội, cho dù chỉ có vài phần trăm cũng được!

- Thôi thì cứ thử thôi, địa chỉ thì tôi sẽ đưa, nhưng cậu nên về hỏi kỹ lại bố cậu xem hôm đó có chuyện gì cụ thể xảy ra hay không, thế cho chắc chắn!
- Vâng, cảm ơn bác!
Thế nhưng, ông Vinh không nghe được câu hỏi đó nữa...
Thế nhưng, ông Vinh không nghe được câu hỏi đó nữa, khi Tuấn Anh quay lại căn nhà của ông thì có một tin sét đánh cũng tới với cậu, gần một tuần sau khi cậu đến, ông đã ra đi sau một buổi rượu với hàng xóm xung quanh. Mọi người nghĩ do cảm rượu nhất là khi ông đã cao tuổi, nhưng rồi lại tìm thấy kết quả xét nghiệm cho thấy ông đã bị ung thư gan giai đoạn cuối. Căn nhà thì trao lại ột người họ hàng bên vợ ông, con Mẹt già thì bỏ lên núi, lần cuối cùng nhìn thấy nó là bên mộ chủ, có lẽ con chó cũng đi theo ông. Thứ Tuấn Anh nhận được là một tờ giấy mà ông đã dặn là sẽ trao tận tay cậu khi cậu quay lại.
“Tuấn Anh, con trai!
Con hãy để ông bố này được gọi tên con, được xưng là bố với con lần này nhé!
Bố không thích viết thư, lâu lắm rồi bố đã bỏ qua thói quen đó vì bố chẳng biết nên viết cho ai. Gia đình bạn bè thì chẳng có ai và cũng chẳng ai quan tâm tới bố, bố đã bỏ qua việc này lâu rồi. Bây giờ ngồi viết mà tay bố run, chắc lại lâu quá, lâu đến nỗi bố chẳng còn nhớ đây có đúng là chữ viết của bố hay không nữa.
Con à, thời gian ở với con lần này ngắn quá, bố muốn con ở lại nhưng rồi bố lại không dám nhìn thẳng vào con, bố sợ ánh mắt thật thà đó, bố sợ cảm giác con tạo ra cho bố là bố rất quan trọng với con.
Con biết không, khi con cứ nhắc đi nhắc lại chuyện không được uống rượu và bảo ta phải giữ sức khỏe chờ con quay về, ta vui lắm. Nhưng ta không phải là một ông bố tốt mà con mong đợi… ta thật sự chỉ là một kẻ không ra gì…
Sống trong một gia đình khá giả ở Bắc Ninh từ bé, ta tự cho ta cái quyền hành hạ những kẻ ta không ưa, ta đánh nhau, rồi phá phách, ta chán ngấy cái căn nhà với những thói gia trưởng của dòng họ, ghét những điều họ áp đặt lên ta. Thi đỗ cao đẳng y, ta chỉ học ở đó 2 năm rồi bỏ học vì gây gổ, ta đi theo chân ông anh họ làm dự án xây dựng suốt 3 năm. Ta nhận ra đó mới là cuộc sống ta thích, có vất vả, có đắng cay, có mồ hôi nhưng ta được sống tự do theo cách ta muốn, làm bất cứ điều gì ta muốn. Sau đó, chúng ta bắt đầu đi làm xa hơn, lên với những noi còn “hoang sơ”-đấy là ta nghĩ thế-những nơi con người còn chưa xây nhà cao hơn 5 tầng, ta đã rất hi vọng.
Thế rồi, ông trời đã trừng phạt những ngày tháng lông bông của ta, những ngày tháng vất bỏ gia đình bằng một cái thai, không phải của ta…
Nơi chúng ta dừng chân là một bản người dân tộc, họ có tập tục là nhà có con gái thì ban đêm sẽ mở cửa, đàn ông có thể vào trong, nếu có thai thì khi cô ấy chỉ vào ai người đó sẽ phải lấy cô gái đó làm vợ. Đọc đến đây chắc con đoán ra chuyện xảy ra rồi phải không? Ta cũng có một vài quan hệ nào đó với một vài cô gái nhưng việc mới tới một nơi lạ lẫm 3 tuần mà đã có một cô gái dân tộc chỉ tay vào nói ta là cha của đứa bé trong bụng cô ấy. Mặc cho ta thanh minh họ vẫn bắt buộc ta phải cưới… Bố mẹ từ ta, họ không chấp nhận một đứa con có lối sống sa đọa như ta, họ hàng quay lưng với ta… đường đường là con trưởng một dòng họ lại lấy một cô nhóc người dân tộc mới 14 tuổi không được học hành.
Khi đó ta đã căm thù, căm thù cuộc sống, căm thù cái đời ta, ta chấp nhận lấy cô ấy, chấp nhận ở rể vì họ cho ta một mảnh đất… Ta đã không thể trút nỗi căm hận và tủi nhục đó cho ai… thế nên… cô bé đó đã phải chịu đựng.
Ta không nghĩ mình sai, cô ấy có thai với ai đó rồi lấy ta thế chỗ, cô ấy đã van xin ta tha thứ vì cô ấy không thấy cha đứa bé quay lại… Ta không thèm nghe... Suốt thời gian ở cùng ta, cô ấy là thứ để ta hành hạ… ta trút mọi căm hờn lên đôi vai bé nhỏ ấy… đêm với cô ấy chỉ có nước mắt… Nhưng… cô ấy lại nói yêu ta… khi cô ấy thấy ta xuất hiện, cô ấy đã yêu…
Yêu, khi đó với ta đó là thứ rác rưởi nhất thế giới, thứ hão huyền không có thực! Nhất là khi nó được một cô bé nói ra, một con người chưa đủ trải nghiệm đường đời. Ta hận hai chữ yêu thương đó, người ta yêu thương đã bỏ ta hết, thế nên ta đã ghét cô ấy lại càng thấy căm thù hơn. Sỹ diện một thằng đàn ông khiến ta không chịu được việc ta có một đứa con không phải của ta đang hình thành trong bụng người ta gọi là vợ. Ta uống rượu, ta đánh cô ấy, ta nguyền rủa cô ấy, ta mắng cô ấy thậm tệ… nhưng… khi ta tỉnh rượu… chỉ có đôi mắt đen láy trong vắt đó lo lắng cho ta, khóc vì ta… Cô ấy chỉ tựa người bên cột nhà mà cầu xin ta tha thứ… cầu xin ta hiểu… cầu xin ta đừng quên… cô ấy yêu ta… bằng con tim rỉ máu… bằng những vết thương… bằng đôi mắt đen lay láy…
14 tuổi thì một người con gái có thể làm gì, cô ấy còn không biết mình sẽ làm mẹ khi còn quá trẻ, cô ấy không biết với một kẻ cũng gia trưởng như ta thì ta căm hận điều đó như thế nào… Nhưng rồi ta không hận được nữa… đôi mắt trẻ thơ ấy khiến ta hiểu rằng mình nên là một chỗ dựa… Khi ta nhận ra ta yêu cô ấy thì… quá muộn… cô ấy trở dạ khi cái thai mới 6 tháng… đứa bé chết non… cô ấy chết vì băng huyết… còn ta… chết trong hối hận…
Chính ta chứ không ai khác chọn ình kết cục đó, là do ta…

Rồi ta lao vào công việc để quên, quên rằng vợ mình mới nằm xuống và hòa mình vào lòng đất, quên đi việc ta chấp nhận sẽ nuôi con cô ấy đến khi trưởng thành… nó cũng là một đứa con trai…
Ta gặp con trong buổi sáng định mệnh, khi đó mới 6 giờ sáng… ta thấy con trong bụi cây… ta nghe thấy tiếng va chạm lớn… có một vụ tai nạn nào đó xảy ra. Ta không quan tâm nữa khi thấy con thoi thóp trong vòng tay mình. Khi nhìn thấy con với đôi mắt nhắm nghiền chìm trong màu đỏ, ta đã sững sờ… giống… con giống đứa con mà ta đã tự tay vất bỏ… giống như ông trời cho ta cơ hội để được làm cha…. Ta đã tới trạm xá ở đó, gọi hết y tá, y sỹ trực ở đó tới nơi xảy ra tai nạn… họ đi hết… còn ta… đưa con từ bụi rậm gần đó để băng bó… Không ai biết về đứa bé bị thương… ta cũng không muốn biết lý do con bị thương… Ta muốn độc chiếm… ta muốn giữ con lại bên mình.
Thế là ích kỷ, ta biết, nhưng ta sợ… nếu họ tìm ra… con sẽ theo họ mà bỏ lại ta. Khi đó, dằn vặt vì đánh mất vợ con với ta lớn hơn tất cả… ta muốn bù đắp lại tội lỗi đó… bằng cách… phạm một lỗi lầm khác.
Con có thể không hôn mê ngần ấy năm nếu ta chịu đưa con tới bác sỹ, chịu để những người xung quanh biết về sự tồn tại của con… Thay vì trốn tránh… thay vì nói dối… thay vì sợ hãi con sẽ bị người ta mang đi. Ta tự an ủi vì con vẫn sống là vì con là con ta, là đứa con mạnh mẽ và cô ấy đang phù hộ để con không ra đi, cho con ở cạnh ta. Ta đã giam giữ con 5 năm chứ không chăm sóc cho con, con hiểu không? Vì sự ích kỉ cá nhân ta bắt con mất đi toàn bộ tuổi thơ, mất đi những khoảng thời gian được chạy nhảy, mất cả khả năng giao tiếp. Nếu ta nói chuyện với con nhiều hơn, con đã không mất thời gian để học nói, học đi… Con có lẽ không cần dựa vào người bạn mình để biết những thứ đó.
Khi ta quyết định đưa con xuống Hà Nội và đánh mất con… ta đã hiểu… sự trừng phạt mới thật sự bắt đầu…
Ta hoảng sợ…
Ta lo lắng…
Ta thất thần…
Ta mất ngủ…
Nhắm mắt lại là ác mộng… là máu… là…
Hàng trăm câu hỏi đặt ra… ta lang thang đi tìm con bao nhiêu ta càng hoảng sợ bấy nhiêu…
Cảm giác mất đi người thân là thế đó! Đau đớn đến tột cùng!
Ta trở về nhà, hi vọng một ngày nào đó con có thể tìm tới ta…
Rồi con tới, đôi mắt con trong veo như cô ấy…
Đôi mắt có thể sẵn sàng tha thứ ọi lỗi lầm… giống như cô ấy…
Đôi mắt khiến ta hổ thẹn với những điều trong sáng đó…
Con thở khe khẽ trong giấc ngủ, còn ta thì thức trắng đêm nhìn con, đứa trẻ mất đi tuổi thơ trong tay ta… con giật mình thức giấc, con đắp chăn cho ta, nhìn ta lo âu… còn ta đã làm gì cho con?

Con có thể tha thứ cho ta… nhưng ta thì không…
Ta muốn bù đắp sai lầm của mình… ở kiếp sau… nếu có…
Ta vẫn muốn được gặp lại con thêm lần nữa… khi ta có thể tận tay đưa thứ này cho con… Cặp nhẫn cưới được buộc ở cổ tay con khi đó…”
.
.
.
“Bố!”
.
.
.
.
.
“Bố không biết rằng nếu người ta chết rồi thì không thể chuộc lại bất cứ lỗi lầm nào hay sao?”
.
.
.
“Bố hối hận nhưng vì sao bố không cho con cơ hội được trả ơn bố đã chăm sóc con, con chỉ mới ở đó có một ngày hai đêm mà bố đã không cho con cơ hội quay lại.”

“Bố muốn con quay lại cơ mà!”

“Bố…
.
.
.
.
.
Con ghét bị bỏ rơi!”…
--------
Cuộc đời không đơn giản như người ta vẫn nghĩ, không thể kết thúc với một cặp nhẫn cưới được buộc vào tay một đứa bé thương tích đầy mình…
25 năm trước, có một chàng trai trẻ được mệnh danh là hoàng tử lớp Cử nhân Toán đem lòng yêu cô bí thư năng nổ hoạt bát trường Ngoại ngữ, tình yêu của họ bị gia đình ngăn cấm vì 3 chữ “không thích hợp” mà gia đình đôi bên đưa ra. Gia cảnh không phải là rào cản, tuổi tác cũng không, mặc cho người lớn thay nhau dè bỉu lẫn nhau, cho nhau là những kẻ giàu sổi, không có “thực chất”, mặc cho “tuổi hai đứa xung khắc”, họ vẫn yêu nhau. Tốt nghiệp, họ đi tới một nơi xa và xây dựng thiên đường cho chính họ… Một năm sau, đứa trẻ ra đời tại nơi thiên đường ấy…
- Mình đặt tên con là gì bây giờ nhỉ? – Người vợ đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn chồng.
- Em có mệt không?
- Cũng mệt, nhưng qua rồi, em đã sinh được cho anh một đứa con… như em đã hứa!
- Ừ, anh biết ơn vợ anh vô cùng đấy! Anh mong rằng đứa bé rồi sẽ được ông bà nội ngoại chấp nhận mà bỏ qua những suy nghĩ trước đây…
- Em cũng mong thế… anh nhìn này… thằng bé giống em hơn anh đấy…
- Giống em ấy à, không đâu… giống anh chứ… mũi miệng đều của anh cơ mà…
- Anh trẻ con thế… em chỉ trêu thôi đấy…
- Vậy mình đặt tên con là Trường An nhé… anh muốn cuộc sống của con sau này cũng như tất cả những người anh và em yêu thương đều sẽ sống bình an!
- Anh luôn nghĩ đến mọi người nhỉ! – Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh tràn ngập tình yêu và sự trân trọng.
- Cho dù bố mẹ anh và em phản đối chúng ta tới mức nào đi nữa thì anh vẫn yêu quý và kính trọng họ tới hết cuộc đời… vì họ đã sinh ra chúng ta và cho chúng ta cơ hội để được yêu nhau.
- Em không biết bao giờ mọi người mới thật sự chấp nhận vợ chồng mình nhỉ?
- Sẽ nhanh thôi… vì chúng mình có Trường An rồi mà…

=========

- Mày định đi đâu nữa? Tao hết kiên nhẫn với cái trò bỏ đi của hai đứa chúng mày rồi… cho dù gì đi nữa thì tao cũng không nhận mày làm con rể hay là chồng của con tao!
- Bố xin bố đừng tức giận!
- Im đi, mày đừng gọi tao là bố, có ông bố nào chấp nhận một thằng không ra gì cướp con gái ta đi hay không?
- Bố, con biết lỗi, nhưng tụi con yêu nhau…
- Im hết… tao không cần biết…
- Bố… vợ con vừa sinh cháu… là cháu trai của bố…
- Đừng bao giờ vác mặt mày về đây… tao thề là tao sẽ tống mày vào tù…
- Bố… ít ra thì…
Tút tút… tút tút…

- Bố không hỏi thăm em sao?
- Ừ… là lỗi của anh…
- Không… ra đi là quyết định của chúng ta… chúng ta hãy chấp nhận và đương đầu với nó… rồi bố mẹ sẽ hiểu…
- Anh không bao giờ mong muốn rằng hạnh phúc của chúng ta lại nằm xa những người mà cả hai chúng ta đều yêu thương như thế!
- Xa… nhưng rồi sẽ tới gần thôi… bố mẹ anh có nói gì không?
- Anh vừa nói được câu “con đây” thì đã nghe thấy tiếng tút tút rồi… có lẽ họ từ anh thật…
- Vậy là chúng ta đã sai sao? – Cô xót xa – Sai khi bỏ đi?
- Em nhìn này… giấy khai sinh của con đấy… có tên anh và em… nếu có bị gia đình từ chối thì chúng ta vẫn là một gia đình… chúng ta có gia đình của riêng mình… chúng ta sẽ truyền lại cho con cháu tình yêu này và cả tình yêu dành cho những người chúng ta yêu thương nữa… tình yêu sẽ nối tiếp nhau và không bao giờ kết thúc…

========
.
.
.
- Họ đang đi đâu? Em biết mà phải không Ngọc, nói cho anh biết đi… anh cần biết chị họ em đang ở đâu?
- Chị ấy đang ở cùng người chị ấy yêu, sao anh lại muốn tìm họ làm gì?
- Không được, chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, cô ấy từng nói yêu anh trước khi anh đi du học và hứa sẽ đợi anh về… anh không thể chấp nhận chuyện đó… em hãy hiểu cho anh… hiểu cảm giác khi mình hân hoan trở về Việt Nam để gặp người con gái mình yêu suốt 10 năm mà cô ấy lại ra đi với người khác!
- Anh Huy, anh đừng nên như vậy, chuyện chị Ngân yêu anh Sơn không phải là sự phản bội… anh không liên lạc gì với chị ấy trong suốt 7 năm trời để chị ấy gần như hóa đá trong chờ đợi, chị ấy cũng cần có người yêu thương!
- Nhưng anh cần lý do… anh chỉ cần cô ấy nói rõ với anh là cô ấy có còn yêu anh hay không thôi!
- Anh biết rõ hơn hết câu trả lời rồi sao anh còn phải tự làm đau chính mình?
- Cho dù là như thế thì anh vẫn cần biết, em giúp anh nhé!
- Em…
- Hôm trước họ có gọi điện về nhà mà?
- Vẫn gọi thường xuyên nhưng bác không cho bất cứ ai hỏi thăm – Ngọc nhìn Huy với ánh mắt như ai oán xuyên thẳng vào anh - Tại sao anh lại tìm chị ấy? Chị ấy không còn yêu anh nữa, vì sao anh vẫn không nhìn thấy em, cho dù em yêu anh… có lẽ là hơn cả chị ấy nữa?
- Anh xin lỗi em, Ngọc… nhưng anh không thể quên một người nhanh như thế… anh sẽ gặp cô ấy… dù chỉ một lần thôi… anh muốn nghe cô ấy nói chia tay chứ không phải viết qua thư… như 2 năm trước đây!
- Tại sao lúc đó anh không trở về, tại sao khi chị ấy nói vậy anh không trở về? Sau 2 năm thì chị ấy làm sao còn thuộc về anh nữa?
- Vì anh không biết, anh không biết sự tồn tại của bức thư, bố mẹ anh đã giấu nó đi vì họ biết anh rất yêu Ngân và họ không muốn quyết định trở thành người hoàn hảo trước cô ấy của anh bị nhấn chìm… họ để cho anh hi vọng rằng cô ấy còn chờ đợi anh, anh xin em, hãy giúp anh… Vậy hiện giờ thì họ đang ở đâu?
- Theo như em biết thì, họ có ý định đi dã ngoại 2 ngày sau khi nghỉ tại khách sạn R tối thứ 6 tuần này rồi thứ 7 họ sẽ đi tới khu X.
- Cảm ơn em, anh phải đi ngay cho kịp!

=======
.
.
.
- Ngân… em mau nhảy ra khỏi xe đi… dây phanh có trục trặc rồi… anh không thể dừng lại được… trước khi nó đâm phải cái gì đó… em hãy ra khỏi xe đi!
- Không… em không thể bỏ anh lại một mình…
- Em hãy nghĩ tới con… em có thể chỉ bị gãy tay chân nhưng em cần phải sống vì con của chúng mình…

- Không có anh thì em sẽ không sống nổi! Xe đi với vận tốc như thế này thì em không thể mở cửa được… anh biết mà…
- Không… có thể… em hãy mau nhảy ra ngoài…
- Con chúng ta sẽ an toàn… em sẽ để con ra trước…
- Không… nó mới chỉ 1 tuổi… nó cần em đi cùng…
- Em muốn đi cùng anh………… cho tới lúc chết………….
Đứa trẻ tuột khỏi tay mẹ, rơi xuống bụi cây ven đường, đầu bị thương… một cành cây đâm vào bụng phải… Hoàn toàn bất tỉnh… máu chảy ướt lớp vải mà mẹ nó bọc nó lại trong đó…
.
.
120 km/h…
.
.
160 km/h…
.
.
240 km/h…
.
.
RẦM!!!!!!!
…….
- Có ai giúp với… có tai nạn…

- Trời ơi… khủng khiếp quá… họ không còn lành lặn nữa rồi…
- … thật là khủng khiếp…
- Xem có ai còn sống sót không?
- Chắc là không rồi… nát hết rồi còn gì… nhưng họ vẫn nắm tay nhau…

=======
.
.
.
- Kết quả xét nghiệm DNA của bác và cậu đây… theo kết quả này thì chúng tôi có thể khẳng định cậu này là cháu ngoại của bà…
- Liệu có nhầm lẫn không?
- Phương pháp kiểm tra dựa trên DNA ti thể được di truyền theo dòng mẹ của chúng tôi chưa bao giờ sai… Lẽ nào bà không muốn nhận cháu mình hay sao?
:::::::::::::::
Nắng nhuộm vàng con đường, lặng lẽ vài chiếc lá rơi xuống, nhẹ nhàng như không muốn kéo một người con trai ra khỏi những suy nghĩ của mình, đôi mắt nâu huyền ảo ấy đang nhìn ra nơi nào bất định lắm…
“Không phải chúng ta không chấp nhận con…”
“Con là tình yêu của chúng…”
“Chúng ta không thể tự tha thứ cho chúng ta khi đã khiến con trở thành đứa trẻ mồ côi…”
“Chúng ta cần thời gian…”
.
.
.
Nắng lại nhuộm vàng những con đường, gió heo may ùa về mang theo chút se lạnh của ngững ngày cuối thu. Sau khi tim thấy tung tích người bạn lang thang và phần mộ bị bỏ rơi tại nghĩa địa, Tuấn Anh chuyển cậu về cùng khu nghĩa địa với mẹ Huyền, cậu bạn đáng thương có trái tim bao dung cho dù không có người thân thích cuối cùng cũng đã có người lo hương khói. Rời khỏi nghĩa địa, cậu bắt taxi tới nơi mà hôm nay cậu đã rất khó khăn để quyết định.
Gió mơn man trên mái tóc của người con trai ấy nhưng anh không quan tâm, hàng mi buồn dừng lại ở đó: Trại giam số F.
- Đặng Minh Huy, có người tới thăm!
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngẩng đầu nhìn người cai tù, lắc lắc cái đầu đã bạc vì những nỗi đau và sự dằn vặt:
- Nếu là cô Ngọc thì nói cô ấy hãy về đi!
- Ông buồn cười thật, người ta vào thăm ông suốt hơn hai chục năm nay rồi còn gì?
- Tôi không muốn tiếp tục làm gánh nặng cho cô ấy nữa, phiền cán bộ nói với cô ấy như vậy!
- Hôm nay không phải cô ấy, là một cậu thanh niên!
- Một cậu thanh niên ư?
Người đàn ông chậm rãi bước vào phòng, căn phòng vắng lặng, chỉ có một người đang ngồi đó… như chờ đợi… đầu cậu ấy cúi xuống… mái tóc hung rủ xuống cái cổ cao…
- Tôi được nhắn là cậu muốn gặp tôi… nhưng tôi không quen cậu… không biết là…
Cạch! Tiếng 2 chiếc nhẫn chạm xuống mặt bàn khô khốc.
Một tờ giấy đặt lên bàn.
Giấy khai sinh.
Ông nhìn qua.
VI TRƯỜNG AN, bố: VI HOÀNG SƠN, mẹ: BẠCH THANH NGÂN…

Bạch Thanh Ngân, làm sao ông quên cái tên đó, tên người con gái ông yêu trọn cuộc đời, người con gái mà ông đã… Ông đưa đôi mắt hoảng loạn và sững sờ nhìn người đối diện, cậu ta ngẩng đầu lên…
Đúng rồi… đôi mắt này là của Ngân, đôi mắt với màu nâu huyền ảo mà ông luôn si mê… nhưng khuôn mặt đó… là của người đó… giống như tạc… người mà cô ấy yêu đến lúc chết…
- Họ nói đây là giấy khai sinh của tôi! – Chàng trai chậm rãi nói – Còn đây là nhẫn cưới của bố mẹ…
- Trường An… là con thật sao… con chính là con trai của Ngân? – Đôi mắt ông ngân ngấn nước – Cuối cùng ta đã gặp được con…
- Vì sao? – Giọng nói của cậu thoáng qua như cơn gió nhưng đủ sức để cứa vào lòng ông một vết thương… đã không liền lại từ 23 năm trước.
- Ta thành thực xin lỗi… khi đó… ta đã để ghen tuông che lấp… khi nhìn thấy bố mẹ con ngoài khuôn viên khách sạn… ta gần như phát điên… ta đã phá dây phanh… chính ta đã làm hại bố mẹ con…
Đôi mắt nâu đó gần như vô cảm khi nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn rơi của một người xa lạ trước mắt mình. Xa lạ, nhưng bây giờ cậu biết người đó là ai, 35 năm tù giam vì tội lỗi trong một lần ghen… vất bỏ tương lai xán lạn của một doanh nhân … ông ta ngồi đó… bờ vai run rẩy trong tội lỗi:
- Ta đã cầu xin quan tòa, ta nhận mọi tội lỗi chỉ xin họ cho ta tiếp tục sống… ta muốn tìm con… muốn quỳ gối xin con tha thứ sự nông nổi của mình… Trường An… nếu khi đó biết rằng con có tồn tại… ta sẽ không làm điều tai hại đó… 23 năm qua ta đã luôn dằn vặt bản thân mình…
“Ta thề rằng nếu biết con là con họ, biết rằng họ đã có con… BIẾT CON TỒN TẠI…”
“Ta sẽ không làm chuyện điên rồ đó… “
“Ta sẽ không cướp bố mẹ khỏi con…”
.
“Trường An… con đừng bỏ đi như vậy…”
.
.
.
.
.
- Xin hãy tha thứ cho ông ấy, ông ấy đã dằn vặt suốt thời gian qua… nếu cháu có hận… hãy hận cả dì… chính dì đã nói… họ ở đâu…
.
.
.
.
.
Mùa đông tới sớm… gió lạnh ùa vào từng con phố… Tuấn Anh thờ ơ bên gian bếp quen thuộc, gia đình Huyền đi vắng một thời gian dài, mặc họ nài nỉ, cậu vẫn quyết định không rời khỏi nơi này… cho dù đau khổ nhưng cậu không muốn trốn tránh. Cái quá khứ mà cậu luôn thắc mắc giờ đã có câu trả lời… nhưng câu trả lời còn đau hơn cả việc không biết. Ông Hùng đưa đôi mắt lo âu nhìn dáng vẻ yếu ớt đó rồi nhìn vợ:
- Thằng bé gầy quá!
- Nó vẫn cười và nói không sao… nhưng lại vùi mình vào học điên cuồng…
- Liệu nó có trở nên tự kỉ không?
- Em hi vọng là không, nó vẫn chơi với bé Dũng như thường! Nó cần thời gian để chấp nhận…
Đúng, Tuấn Anh thở dài, thời gian để chấp nhận, nhưng chấp nhận điều gì, chấp nhận bố mẹ mình đã chết, ông bà nội ngoại không dám đối diện với sai lầm 25 năm trước và một ánh mắt tha thiết từ người tù nhân đó… Chấp nhận cái gì đây…
“Em không thể kiện ai đó ra tòa vì người ta yêu em cả…”
“Nếu anh có yêu ai khác… em nhất định sẽ giành lại… vì em là người yêu anh nhất thế giới…”
“Hai đứa rất yêu nhau nhưng chúng ta đã ngăn cấm…”
“Có lẽ đã không như vậy… Chúng ta cần thời gian…”
“Mẹ con đã chọn chết cùng bố con… chúng vẫn cầm tay nhau cho tới lúc chết”
Bố tôi chọn cái chết để bảo vệ tôi và mẹ.
Mẹ chọn cái chết để được ở bên bố tới phút cuối cùng…
Không ai hỏi……… tôi chọn gì…
.
.
.
.
“Ta đã giam giữ con suốt 5 năm… ta sợ người ta sẽ cướp con đi… nhưng ta chính là người đánh mất con…”
“Hãy quay lại đây… ta sẽ chờ…”
“Đôi mắt con giống cô ấy… đôi mắt tha thứ ọi lỗi lầm… nhưng ta không tự tha thứ cho chính mình…”
Bố cũng không hỏi con chọn điều gì trước khi bố ra đi như vậy hay sao?
.
.
.
.
“Mother… don’t leave them… they need you more than anyone in the world!”
“Mẹ và bố sẽ tới ở với David… con đi theo nhé…”
“Cho dù thế nào đi nữa… chúng ta vẫn sẽ là bố mẹ con… con là món quà mà bố mẹ được nhận…”
“Tuan Anh… you are an angel… you are my brother…”
Con vẫn chỉ là một thằng nhóc 18 tuổi…
Con không phải thiên thần…
Who need me more than anyone in the world?

Có những nỗi buồn ta gửi thầm theo gió
Nên thu về cuốn chiếc lá vàng bay
Có những nỗi buồn ta gửi thầm trong mây
Nên mây khóc trên đường đời phiêu lãng
Có những nỗi buồn trả về dĩ vãng
Vẫn vơi đầy như con nước chiều nay
Có những nỗi buồn ta quên hết đắng cay
Sao lệ tình vẫn tràn đầy trên má
Có những nỗi buồn ta tưởng chừng đã hết
Có hay đâu niềm đau vẫn gợi về
Có những nỗi buồn ngủ mãi trong cơn mê
Mà mặt trời chẳng bao giờ lo lắng
Có những nỗi buồn làm hồn ta nứt rạn
Nhói trong tim bao mảnh vỡ cuộc đời
Có những nỗi buồn ta không nói lên lời
Nhưng gào thét giữa đất trời tan vỡ
Có những nỗi buồn ta chẳng còn bỡ ngỡ
Cả cuộc đời… luôn tự hỏi… VÌ SAO…
(Lã Thị Thanh Tâm)
“Nếu khi đó biết rằng con có tồn tại… ta sẽ không làm điều tai hại đó”
“Nếu biết có con…”
“Nếu…”
“Ta sẽ không cướp bố mẹ khỏi con…”
“NẾU KHI ĐÓ BIẾT RẰNG CON CÓ TỒN TẠI… TA SẼ KHÔNG LÀM ĐIỀU TAI HẠI ĐÓ”
“Nếu khi đó biết rằng con có TỒN TẠI…”
“Nếu khi đó biết rằng con có TỒN TẠI…”
“Nếu khi đó biết rằng con có TỒN TẠI…”
“Nếu khi đó biết rằng con có TỒN TẠI…”
“Nếu khi đó biết rằng con có TỒN TẠI…”
“Trường An…”
.
.
.
.
.
“Nếu cháu có hận… hãy hận cả dì… chính dì đã nói… họ ở đâu…”
“Nếu cháu có hận…”
“Nếu cháu có hận…”
“Nếu cháu có hận…”

“Nếu cháu có hận…”
.
.
.
“NẾU BIẾT CON TỒN TẠI… TA SẼ KHÔNG LÀM CHUYỆN ĐÓ”
.
.
.
Cái chết… có phải là tất yếu hay không? Nếu họ biết tới tôi… liệu có thay đổi được hay không?...
.
.
.
Xoay con dao gọt hoa quả trên tay một ý nghĩ xấu xa nào đó đang len lỏi trong tâm trí… hận… hay… căm thù…
Chiếc nhẫn hình chữ Z sáng óng ánh…
ZERO
Chính cậu cho rằng cậu là vậy… một số không… tay cậu bất giác nắm chặt lại, cảm giác uất hận trào dâng… điều duy nhất hiện lên là sự căm thù…
Tình yêu không có lỗi… chẳng ai ra tòa vì yêu… nhưng họ có thể đứng trước vành móng ngựa với những tội lỗi mà họ gây ra do chữ “yêu”. Mù quáng hay điên rồ, thật lòng hay giả dối, người ta vẫn yêu… và bỏ mặc những tình yêu khác để chạy theo một tình yêu duy nhất.
Hận… thì hận… hận ai…
Căm thù… ai…
Căm thù chính mình hay người đó????
.
.
Tình yêu… cậu đã sinh ra với tình yêu sâu đậm của bố mẹ mình… họ bỏ lại cậu cũng vì tình yêu đó và giống như bố cậu từng nói, tình yêu sẽ nối tiếp nhau tới tận bây giờ cậu vẫn được yêu với một tình yêu thuần khiết của một người con gái…
Soạt! Một cái bóng lướt vào phòng nơi Tuấn Anh đứng bất động như một tảng đá, ôm chầm lấy anh giống như thói quen của ai đó hơn 2 năm trước, mái tóc dài buông xõa, đầu vùi sâu vào ngực anh:
- Em về rồi đây nè!
Ảo giác.
Tuấn Anh cười nhẹ, trong nỗi đau giày vò này cậu lại tự ình cái ảo giác rằng cô ấy đang ở đây hay sao?
Rồi cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào ánh mắt buồn lạnh của cậu bằng ánh nhìn ấm áp nhất, giật mình, cậu nhận ra cô gái ấy tồn tại thật sự, không phải là ảo ảnh hay giấc mơ nào cả.
- Em đã cố gắng học và hoàn thành chương trình trước thời hạn 3 năm đấy… em muốn quay về bên anh thật nhanh… khi biết chuyện em càng muốn về nhanh hơn… anh… không sao chứ?
Tuấn Anh nới lỏng tay khỏi con dao cậu cầm trong tư thế có thể đâm vào đâu đó… hoặc ai đó… đẩy nó ra xa tầm với… cậu tự giận với suy nghĩ tiêu cực của mình… nếu Nilk không xuất hiện, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cậu đưa tay lên, ôm chặt lấy cô trong vòng tay lạnh giá của mình, một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mi, lạnh như chính chủ nhân nó.
.
.
.
- Anh đã từng nghĩ anh có thể sống mà không cần tới ai…
.
.
.
…Nhưng bây giờ thì anh cần em…
Và những lời thì thầm ấy vang lên… đau một chút… nhưng cái đau khổ ấy đang được xóa bỏ một cách từ từ.

“Anh không biết nên làm gì, có quá nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu.”

“Khi gặp người đó, ông ta nói nếu biết họ đã có anh ông ấy sẽ không phạm sai lầm ấy.”

“Cái chết của bố mẹ anh là một việc không nhất thiết phải xảy ra nếu khi đó… anh có thể ọi người biết về sự tồn tại của chính mình, đúng ra là chỉ người đó, một mình người đó… nhưng khi đó anh mới chỉ 1 tuổi… một đứa bé thì có thể lựa chọn điều gì?”

“Anh cảm thấy giận người đó… rồi giận chính mình… suy nghĩ tiêu cực… anh đã nghĩ tới việc ông ta đừng nên tiếp tục tồn tại…”
“Nhưng rồi em xuất hiện… xua đi những suy nghĩ đó …”
… … …
“Dù có hối tiếc nhưng họ đã ra đi và không thể trở lại…”
… … …
“Anh muốn tiếp tục sống trong hiện tại này… với em…
Để tình yêu của họ không bao giờ kết thúc…
Để làm những việc còn dang dở…
Để mọi người được sống trong một gia đình…
Mãi mãi không chia lìa, không phải rời xa nhau…”

=========
Hai năm sau…
- Ông Đại bảo anh chọn cho em một chiếc “xế” đấy nhóc… làm quà cưới.
- Em đã nói là không cần cầu kỳ rồi mà!
- Nhưng vì em không tổ chức “hoành tráng” giống anh nên ông mới nhất quyết muốn mua xe đấy, chỉ thị là mui trần nữa cơ!
- Không phải là anh gợi ý ra chuyện đó đấy chứ?
- Gợi ý làm gì, anh với ông góp tiền mà… - Minh cười gian.
- Chị Loan! Ngày xưa anh Minh để ý chị là vì… ưm… ưm…
- Thằng nhóc kia, tới bao giờ thì em thôi trò này thế, anh mày sắp làm bố thêm lần nữa rồi đấy, không định giữ cho anh tí thể diện hay sao?

- Này Tuấn Anh, bố biết là hai đứa không thích tổ chức “long trọng” nhưng chỉ có người thân thế này cũng tội cho các con quá! – Ông Hùng thở dài chia sẻ với ông Triển, ngẫm nghĩ một lúc rồi họ đành buông xuôi – Biết sao được, tình thằng bé chúng ta đều biết kia mà…
Tại góc khác…
- Tôi sẽ mua đồ trong phòng ngủ cho cả hai đứa!!
- Bà hay thật, việc đó để bên nội chúng tôi lo, bên ngoại mua cái khác đi!
- Bà mới là hay, ngày xưa cái Ngân nhà tôi về làm dâu nhà bà bà có cho nó cái gì đâu?
- Thế thì bà cho chắc, đã thế biết thừa là con trai tôi không thích thịt vịt sao năm nào giỗ bà đều mua thịt vịt thế?
- Ô hay, thế bà vẫn cúng mỗi quả dưa cho chúng thì sao, con gái tôi không thích ăn dưa!
- Dạ, con xin hai bà… chuyện đó cứ để con với Nhàn lo được không ạ, đằng nào thì… - Cô Ngọc lên tiếng.
- Không là không, cháu tôi tôi lo! – Cả hai cụ già đồng thanh.
Dì Nhàn bụm miệng cố nén nụ cười quay sang hỏi Huyền:
- Thôi thì con quyết định đi chứ để bà nội, bà ngoại Tuấn Anh cãi nhau tới bao giờ?
- Thật ra thì anh ấy có dặn là nếu hai bên nội ngoại đều muồn mua đồ như vậy thì để hai bà mua đồ cho các chắt luôn ạ!
- Chắt ấy à, nhưng đã thấy đâu, mà cần gì tới 2 bộ, nhiều thế thì bao giờ dùng? – Hai cụ già đưa đôi mắt dò xét lên cô cháu dâu.
Huyền bình thản nói:
- Tại anh ấy nói nhất quyết phải sinh đôi hay sinh ba gì đó cho đông con mà…
Tất cả mọi người ngỡ ngàng trong giây lát rồi cùng nhau cười ngặt nghẽo, cô Ngọc cố lau nước mắt nói:
- Trời, không lẽ nó định “tiết kiệm” cả số lần sinh của vợ nó hay sao?
- Không ạ! – Cô bẽn lẽn – Tại anh ấy bảo sau này bố Huy ra tù thì nên để bố bận rộn với các cháu hơn là để bố nghĩ lung tung…
.
.
.
Ba năm tiếp theo…
- Zenka!!!!
- Ừ… có chuyện gì mà em lại reo hò ầm ĩ thế?
Huyền ngó nghiêng một lượt khắp căn phòng đầy thú bông, ba nhóc tì sinh ba đang thi nhau “hành hạ” ông bố gầy gò của chúng nó:
- Bố ơi, cho con đi tàu bay đi! – Bé Lepi ôm cổ bố rồi chúm chím cái miệng xinh xắn vòi vĩnh.
- Cả con nữa bố ơi! – Hai nhóc Najil và Doij theo nhau ôm lấy cánh tay bố.
Tuấn Anh xoay người sang 2 phía, ôm gọn cả ba đứa nhóc trong vòng tay rồi nhấc bổng tụi nhỏ lên làm chúng cười khanh khách:
- Nữa đi bố ơi!
- Các con ngoan nào, bố đi làm cả ngày mệt lắm đấy, để bố nghỉ nữa chứ?
- Chơi thêm một lát nữa đi bố!
- Không được! – Tuấn Anh nghiêm mặt làm ba đứa nhóc hơi tiu nghỉu – Đến giờ ngủ rồi, không ngoan thì bố và mẹ sẽ buồn đấy! Mà có chuyện gì thế em?
- Có thư, mai bố Huy sẽ về! Anh có muốn đưa con tới gặp ông không?
- Xem nào… các con có muốn gặp ông nội không?
- Có ạ!
- Vậy bây giờ cả ba lên giường ngủ đi nhé!
- Vâng ạ!
Nhìn theo bóng dáng nghịch ngợm của tụi trẻ, Huyền cười tươi rồi quay sang chồng:
- Tụi nó nghịch thế không biết ông trông nổi hay không nữa!
- Làm sao cho tụi nó làm phiền ông được, ít ra thì phải để ông và cô Ngọc kết hôn đã chứ, cô ấy chờ suốt gần 30 năm rồi còn gì!
=======
Ờ, thật ra thì đó là chuyện của tương lai, mà tương lai thì ai quản chứ, tác giả cũng không, thế nên bây giờ chúng ta cứ quay lại hiện tại nhé!

- Zenka này, à, Tuấn Anh chứ, chắc em phải tập không gọi anh là Zenka nữa…
- Có sao đâu, giờ thì mỗi em gọi vậy thôi mà!
- Em có một thắc mắc… ừm… anh không thích hôn hả?
(Bùm chéo! Hehe có cái gì đó vừa phát nổ từ phía ai đó khiến tai ai đó nóng bừng lên!)
- Sao tự dưng…?!! – Tuấn Anh không nhìn thẳng vào Huyền cậu cứ ngó lơ đi chỗ khác.
- Em thắc mắc thật mà, từ trước tới nay chúng ta hình như chỉ hôn có 2 lần thôi, kể cả lúc anh tới Paris gặp em nữa… không phải là anh mắc bệnh sợ hôn đấy chứ?
--
- Không! Tại lão tác giả lỡ gắn mác 15+ cho truyện nên không cho nhân vật của mình hôn nhiều ấy mà!
(Ấy ấy, oan cho tác giả quá, câu này chỉ là đùa thôi đấy không phải do Tuấn Anh nói ra đâu!)
--
- …
- Im lặng là thừa nhận rồi, bệnh này của anh nghe chừng khó chữa đấy, để em chẩn bệnh cho anh nhé? – Huyền nhíu mày rồi cười tinh nghịch.
- Em có thể sao?
- Có chứ, xem nào… lần đầu tiên hôn em anh cảm thấy gì?
- Hả?
- Sao lại hả, anh chỉ hôn em thôi nên em phải hỏi như vậy chứ sao? Zenka, trả lời thành thật nhé!!!! – Huyền nhìn anh, ánh mắt ngây thơ mở to chờ đợi.
- …
Vài giây sau…
- Tim… ngừng đập!
- Tại sao?
- Shock!
Huyền chán nản ra mặt, nhưng không thể bỏ cuộc nhanh như vậy đành tiếp tục:
- Thế còn lần thứ hai?
Tuấn Anh ngước lên trần nhà và suy nghĩ, lát sau anh thủng thẳng:
- Tim… ngừng đập.
- HAAAAAẢ? Vì sao chứ?
Khó khăn lắm ai đó mới nói được câu trả lời:
- Vì… anh muốn… phút giây đó… kéo dài mãi mãi!
.
.
Có một ngày nào đó của hai con người ấy, cô gái cười thành tiếng, hạnh phúc ôm chặt lấy chàng trai mà không quan tâm là người ta đang đỏ mặt… và trong căn phòng ấm áp ấy… có một ai đó chạm bàn tay lên má ai đó… rồi dịu dàng hôn ai đó… thật lâu…
.
.
.
.
.
.
HÃY ĐỂ PHÚT GIÂY ĐÓ… TRỞ THÀNH MÃI MÃI!
.
.
.
Vậy đấy bạn ạ, tình yêu không quan trọng là bạn yêu người đó như thế nào và người đó yêu bạn bao nhiêu, không ai mang tình yêu lên cân-đo-đong-đếm được cả, vì thế, đừng tiếp tục suy nghĩ: tôi yêu ai đó nhiều hơn.
Điều quan trọng nhất, cho dù bạn đồng ý với tôi hay không, đó là bên cạnh nhau cả hai làm được gì cho chính các bạn và những người xung quanh bạn!
Bạn không tin ư?
Cuộc sống này do chính bạn quyết định, xã hội này do chính tay bạn sẽ tạo nên, cứ thử một lần nghĩ như tôi đi nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận