Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Y Thiếu Thiên cho là Giản Nhụy Ái lùi một bước vì vậy lên tiếng trấn an: "Cô hãy yên tâm đi, chỉ cần tổng giám đốc Đơn nhận định cô là người yêu của anh ấy, Lạc Tình Tình đang làm gì mờ ám, cũng sẽ không dao động được vị trí của cô trong lòng tổng giám đốc Đơn đâu."

Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt nghi vấn nhìn tổng giám đốc Đơn, mắt đẹp lộ ra điều khó hiểu.

Y Thiếu Thiên cười cười: "Đêm hôm đó tổng giám đốc Đơn và Lạc Tình Tình ở chung một chỗ, không chứng minh được bọn họ có tình cảm với nhau."

Y Thiếu Thiên cảm thấy Giản Nhụy Ái đối với Đơn Triết Hạo có chút hiểu lầm, có lẽ là những vấn đề này, cậu có thể giúp anh giải quyết một tay, như vậy cũng có thể gia tăng lòng tin của cô dành cho tổng giám đốc Đơn.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ, hơn nữa. . . . . ."

Giản Nhụy Ái muốn nói chuyện bọn họ còn hôn nhau, nhưng hai chữ ‘hôn môi’ kia mãi không thể nói ra khỏi miệng mỗi lần nhớ tới hình ảnh đó, lòng của cô lại như dao cắt.

Y Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, trong mắt nâng lên một tia cười.

"Ngu, Lạc Tình Tình quỷ kế đặc biệt nhiều, nói một cách khác, thế giới không có chuyện vừa khéo như thế đâu, để cho cô tận mắt nhìn thấy bọn họ tình tứ với nhau.


Nửa đêm, tại sao Lạc Tình Tình phải cùng Đơn Triết Hạo lên sân thượng tình tứ, chuẩn nhất là Lạc Tình Tình biết cô ra ngoài, mới gọi điện thoại cho tổng giám đốc Đơn, lợi dụng sự áy náy của Đơn Triết Hạo, trình diễn một màn tình cảm, chính là muốn cô xem, để cho cô biết khó mà thối lui.

Cô liền bị lừa dối, sa vào bẫy Tình Tình."

Tâm Giản Nhụy Ái cả kinh: "Đơn Triết Hạo, trong lòng anh ta có cô ấy, mới đồng ý đi lên đó, không phải sao?"

"Đơn Triết Hạo, mặc dù bá đạo không ai bì nổi, nhưng nội tâm anh ấy lại vô cùng ấm áp, tình tình cũng rất chân thật, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu sao?"

"Cám ơn ngươi!" Lòng Giản Nhụy Ái tin tuyệt đối, cô không thể trúng kế, tự đẩy Đơn Triết Hạo qua tay người khác, nắm chặt quả đấm, không ngừng dùng trọn sức lực của mình.

Khi cô đi đến phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, lại nghe được giọng nói: "Tiểu thư Giản, thật là đúng lúc, cô cũng đến thăm Hạo sao."

Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy Lạc Tình Tình cầm theo một hộp cơm giống cô như khuôn đúc, cô không khỏi run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhưng cô không muốn lùi lại.

Đối mặt LạcTình Tình tự tin và xinh đẹp, Giản Nhụy Ái cảm thấy lòng tự tin của mình giảm đi mười phần!

Tay cô tạo thành quả đấm, nội tâm liều mạng kích động, cố gắng đứng vững!

"Tiểu thư Lạc, chào cô!" trong lòng Giản Nhụy Ái có chút sợ hãi, cô phải cố gắng khắc chế nỗi sợ trong lòng mình, không thể để tâm mình bấn loạn.

"Tiểu thư Giản, cô ngã bệnh, chuyện cơm nước của Hạo, cũng không cần làm phiền cô… cô đi về trước đi! Chuyện ăn uống của Hạo, tôi có thể lo được" Lạc Tình Tình tự nhiên và thanh thản đẩy cửa vào, căn bản không đem Giản Nhụy Ái bỏ vào trong mắt.

Cô tả mỉm cười đi vào phòng, nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang cúi đầu làm việc, vừa định nói chuyện, Đơn Triết Hạo cũng chẳng ngẩng đầu lên, nói: "Giản Nhụy Ái, em chán sống sao, muốn bỏ đói anh à?!"

Thân thể Lạc Tình Tình run rẩy, trên mặt có chút lúng túng, chỉ là cô lập tức dùng nụ cười che đậy sự lo lắng và trong lòng tức giận, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, câu nói kia cũng bay đến tai Giản Nhụy Ái.


"Hạo, anh ngã bệnh, tiểu thư Giản cũng là bệnh nhân, mang đến cháo không có dinh dưỡng phong phú, vì thân thể anh nên suy nghĩ một chút, vẫn không nên ăn đồ của tiểu thư Giản, anh xem này! Em tỉ mỉ. . . . . ."

Đơn Triết Hạo không chờ Lạc Tình Tình nói xong, liền đứng dậy, đi tới bên cạnh Giản Nhụy Ái đang đứng phía sau Lạc Tình Tình, đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái ngây người như phỗng, cảm thấy buồn cười.

Anh cao ngạo nhưng nhìn gương mặt cô, lại nở ra một nụ cười, tựa như ánh mặt trời rực rỡ

Anh cưng chiều ngắt sống mũi cô, mang theo chút trách phạt, cười nói: "Giản Nhụy Ái, đây là phạt em, em bỏ đói anh lâu như thế sao? Mua chút cháo mà phải chạy tận Thái Bình Dương hả?"

Đơn Triết Hạo cố ý coi thường Lạc Tình Tình, cách làm của anh chính là nói cho Giản Nhụy Ái biết, cô mới chính là người anh lựa chọn.

Chuyện như vậy, chính là muốn Giản Nhụy Ái có lòng tin với anh, hi vọng khổ tâm của anh sẽ không uổng phí.

Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, không biết anh đang làm cái gì? Nhưng nụ cười của anh, nhìn cũng không bình thường, cô không biết làm sao, chỉ có thể đứng ở đó.

Đơn Triết Hạo đem Giản Nhụy Ái kéo đến cạnh bên giường, để cho cô ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, thấy cô vẫn cúi đầu như cũ, bất mãn nói: "Giản Nhụy Ái, em mua cháo chậm, cũng không muốn cho anh ăn cháo sao."

Giản Nhụy Ái chầm chậm hiểu ra:"Ồ!" Đứng dậy, vội vàng hấp tấp đi múc cháo, trong lòng khẩn trương không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Cầm chén cháo lên cũng khiến tay phát run.


"A!" Cô vụng về khiến cháo nóng đổ lên tay, Giản Nhụy Ái cúi đầu nhìn vết đỏ ửng trên tay, uất ức trong lòng cô đều hóa thành nước mắt.

"Tiểu Nhụy, em làm sao vậy? Nóng sao? Cho anh xem." Đơn Triết Hạo nhìn nước mắt của cô, cho là nóng rất nghiêm trọng, tâm bị sợ đến đập rộn lên, cầm đôi tay đỏ ửng lên, dịu dàng thổi.

Ngón tay có chút cảm giác ngứa, khiến gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng, nước mắt trong nháy mắt vì những dịu dàng của Đơn Triết Hạo mà kinh sợ dừng lại, liếc mắt nhìn thấy Lạc Tình Tình tức không chịu được, và Đơn Triết Hạo nghiêm túc thổi tay cô, hình như cũng không có phát hiện.

Không khí trong phòng trở nên lúng túng!

Lạc Tình Tình nhìn một màn ấm áp, gương mặt có rất nhiều cảm xúc, từ trắng trở nên đỏ và đang thay đổi thành xanh lá, đôi tay rất nhanh, liều mạng khắc chế cơn giận của mình.

Cô cảm thấy mình muốn điên rồi, Đơn Triết Hạo đang cố ý, anh cố ý bảo cô đi mua cháo cho anh, cố ý ở trước mặt cô biểu diễn màn yêu đương nóng bỏng, anh tính làm gì thế?

Lạc Tình Tình làm sao có thể không biết? Anh đang nói cho cô, trong lòng anh chỉ có Giản Nhụy Ái, anh cảnh cáo cô, không được khi dễ Giản Nhụy Ái.

Thế nên tỉ mỉ bày ra mọi chuyện, điều anh muốn chính là bảo vệ Giản Nhụy Ái, trước kia Đơn Triết Hạo chưa từng bảo vệ cô như thế, nội tâm Lạc Tình Tình tràn đầy ghen tỵ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận