Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Đúng rồi, gần đây anh họp vẫn thuận lợi chứ?" Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn: "Có Dịch hội trưởng ủng hộ, trước mắt coi như thuận lợi."
Cộng thêm Diệp Oản Oản bên này dùng thân phận của Dịch Vân Mạc công khai cùng anh diễn kịch ân ái, cũng tranh thủ được cho Tư Dạ Hàn không ít sự ủng hộ.
Diệp Oản Oản trầm ngâm, "Theo em được biết, cải cách lớn như vậy, coi như là có Dịch Linh Quân ủng hộ, cũng không dễ dàng thông qua như vậy đi? Em còn nhớ Trọng Tài Hội có quy định, sửa đổi dự luật quan trọng, cần được toàn thể hội đồng thành viên đồng ý mới được."
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Diệp Oản Oản: "..."
Cho nên, coi như là bọn họ giải quyết tất cả mọi người, cửa ải Ân Duyệt Dung kia làm sao qua?

Dựa theo tính cách của Ân Duyệt Dung, tuyệt đối không có khả năng tán thành thông qua dự luật này.
Nhất là sau khi Diệp Oản Oản biết được chuyện năm đó của Ân Duyệt Dung và Tư Hoài Chương, thì càng khẳng định điểm này.
Năm đó Tư Hoài Chương bỏ trốn cùng một cô gái ở bên ngoài Độc Lập Châu, làm sao Ân Duyệt Dung có thể đồng ý cho phép thoải mái lấy nhau.
"Đừng lo lắng." Đáy mắt Tư Dạ Hàn thoáng qua một vệt âm vụ, "Mỗi một người đều có nhược điểm, bà ta cũng không ngoại lệ."
Chẳng qua là, không tới loại mức độ đó, anh cũng không muốn dùng loại phương pháp này. Anh thật vất vả mới từ trong vũng bùn bò ra ngoài, không muốn trở thành giống như bà ta.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Diệp Oản Oản vang lên, là Nhiếp Vô Danh gọi tới.
Diệp Oản Oản lập tức nối điện thoại, "Alô, ca ca?"
"Vô Ưu, thằng nhóc Viên Tiêu kia đâu? Đi chưa?" Nhiếp Vô Danh lập tức truy hỏi.
Diệp Oản Oản gật đầu: "Vâng, đã đi rồi."
"Em ở nhà một mình cẩn thận một chút!" Nhiếp Vô Danh dặn dò.
Diệp Oản Oản cười híp mắt nói, "Không có chuyện gì, A Cửu ở đây."
Nhiếp Vô Danh nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhỏm nói, "Ồ, có em rể sao? Vậy thì tốt, anh đây an tâm!"
Diệp Oản Oản: "..." Anh ấy đối với Tư Dạ Hàn thật đúng là đủ yên tâm...
Nhiếp Vô Danh hơi trầm mặc chốc lát, ngay sau đó hạ thấp giọng dặn dò, "Vô Ưu, anh biết em và em rể vẫn đang tập trung tâm tư cho chuyện dự luật, cũng biết chuyện này gian nan biết bao nhiêu. Hai em không cần miễn cưỡng, nếu dễ dàng như vậy, tranh chấp cũng đã không kéo dài đến hiện tại... Đến mức anh phải mang theo Lăng Miểu rời khỏi Độc Lập Châu!"
Bây giờ, sự thay đổi của Nhiếp Vô Danh thật sự rất lớn, tất cả lệ khí oán hận lúc trước trên người đều đã trầm lắng lại.
Ở tại một khắc kia, khi anh đối địch cùng với cả thế giới, mà nàng lại bất chấp tất cả đứng bên cạnh anh, tâm hồn anh đã được cứu rỗi.

Cộng thêm Lăng Miểu chưa chết, lần nữa cho anh hy vọng, rốt cuộc khiến cho anh buông lỏng tinh thần.
Diệp Oản Oản sắc mặt ôn nhu, mở miệng nói, "Ca ca, chuyện còn chưa đến một bước này, hơn nữa hy vọng vẫn rất lớn. Em ôm được một cái bắp đùi đặc biệt to, ặc, cũng không đúng, nghiêm chỉnh mà nói, là cái bắp đùi kia tự đưa tới, để cho em ôm..."
Nhiếp Vô Danh nghe mà đầu óc mơ hồ: "Bắp đùi đặc biệt to? Ai vậy?"
Diệp Oản Oản: "Cha em... Dịch Linh Quân..."
Nhiếp Vô Danh: "...???"
Một hồi lâu sau, Nhiếp Vô Danh vội hỏi, "Đúng rồi anh còn chưa hỏi em đây, rốt cuộc làm sao em lại trà trộn vào được Dịch gia? Dịch Linh Quân bị mù từ khi nào vậy? Con gái mình đều có thể nhận sai sao?"
Diệp Oản Oản: "Nếu như em nói là Dịch Linh Quân buộc em nhất định phải làm con gái ông ta thì sao?"
Đầu kia điện thoại di động, Nhiếp Vô Danh đột nhiên gia tăng âm lượng thấy rõ, "Em rể, em rể, em ở đâu!? Anh cảm thấy em cần phải quan tâm một chút về trạng thái tinh thần của em gái anh!"
Diệp Oản Oản đem điện thoại di động dời cách xa Tư Dạ Hàn một chút, "Đi sang một bên! Trạng thái tinh thần của em rất tốt!"
Diệp Oản Oản tức giận giải thích một chút về tình huống cho Nhiếp Vô Danh, để cho anh ấy bên kia yên tâm, vừa vặn cũng nhờ anh giúp che giấu một chút. Nếu không cha mẹ biết nàng len lén chạy tới Thiên Thủy thành tìm Tư Dạ Hàn, nhất định sẽ tức giận...
...

Sáng sớm hôm sau.
Sắc trời dần dần phát sáng, đã sắp đến thời gian họp.
Mỗi lần họp, Tư Dạ Hàn chưa bao giờ tới trễ. Nhưng mà, giờ phút này, anh nhìn cô gái đang rúc vào người mình như chú mèo con kia, căn bản không nỡ nhúc nhích bỏ đi chút nào.
Mãi đến khi, cửa phòng bị người gõ, sau đó một vị nữ quản gia bưng chiếc khay đi vào.
"Đại tiểu thư..." Nữ quản gia còn chưa dứt lời, ánh mắt rơi ở trên giường, lại thấy trên giường đại tiểu thư nhà mình có nhiều hơn một người đàn ông!
"Loảng xoảng——" một tiếng, trong lúc nữ quản gia đang kinh sợ, trực tiếp làm rơi chiếc khay trên tay.
"Ngô quản gia? Sao vậy?" Sau lưng truyền tới âm thanh đầy khẩn trương của Dịch Linh Quân.
Sau đó, Dịch Linh Quân vội vàng lắc mình đi vào, tiếp đó cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người trên giường, ngây dại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận