Cô Vợ Trọng Sinh


Tưởng Cầm hơi giật mình ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối Nghiêm Túc đều nhìn về sàn catwalk, nhưng mà lại đưa tay nắm rất chặt, cô có muốn tránh thoát ra, anh ta lại không cho phép.
Không cho phép lúc này cô lại nhớ đến người kia.
Đối diện, ánh đèn flash đang chiếu xuống, cô chỉ rũ tầm mắt không còn bận tâm nữa.
Ánh đèn bốn phía đột nhiên sáng lên, buổi trình diễn đã kết thúc, Nghiêm Túc đứng dậy tự nhiên nắm lấy tay của cô bước lên trên sân khấu, là nhà thiết kế của bộ sưu tập lần này, đương nhiên là Tưởng Cầm trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, cô chỉ phụ trách lên sân khấu chụp ảnh, còn lại đều giao cho Nghiêm Túc và Lâm Trấn.
Tiếp theo đây là tiết mục quan trọng của buổi trình diễn, một đôi giày tự tay Tưởng Cầm thiết kế và chế tác được đặt trong hộp thủy tinh đẩy lên trên sân khấu, đồng thời đây chính là một đôi duy nhất trên toàn cầu, công khai đấu giá, toàn bộ tiền sẽ được quyên góp từ thiện cho trường học ở vùng núi.
Tưởng Cầm yên tĩnh ngồi ở phía dưới, bỏ ra bao nhiêu tiền cô cũng không ngại, yêu thích thì vô giá, chỉ cần người nào đấu giá được nó, thật tâm thích nó là được rồi.
Buổi đấu giá bắt đầu, bất ngờ là trợ lý của Nghiêm Túc cũng giơ bảng lên.
Tưởng Cầm sửng sờ nhìn Nghiêm Túc, anh ta vẫn chú ý sự thay đổi trên sân khấu, làm như là không cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô.

Lúc này Vưu Thiên Ái bước đi đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Giật mình rồi chứ gì? Hahaha, sao Nghiêm Túc có thể để đồ do tự tay cậu tạo ra bị người khác mua được chứ?”
Tưởng Cầm thu hồi tầm mắt, tâm trạng phức tạp không chịu được, đối với việc cô không có cách nào đáp lại, cô lại muốn tìm cơ hội nó rõ ràng với Nghiêm Túc.

Cho dù anh ta không còn giúp cô quản lý công ty trong cơn tức giận, cô cũng có thể chịu được, nhưng mà mỗi khi cô mở miệng anh ta luôn luôn có biện pháp để thay đổi chủ đề, hoặc là dứt khoát để cô im lặng.
Anh ta đã từng nói với cô trong buổi tối với một bầu không khí rất tốt, anh ta nói, Tưởng Cầm, em vĩnh viễn đừng nói lời từ chối tôi, tôi sẽ không để cho chuyện như thế xảy ra.
Theo âm thanh cao vút của Lâm Trấn: “Chín tỷ, chín tỷ..."
Tưởng Cầm giật mình, không ngờ rằng đôi giày của mình được đấu giá với giá cao trên trời như thế này, lúc trước cô có nghĩ cũng không dám nghĩ.


Cô tập trung quan sát, là trợ lý của Nghiêm Túc nâng bảng lên, Nghiêm Túc thì yên lặng ngồi trên vị trí của mình, đôi mắt sáng như đuốc, đối với cái này anh ta nhất định phải đạt được.
Vưu Thiên Ái cười cười, dùng cùi chỏ đụng vào cô: “Anh ta đã dốc hết vốn liếng của mình rồi, nhưng mà đã có thể được giày, lại tuyên truyền, còn làm việc thiện, tiền này tiêu cũng đánh giá lắm.”
Tưởng Cầm lắc đầu cười khẽ: “Không nên tốn nhiều tiền như vậy.”
Chỉ vì đồ vật của cô, không đáng.
Đúng lúc này Lâm Trấn lại kích động không thôi: “mười lăm tỷ, quý khách đã ra giá mười lăm tỷ.”.

đam mỹ hài
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía bức tường, ở đó có một người đang ngồi, bộ dạng rất bình thường, trong hội này cũng là gương mặt lạ, thế mà lại bỏ ra mười lăm tỷ.
Tưởng Cầm không thể tin được mà nhìn người kia, cứ luôn cảm thấy là anh ta đang đùa.
Nghiêm Túc đảo mắt nhìn người kia, trợ lý đang đợi quyết định của anh ta, nếu như mà anh ta gật đầu, mặc kệ đối phương ra cái giá cao bao nhiêu anh ta cũng sẽ không hề do dự nào mà có được nó.
Nhưng mà Nghiêm Túc lại chậm rãi lắc đầu.
“Bộp!”
Cái búa của Lâm Trấn rơi xuống, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, truyền thông cũng nhắm ngay người đó mà chụp ảnh không ngừng.
Tưởng Cầm lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hỏi Nghiêm Túc: “Anh ta không phải là kẻ lừa gạt do anh sắp xếp đó chứ?”
Nghiêm Túc buồn cười nói: “Mặc dù là tôi rất muốn có được đôi giày đó, nhưng mà trước đó tôi là người làm ăn, đã có người ra giá cao như vậy để tuyên truyền cho chúng ta, sao tôi lại không tác thành cho anh ta cơ chứ?”
“Vậy anh có biết lai lịch của anh ta không?” Tưởng Cầm hiếm khi quan tâm đến những chuyện này.

Nghiêm Túc trả lời lại cô: “Để tôi phái người đi thăm dò.”
Lại nhìn người đó, bóng dáng của anh ta đã sớm biến mất rồi.
Không bao lâu sau, Lâm Trấn đi tới báo cáo: “Sếp Nghiêm, người đó mang giày đi rồi.”

Nghiêm Túc lên tiếng nói: “Gửi tiền từ đâu? Cá nhân hay là xí nghiệp?”
“Ặc...!Anh ta đưa tiền mặt.”
Nghiêm Túc nghe xong, lông mày nhíu lại.

Vưu Thiên Ái thì kinh ngạc kêu lên: “Trời đất ơi, đi ra ngoài mà còn mang nhiều tiền như vậy nữa hả? mười lăm tỷ lận đó, cũng không phải là một con số nhỏ, chẳng lẽ là anh ta đến đây đã có sự chuẩn bị trước?”
Lâm Trấn gật đầu: “Có thể là như vậy.”
Nghiêm Túc híp mắt nhìn Tưởng Cầm, cười như không cười: “Chắc chắn là đến đây vì em.”
Lâm Trấn vui vẻ nói: “Vậy thì chứng minh sức quyến rũ của chị thật là lớn, hiện tại đã có fan trung thành, sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng thôi.”
Tưởng Cầm suy nghĩ một chút, hỏi Lâm Trấn: “Người kia đi được bao lâu rồi?”
“Vừa mới đi không bao lâu.”
Cô lập tức quay người đi ra khỏi hiện trường buổi trình diễn, đuổi theo hướng lối ra, vẫn luôn đuổi tới cửa, nhìn thấy người đó ngồi lên xe lập tức lái đi.
Đứng ở cửa một hồi lâu, cô mới chậm rãi quay đầu lại.
Đôi giày này của cô không thể nghi ngờ gì đã thành công giúp Tưởng thị tạo tiếng vang, Nghiêm Túc không hổ là một thương nhân khôn khéo, bắt lấy tâm lý kinh ngạc của mọi người, liên lạc với truyền thông trắng trợn, đưa tin đối với người thần bí đã mua đôi giày, triển khai đủ loại suy đoán mang theo tính ám chỉ.

Mấy ngày ngủi, tổng giám đốc Tưởng thị là Tưởng Cầm cũng đã nổi tiếng, đã có nhiều người liên tục đặt giày cô, mặc dù thời gian chế tác rất lâu nhưng mà đối với những người có tiền lại thích đi theo hướng gió thời thượng mà nói, có thể mang một đôi giày thủ công đồng thời do Tưởng Cầm tự tay thiết kế, tuyệt đối đại biểu phẩm vị, tượng trưng cho một loại thân phận.
Làm quản lý, Nghiêm Túc thưởng phạt rõ ràng.

Sau khi buổi trình diễn thời trang thành công, anh ta đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng có phạm vi nhỏ.


Tưởng Cầm vốn dĩ không muốn tham gia, bất đắc dĩ bị hai người Lâm Trấn và Vưu Thiên Ái kéo cô đi.
Đến nhà hàng, Lâm Trấn đi đậu xe, Vưu Thiên Ái nhận được một cuộc điện thoại ở cửa ra vào, sau khi chỉ rõ phương hướng phòng cho Tưởng Cầm thì cô đi vào một mình.
Lúc này sau lưng gần như là rối loạn tưng bừng, quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp chói lọi bước tới, cô ta mỉm cười lễ phép có thừa với mọi người.
“Nie, tôi là fan của cô, có thể chụp một tấm ảnh với tôi được không?”
Có người cầm lấy máy ảnh cẩn thận bước lên.
Cô gái mỉm cười đáp lại, không ngần ngại chụp một tấm ảnh chung với khoảng cách gần với đối phương.
Có người lần lượt tiến lên, hoàn toàn như những vì sao xoay quanh mặt trăng, cô ta đều kiên nhẫn thỏa mãn mỗi yêu cầu của đối phương, sau đó mới nói xin lỗi rồi đi ngang qua.
Lúc đi ngang qua người của Tưởng Cầm, ánh mắt của cô ta nhàn nhạt đảo qua rồi lại quay đi.
Tưởng Cầm biết cô ta, chính là người phát ngôn do Hạ Không đã mời tới, Nie, diễn viên rất nổi tiếng, kinh ngạc là Nie lại bình dị gần gũi như thế.
Có không ít người cầm điện thoại di động, bên trong có ảnh chụp chung cùng với Nie, hưng phấn nói: “Người thật thật là xinh đẹp quá đi.”
“Đúng vậy đúng vậy đó, còn không chảnh chọe nữa chứ, tôi rất thích cô ấy.”
Tưởng Cầm cười một tiếng, loại tâm trạng theo đuổi thần tượng có vẻ như đã cách cô rất xa rồi.
“Cầm, sao cậu vẫn còn ở đây vậy?” Vưu Thiên Ái bước tới: “Đi thôi, tớ dẫn cậu vào trong.”
“Ừ.” Chuyện gặp Nie cũng bị Tưởng Cầm coi như là một đoạn khúc nhạc dạo ngắn, cũng không nhắc tới.
Bước vào trong phòng, là nhân vật chính mà còn đến trễ, lập tức có người hô hào đòi phạt, Vưu Thiên Ái cười cười biểu thị mình không thể giúp, lại liếc mắt nhìn Nghiêm Túc đang lơ đãng nhìn chăm chú vào Tưởng Cầm ở bên cạnh, lên tiếng nói: “Tớ biết tửu lượng của cậu, lần này không cần hắc mã vương tử đó chứ.”
Nghiêm Túc nhướng mày lên, giang tay nói: “Ngày hôm nay tôi chỉ phụ trách lái xe thôi.”
Đám người nghe xong lập tức vỗ tay kêu hay, một nhóm người đi đến bên cạnh Tưởng Cầm, kiểu rất muốn làm cho cô say.

Tưởng Cầm thật sự không thể chống đỡ được nữa, Nghiêm Túc quả thật chỉ mỉm cười mà nhìn.
Đã từng say thật sự một lần rồi, sẽ lãng quên rất nhiều chuyện, dần dần sẽ phát hiện ra cái gọi là khắc ghi đã không còn khắc cốt như vậy nữa.
Sau khi Tưởng Cầm bị liên tục chuốc ba ly rượu, Lâm Trấn bước tới, lập tức lớn tiếng tuyên bố: “Nè, các người có biết không hả, Nie đang ở sát vách đó.”
Lập tức một mảng kinh diễm, ai nấy đều muốn nhìn thấy phong thái của ngôi sao đang nổi tiếng, cuối cùng Tưởng Cầm cũng chỉ có thể thở dài một hơi, trước mắt lập tức có thêm một ly nước ấm, cô quay đầu lại ánh mắt của Nghiêm Túc dịu dàng nhìn cô: “Uống nước đi, chậm một chút, bọn họ đợi một lát nữa chắc chắn sẽ đến lượt thứ hai.”
Tưởng Cầm ai oán, sớm biết như vậy thì cô đã không đồng ý đến đây rồi.

Buổi tối chưa ăn cái gì mà đã bị rót mấy ly rượu, trong dạ dày của cô có hơi không thoải mái, cô đứng dậy: “Tôi vào phòng trang điểm.”
Nghiêm Túc lập tức hỏi: “Muốn tôi ra ngoài với em không?”
Cô lắc đầu, ngay cả Vưu Thiên Ái cũng từ chối, bước ra cửa, lúc này mới thoải mái thở một hơi.
Có thể là tác dụng của rượu đã bốc lên, gió thổi qua đầu choáng váng, cô không khỏi bật cười.

Lâu lắm rồi không chạm qua cồn, thế mà lại không được.
Vỗ vỗ gương mặt, cô chậm rãi đi về phía phòng trang điểm, còn chưa đi gần thì đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Chính là Nie.
Cô ta đưa lưng về phía cô, đang nói chuyện với ai đó, giọng nói rất nhỏ.
Tưởng Cầm do dự một chút, lúc này nếu như mình qua đó có phải là đã bị nghi ngờ nghe lén người ta? Nhất là đối phương còn là ngôi sao nổi tiếng.
Không đợi cô đi đến gần, Nie đã cảm nhận được mà quay người lại, nhìn thấy Tưởng Cầm, lông mày nhỏ nhắn có hơi nhíu lại, đáy mắt bình tĩnh nhìn một hồi lâu, lập tức cười một tiếng: “Thật ngại quá.”
Cô ta rất có lịch sự quay đầu lại nói "tôi đi trước", liền nhìn Tưởng Cầm, lúc đi ngang qua cô, hơi gật đầu một cái.
Tưởng Cầm miễn cười đáp lại, lúc ánh mắt nhìn về phía trước thì chỉ còn thấy một bóng dáng cao to biến mất ở góc rẽ.
Cô run người, một cái xoay người lúc đó làm cho cô hoảng hốt.
“Cầm.”
Vưu Thiên Ái bước tới: “Cậu làm gì phát ngốc ở chỗ này vậy? Mau trở về thôi, mọi người đang tìm cạn ly kìa.”
Tưởng Cầm hoàng hồn lại, ném bỏ hình ảnh dần dần rõ ràng trong đầu cô, buồn cười hỏi: “Có phải là cậu đang giúp tớ tuyên truyền không vậy?”
“Ha ha, phụ nữ có thể uống chính là một bảo vật! Cái này cần gì phải kiêng dè gì chứ, đi thôi, để những người đàn ông kia có thể nhận thức được bản lĩnh của cậu, đè xuống sự mạnh mẽ của bọn họ.”
Tưởng Cầm bất đắc dĩ, lại bị cô ta kéo trở về.
Nhìn thấy cô đã trở về, bầu không khí lại đẩy lên cao trào, lần này Tưởng Cầm không thoát được, uống không ít, thẳng cho đến khi gò má của cô đỏ hồng, ánh mắt có hơi mê mang, rốt cuộc Nghiêm Túc cũng đã lên tiếng: “Được rồi, bỏ qua cho cô ấy đi, còn muốn uống nữa thì tìm tôi đây này.”
Mọi người nghe xong lập tức mập mờ nở nụ cười, gương mặt của Tưởng Cầm càng đỏ hơn, nhưng mà Nghiêm Túc lại lơ đảng thản nhiên tiếp nhận ly rượu ở trước mặt cô.
Tưởng Cầm thật sự uống quá nhiều, sau khi tan cuộc chỉ muốn về nhà, Nghiêm Túc liền để Lâm Trấn dẫn đám người đi tiếp tăng hai, anh ta thì tự mình đưa cô về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận