Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Ông trời rất tốt, thời tiết không ấm không nóng, thích hợp để người ta đi dạo phố.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã nắm trong tay mấy túi quần áo, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ trong hôm nay, Giản Nhụy Ái rất thích những gì mà hai cô mua được.

Hai người thắng lợi trở về, vừa muốn vào tiệm trà sữa, lại nghe thấy tiếng cứu mạng cách đó không xa, tiếng kêu tuy nhỏ nhưng bọn họ vẫn nghe thấy thì chứng tỏ là nó không quá xa.

Đi đến nơi phát ra tiếng thét, thì thấy một người đàn ông đang ôm một cái túi lớn, chạy đến trước mặt bọn họ, Giản Nhụy Ái kịp phản ứng với những chuyện đã xảy ra.

Cô vội vã ném những quần áo mình đang cầm cho Trác Đan Tinh, liền đuổi theo người bị dựt tiền, ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào người đàn ông giựt tiền, quát: "Dừng lại, dừng lại cho tôi."

Trác Đan Tinh ngớ ngẩn, nhìn Giản Nhụy Ái đang ở cách mình không xa, cũng biết cô đang lo chuyện bao đồng, tật xấu luôn ra tay nghĩa hiệp lại bọc phát: "Nhụy Ái, không nên đuổi theo, cậu đang có thai, cẩn thận cho đứa con trong bụng!"

Lúc này, Giản Nhụy Ái không quản được nhiều như vậy, chỉ thấy việc nghĩa là hăng hái làm, thấy người ta ăn cướp trắng trợn thế, có thể số tiền ít nhưng ý nghĩa sẽ rất phi phàm, đôi mắt cô trở nên kiên cường và tàn nhẫn, thân thể mềm mại, toát ra một siêu năng lực.

Mắt thấy cần phải kéo gần khoảng cách của hai người, không nghĩ đến gì, lập tức chạy một đường như bay, một chiếc xe hơi đi ngang qua, tách cự ly cô và kẻ cướp ra xa hơn.

Cô phải dừng lại, quan sát địa hình nhìn cái kẻ cướp tiền đang chạy thục mạng, nếu phải cùng hắn so thể lực, Giản Nhụy Ái biết mình sẽ lập tức thua, ánh mắt sắc bén liếc qua lối đi nhỏ, đôi môi nâng lên nụ cười.

Ăn cướp, chờ mà xem.

Cô nhanh chóng chạy vào hẻm nhỏ, không sai, cô chỉ là muốn đi trước, ngăn trở tên cướp tiền.


Trác Đan Tinh thở hồng hộc đuổi theo, vốn nhìn thấy Giản Nhụy Ái dừng lại, cho là cô không thèm đuổi nữa, buông tha cho kẻ cướp, không nghĩ đến cô là chuyển hướng chạy, Trác Đan Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo: "Nhụy Ái, cẩn thận một chút!"

Cô vẫn không quên nhắc nhở Giản Nhụy Ái, rất sợ Giản Nhụy Ái sơ xuất, cô lại không hoàn thành trọng trách Quyền Hàn giao phó.

Giản Nhụy Ái chạy đến lục phủ ngũ tạng trào ra, hô hấp thay đổi càng lúc càng gấp, thở hổn hển, cô như thể sắp tắt thở.

Đáng chết, tại sao đường lại xa như thế, buồng tim nhảy mãnh liệt.

Rốt cuộc cũng đã đến, đã nhìn thấy tên cướp đang ở trước mắt, cô vội vàng kéo tên giật tiền của người khác lại: "Đáng chết, đem tiền trả lại cho tôi."

Giản Nhụy Ái chẳng biết lấy sức lực ở đâu, mà có thể cướp ví tiền lại từ trong tay của tên cướp.

Tên cướp chẳng thèm sợ cô gái yếu đuối như Giản Nhụy Ái, tức giận trợn trừng mắt nhìn Giản Nhụy Ái, quát: "Con quỷ cái, sao cô lại xen vào việc của người khác. . . . . ."

Hắn cất bước, bắt lấy tay Giản Nhụy Ái, muốn đoạt lại ví tiền mình vừa cướp được, dù sao cũng thật vất vả mới lấy được nó, để nó rơi vào tay người khác, hơn nữa còn là tay của cô gái liễu yếu đào tơ, hắn sẽ chẳng còn thể diện nào mà sống trong giang hồ nữa.

"Không được, ví tiền không phải của cậu, cút đi."

Giản Nhụy Ái thà chết cũng che chở cho ví tiền, hung hăng nhắm mắt lại.

Cô chờ đợi bàn tay của người đàn ông kia thả ra, thật lâu không thấy bàn tay hắn rơi xuống đến, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trác Đan Tinh đang thở hổn hển đứng trước mặt cô.


"Đan Tinh, làm sao cậu lại đến đây."

"Cậu còn nói nữa, đã có bầu rồi, còn học người ta làm anh hùng, nếu không phải cảnh sát đến kịp thì cậu thử nghĩ xem mình sẽ ra sao."

Trác Đan Tinh sắp tắt thở, không quên dạy dỗ Giản Nhụy Ái, lồng ngực phập phồng, tiếng hít thở nặng nề.

Giản Nhụy Ái nhìn về phía người ăn cắp đang nằm trên mặt đất đã bị cảnh sát khống chế, tâm kinh hoàng cũng giảm xuống, đưa mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Trác Đan Tinh, cô biết Trác Đan Tinh đang suy nghĩ cho cô

Cô làm nũng, kề mặt lên bả vai của Trác Đan Tinh: "Không nên tức giận, tớ bình an vô sự rồi."

Trác Đan Tinh cũng không bị bộ dáng của cô làm cho động lòng, đẩy cánh tay của cô một cái.

"A! Đau." Đau đớn khiến cô rên lên một tiếng, lông mày nhíu chặt lại.

"Thế nào." Trác Đan Tinh đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, cầm lấy cánh tay của cô, nhìn những tia máu chạy dài: "Cậu bị thương."

"Vô lý, sao lại bị thương." Cô vừa nói xong, quả thật thật rất đau, nhưng do cô vừa bắt được người giựt tiền người khác, nên tâm tình rất vui vẻ.

Không nghĩ đến vết thương nhỏ, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì, trợ giúp người khác đoạt lại ví tiền mới là quan trọng.


Cô không khỏi nở rộ mỉm cười vui vẻ, thật tốt, cô cảm giác mình rất lợi hại, có thể vì sống bên cạnh Đơn Triết Hạo thời gian lâu, nên cô xuất hiện chút khuynh hướng bạo lực.

Bà nội đi đến, nhìn thấy Giản Nhụy Ái mỉm cười đem ví tiền trả lại mình, nụ cười rực rỡ như thế, chứng tỏ cô là một cô gái lương thiện, lấy kinh nghiệm nhìn người của bà, bà biết đây là một đứa bé ngoan.

Giản Nhụy Ái đem ví tiền trả lại cho bà nội: "Bà nội, ví tiền cho bà, bà xem có thiếu gì hay không?"

"Không cần nhìn, bà tin tưởng cháu, thật vô cùng cảm ơn, cô gái nhỏ, cháu cần bà đền đáp gì cứ nói, nếu bà đây có thể làm được, chắc chắn bà sẽ làm."

"Không cần, con giúp bà, không phải muốn nhận thù lao." Giản Nhụy Ái lắc đầu từ chối, cô sẽ không tùy tiện lấy đồ của người khác.

Trác Đan Tinh lôi kéo cánh tay của Giản Nhụy Ái, thật vất vả mới giúp người kia lấy được ví, lấy chút tiền cũng xem như xứng đáng, Giản Nhụy Ái không cảm kích lập tức tránh khỏi tay Trác Đan Tinh.

Bà nội đưa mắt nhìn về phía Giản Nhụy Ái, hài lòng gật đầu một cái, vốn cho là thế giới này con người luôn thích ngồi mát ăn bát vàng, không nghĩ đến có người lại hăng hái làm việc nghĩa như thế, ra tay giúp người mà không cần hồi báo.

Bà rất cảm động, lập tức kéo tay của Giản Nhụy Ái, nhìn đôi tay nhỏ bé và trắng noãn, cũng biết nó chẳng có bao nhiêu sức lực, giúp bà đuổi theo người giựt tiền.

"Cám ơn cô gái nhỏ, nếu không nhờ cháu, bà và bạn già trong hình sẽ không thấy nhau, cho cháu nhìn nè. . . . . ."

Tấm ảnh trắng đen, bên trong là một đôi nam nữ, tấm ảnh đã cũ, vừa nhìn đã biết nó đã đi cùng bà bao năm tháng.

Nhưng tại sao người đàn ông trong ảnh lại giống Đơn Triết Hạo như thế, chẳng lẽ đó là hình của Đơn Triết Hạo.

Không thể nào, hình vóc người giống như Đơn Triết Hạo, nhưng nhìn kỹ không phải là Đơn Triết Hạo, chỉ là đôi mắt có chút quen thuộc, dường như lại không lạnh lẽo bằng Đơn Triết Hạo, ông ta đang mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.


Từ hình có thể nhìn ra được bọn họ đang hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . .

Trác Đan Tinh nhìn hình, trên mặt thoáng qua một tia nghi vấn, không khỏi ngước mắt nhìn về phía bà nội, thấy mặt mũi bà đã nhăn nheo, nhưng sống mũi vẫn có mấy phần giống Đơn Triết Hạo.

Cô cười khúc khích, kéo Giản Nhụy Ái qua, nhỏ giọng vào tai Giản Nhụy Ái: "Cô không cảm thấy bà ấy rất giống Đơn Triết Hạo sao, chẳng lẽ người cậu cứu là bà nội của Đơn Triết Hạo."

Giản Nhụy Ái dùng tay phủi cánh tay Trác Đan Tinh xuống, nhỏ giọng mà nói ra: "Cậu không cần suy đóan lung tung, làm sao bà nội Đơn Triết Hạo có thể xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn bà nội của Đơn Triết Hạo sẽ sống trong nhung lụa."

Cái này thì cô có thể đảm bảo, coi như cô muốn đến nhà Nhân Ái đi nữa, cũng phải có tài xế theo thì cô mới có thể ra ngoài, huống chi là bà nội của anh.

Kỳ quái là bà nội nhìn hai người nhỏ giọng bàn luận, trên mặt chẳng giảm bớt nụ cười, mà nụ cười càng thêm nồng đậm: "Các người đang nói cái gì thế?."

Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh dần phải ứng kịp, trên mặt lúng túng, lắc lắc cánh tay, cười làm lành nói: "Vô sự, vô sự. . . . . ."

"Đứa nhỏ đáng yêu, cám ơn các người, đây là phương pháp liên lạc với bà, có chuyện gì, các người có thể liên lạc với bà, thôi bà đi trước nhé."

Họ đưa bà nội đi, Trác Đan Tinh vội vàng đoạt lấy danh thiếp, nhìn tên trên danh thiếp, Thượng Quan Nạp Lan, khẽ cau mày.

"Cậu xem một chút, tớ đã nói đây không phải bà nội của Hạo mà." Giản Nhụy Ái cầm lấy danh thiếp, hếch lên cười.

"Cũng có khả năng là là quản gia đi theo anh ta, dù sao tớ cũng cảm nhận được người đó có quan hệ với bà nội của Đơn Triết Hạo."

"Tốt lắm, không cần đoán, đi thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận