Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Sức lực của Giản Nhụy Ái chẳng thể nào đấu lại với Đỗ Đức Minh. Hơn nữa sợ tổn thương tới đứa bé trong bụng nên cô cũng không dám có những động tác quá sức.

Từ đầu cô hoàn toàn không biết Đỗ Đức Minh có tình cảm với mình, không ngờ mọi chuyện lại thế.

Giản Nhụy Ái lặng lẽ ở trong ngực của Đỗ Đức Minh, chờ cậu ta ôm đủ rồi, tự buông cô ra, thì mới rời khỏi vòm ngực cậu

"Đỗ Đức Minh, trong lòng tôi chỉ xem cậu là bạn bè mà thôi, thêm tí nữa là tình cảm anh em đơn thuần. Từ đầu đã không có ý khác với cậu, xin cậu đừng suy nghĩ lung tung." Giản Nhụy Ái bắt mình tỉnh táo. Nhìn chằm chằm vào người trước mắt

"Tại sao, chẳng lẽ là không có thể. Chẳng lẽ tớ thật sự không có hy vọng." Mấy tiếng thăm hỏi mang theo đau lòng.

"Đỗ Đức Minh, thật xin lỗi." Giản Nhụy Ái chỉ có thể nói xin lỗi cũng không thể nói gì hơn.

"Được, tớ tiếp nhận lời xin lỗi của cậu. Chúng ta không thể trở thành một đôi tình nhân, nhưng còn có thể trở thành bạn bè. Nếu như có một ngày Đơn Triết Hạo khi dễ cậu, cậu hãy đến tìm tớ, lòng của tớ vĩnh viễn để dành một chỗ tốt cho cậu."

Đỗ Đức Minh cảm giác lòng như dao cắt khó chịu, thì ra yêu thích một người, đầu óc cũng sẽ khác. Loại cảm giác bị từ chối giống như sống không bằng chết, giống như trái tim bị ai đó rút sạch.

Cậu muốm làm mọi cách chiếm đoạt cô thành của cậu. Coi như cậu ích kỹ cũng được, cậu thật sự không có cách nào buông tha. Nếu như không có Giản Nhụy Ái, cậu ngiống như cái xác không hồn.


Cho nên cậu phải hợp tác cùng người đàn ông kia, đánh bại Đơn Triết Hạo. Cướp Giản Nhụy Ái lại, cũng tiện thể báo thù giúp cậu. Giản Nhụy Ái, thật xin lỗi em.

"Nhụy Ái! Tớ đồng ý buông tay, nhưng cậu phải cho tớ ôm một cái." Đỗ Đức Minh yêu cầu.

Giản Nhụy Ái chần chờ, cô nhìn vào ánh mắt bi thương của Đỗ Đức Minh, gật đầu một cái. Tiến lên ôm lấy Đỗ Đức Minh. Cô luôn mềm lòng như thế, hơn nữa vì Đỗ Đức Minh đã cầu xin, càng để cho cô không cách nào cự tuyệt.

Một giây sau khi Đỗ Đức Minh ôm lấy Giản Nhụy Ái, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, chóng lại một đôi mắt đen thâm thúy, ngoài miệng nở ra nụ cười lựa chọn. Biết anh đã phát hiện ra Đơn Triết Hạo, mới có thể chủ động yêu cầu ôm Giản Nhụy Ái. Cậu muốn khiến Đơn Triết Hạo nổi điên.

Đúng vậy, mục đích của anh đạt được. Ánh mắt Đơn Triết Hạo như thể phun ra lửa.

Ban ngày, cơ thể Đơn Triết Hạo phát ra tia rung động hơn ba ngàn độ. Bàn tay nắm chặt quả đấm, khớp xương vang lên tiếng rắc rắc. Đôi mắt sâu đến kinh khủng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau.

Tối ngày hôm qua, anh cố gắng làm xong việc để về trước thời gian dự định. Không nghĩ đến vừa về nhà lại không thấy bóng dáng của Giản Nhụy Ái đâu cả. Dì Ngọc nói cho anh biết, Giản Nhụy Ái đã đi lạy giỗ viện trưởng Mary rồi.

Không nghĩ đến cô lại cùng với người đàn ông khác ôm ấp ngoài đường như thế.


Anh đã nhịn đến cực hạn ."Tiểu Nhụy."

Cả người Giản Nhụy Ái run lên, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ. Cô không cần quay đầu lại nhìn thì cũng đã biết người đó là người nào. Hơn nữa giọng nói này mang theo rất nhiều nóng giận, đã biểu hiện rõ thái độ của Đơn Triết Hạo.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình bị ép tới không thể thở được nữa, khó khăn xoay người: "Hạo."

Sắc mặt khó khăn, phải mở ra bao nhiêu dũng khí mới dám đi đến trước mặt Đơn Triết Hạo. Thấy mặt anh đen giống như bao công, cô nuốt một ngụm nước bọt .

Không chờ Giản Nhụy Ái phản ứng kịp, quả đấm của Đơn Triết Hạo đã hướng về phía Đỗ Đức Minh. Thân thể của Đỗ Đức Minh từ nhỏ đã yếu đuối nhiều bệnh. Bị võ nghệ mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo, không đánh lại được một cái đã ngã xuống đất. Dùng hai cánh tay che đầu, chịu đựng trận đánh giống như mưa của Đơn Triết Hạo, những cú đấm không ngừng rơi trên người cậu.

"Hạo, anh đừng đánh. Không phải như anh nghĩ đâu. Thật. Cầu xin anh đừng đánh." Giản Nhụy Ái ở bên cạnh gấp gáp thét lên, nhìn Đơn Triết Hạo giống như kẻ điên, căn bản không có ý định dừng lại, khiến cô sợ đến phát khóc. Chỉ thấy Đỗ Đức Minh bị Đơn Triết Hạo đánh cho sắp tắt thở.

Cô không thể để cho Đơn Triết Hạo tiếp tục được nữa "Hạo, van xin anh đừng đánh nữa. Coi chừng chết người đó. "Giản Nhụy Ái cố gắng kéo Đơn Triết Hạo ra. Bị cổ tay anh nắm lấy, rồi đụng vào bụng, mặc dù không có gì, cô chỉ vô ý ngã xuống đất, che bụng, cau mày thét: "Hạo. Đau bụng ."

Những lời này quả thật có hiệu quả, rốt cuộc Đơn Triết Hạo đã dừng lại. Gấp gáp đỡ Giản Nhụy Ái lên hỏi "Thế nào."


Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo, thấy sắc mặt anh rất xấu, tròng mắt ánh lên tia khát máu, và bàn tay vẫn còn nắm chặt. Chứng minh tâm tình của anh vô cùng không tốt. Tay của cô khẽ vuốt ve gương mặt anh.

Đơn Triết Hạo lạnh lùng đứng lên, anh biết Giản Nhụy Ái giả bộ. Nếu như mới vừa rồi thấy cô và người đàn ông khác ôm nhau là hiểu lầm. Vậy bây giờ cô vì người đàn ông kia mà dám đem đứa con của bọn họ ra đùa giỡn. Như vậy để cho anh cực kỳ tức giận.

"Hạo, anh đừng hiểu lầm mà. Chúng em thật không có gì. Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhìn đáy mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo, muốn giải thích cái gì cũng vô lực.

"Giản Nhụy Ái, anh không muốn nghe em giải thích, trái tim anh đã thật sự băng giá rồi." Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn Giản Nhụy Ái. Xoay người đi lên xe. Không cho Giản Nhụy Ái một chút giải thích cơ hội.

Giản Nhụy Ái nhìn người đang không chuẩn bị rời đi, vội vàng muốn đi ngăn cản. "A." Bị cửa xe kẹp lại, để cho cô không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, lần này là đau thật, không phải nói dối.

Đơn Triết Hạo khẩn trương xuống xe, cầm lấy tay Giản Nhụy Ái, cẩn thận kiểm tra một chút

Thấy Đơn Triết Hạo nghiêm túc chăm sóc mình như thế để cho Giản Nhụy Ái vừa khóc vừa cười. Hướng về phía Đơn Triết Hạo cười nói: "Hạo, em biết anh thật sự quan tâm đến em. Em thật sự không có phản bội anh. Em và Đỗ Đức Minh không có cái gì cả, em. . . . . ."

Trên tay khẽ ửng hồng. May nhờ Giản Nhụy Ái rụt về kịp thời. Nếu không có thể bị kẹp tại cửa rồi, chỉ là cô mặt dày hướng về phái Đơn Triết Hạo mà trêu đùa.

"Cô với ai như thế nào. Chẳng liên quan tới tôi." Đơn Triết Hạo buông tay Giản Nhụy Ái ra. Hiện tại anh tức giận cực độ. Nhìn Giản Nhụy Ái không tim không phổi cợt nhã làm anh càng thêm tức giận. Xoay người đi vào trong xe.

Giản Nhụy Ái nhanh chóng gõ cửa xe. "Hạo. Hạo. . . . . . Anh thật sự không muốn tha thứ cho em sao. Chúng em thật không có cái gì cả."


Đơn Triết Hạo chỉ chừa cho Giản Nhụy Ái một gò má lạnh lẽo. Lái xe đi. Chẳng thèm quay đầu nhìn Giản Nhụy Ái lấy một lần

Anh phải rời đi, để cho mình yên tĩnh một chút. Nếu không Đơn Triết Hạo không thể khắc chế được tính khí của mình. Nói ra lời hoặc là làm hành động khiến cho Giản Nhụy Ái càng tổn thương nhìn hơn

Cô nhìn bóng dáng xe rời đi. Tại sao bọn họ luôn là như vậy. Mỗi lần chia lìa sẽ có hiểu lầm sinh ra. Thật vất vả mới ở bên cạnh nhau. Tại sao bọn họ không thể giống như những đôi tình nhân khác, làm một cặp vợ chồng bình yên.

Nước mắt khắc chế không cho nó rơi ra, từng giọt, từng giọt rơi trên gương mặt của cô, không thành tiếng động, không ngừng chảy ra.

Đỗ Đức Minh cố nén khó chịu trên người. Đứng lên đi tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, đưa khăn giấy qua. "Thật xin lỗi."

Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhận lấy khăn giấy. Nhìn Đỗ Đức Minh. Yêu cầu: "Có thể cho tớ mượn bờ vai dựa tạm hay không?."

"Bả vai tớ tùy thời sẽ chuẩn bị vì cậu. Cậu muốn dựa bất cứ lúc nào cũng được ." Đỗ Đức Minh xoay người đưa lưng về phía Giản Nhụy Ái.

Đầu của cô dựa vào bả vai Đỗ Đức Mình. Gào khóc. Giao trái tim uất ức toàn bộ khóc ra. Tê tâm liệt phế khóc thút thít.

Thời gian trôi qua ba ngày. Đơn Triết Hạo cũng không nhận cuộc gọi từ nhà, cũng như cuộc gọi của Giản Nhụy Ái

Bà nội hỏi Giản Nhụy Ái vì sao lâu thế rồi mà Đơn Triết Hạo còn chưa trở về. Giản Nhụy Ái không muốn làm cho bà lo lắng, liền nói dối bà việc anh còn vài việc ở nước ngoài chưa giải quyết xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận