Cô Vợ Cá Tính Của Ôn Thiếu

Tác giả: Già Đầu Vẫn Ế

Cẩm San dùng gương mặt khinh bỉ nhìn anh " Xí...để xem tới lúc bọn họ kéo nhau tới cùng lúc xem anh có chống trả nổi không?"

Ôn Đình Mặc bước đến gần bàn làm việc của Cẩm San, lật lật mấy trang giấy trong cuốn sổ, anh cầm cuốn sổ lên đọc

" Điều 25: thư ký phải có nghĩa vụ giúp sếp mình giải quyết mọi vấn đề rắc rối xoanh quanh cuộc sống và công việc "

Anh mỉm cười " Bao gồm cả việc đuổi những cô gái đến tìm tôi đấy em có biết không?"

Cẩm San thở dài rồi úp mặt xuống bàn " Từ bao giờ mà nợ phong lưu của sếp lại để nhân viên gánh thế này?"

Ôn Đình Mặc đưa tay xoa đầu Cẩm San " Cực cho em rồi "

Anh mỉm cười quay về bàn làm việc, còn bây giờ cô chỉ muốn về nhà và được ngủ trên chiếc giường thân yêu mà thôi

" Ngày đầu thử việc em có thể làm đến đây thôi được rồi "

Cẩm San bật mi mình ngồi dậy, gương mặt vô cùng hạnh phúc " Thật sao? "

Ôn Đình Mặc mỉm cười rồi chỉ gật đầu một cái nhẹ


" Vậy tôi về nhé "

Cẩm San lập tức gom đồ bỏ vào túi xách rồi chạy như bay ra cửa

" Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ "

Ôn Đình Mặc lắc đầu nhìn theo bóng dáng chuồn lẹ của Cẩm San

Cô ra tới cửa hét lớn vọi vào " Tôi biết rồi "

Cẩm San hí hửng lấy điện thoại ra gọi điện cho Lam Lam

" Alo, cậu đang ở đậu vậy, chúng ta đi ăn trưa nhé "

Đầu dây bên kia giọng không mấy vui vẻ " Tớ đang ở trước công ty mà cậu cho địa chỉ "

" Được rồi tớ xuống liền"

Vội vàng cúp điện thoại rồi Cẩm San xuống sảnh công ty, cô bước ra khỏi công ty nhưng luôn có cảm giác gì đó là lạ, hình như mọi ánh mắt đang hướng về cô, nhưng mà lúc này cô cũng không mấy để ý đến điều đó vội vã chạy đến chỗ Lam Lam đang đứng đợi

" Lam Lam tớ ở đây này "

Cẩm San vẫy vẫy tay, Lam Lam vội chạy qua chỗ cô đứng

" San San, cậu thật sự đi thử việc ở công ty này sao?"

Cẩm San gật đầu " Đúng rồi, tớ cũng bất ngờ luôn đấy "

Lam Lam trừng mắt ngạc nhiên " Vậy là Ôn Đình Mặc mà cậu nói là Chủ Tịch Ôn Thị thật sao? "

Cẩm San gật đầu lia lịa, còn Lam Lam thì thở phào nhẹ nhõm

" Thật ra lúc đầu tớ nghe cậu nói tớ đã biết Ôn Đình Mặc rồi nhưng mà tớ cứ nghĩ là tên giả mạo nên là muốn theo cậu đến đấy vạch mặt anh ta...ai ngờ "


Cẩm San ôm lấy tay Lam Lam " Thôi chúng ta đi ăn nào, đừng nhắc đến tên đáng ghét đó nữa "

Hai người chọn một nhà hàng món Hàn Quốc, cả hai vui vẻ dùng bữa trưa

Lam Lam mặt giận dữ " Lúc tớ đợi cậu tớ đã gặp một tên đáng ghét...vô cùng đáng ghét "

Cẩm San vừa nhai miếng sushi vừa cố gắng lắng nghe Lam Lam nói chuyện " Hắn ta làm gì cậu?"

Lam Lam dùng muỗng gõ mạnh xuống bàn tức giận " Hắn ta suýt nữa tông trúng vào người tớ vậy mà không biết xin lỗi còn kêu tớ không biết lựa chỗ đứng nữa chứ "

Cẩm San cố gắng xoa dịu cơn giận của cô bạn thân " Thôi được rồi, lần sau mà gặp hắn ta thì tớ sẽ nhảy vào đánh hắn một trận dở sống dở chết cho cậu "

Lam Lam bỗng nhiên vui trở lại, cô nở nụ cười " Tớ biết chỉ có San San là tốt với tớ "

[…]

Kết thúc một ngày cùng với Lam Lam đi ăn uống và lang thang sắm đồ, Cẩm San trở về căn phòng thân yêu của mình

Tắm rửa xong Cẩm San bò lên giường mang theo laptop, cô tiếp tục với công việc hằng ngày của mình, từ giờ cô đi làm bạn ngày nên bạn đêm sẽ dành ít thời gian để hoàn thiện cho kịp kế hoạch vậy...

" ting..ting.."

Chuông báo tin nhắn điện thoại, Cẩm San mở lên là một số lạ với dòng tin nhắn * Ngủ sớm đi *

Cô còn đang suy nghĩ không biết là tin nhắn là của ai thì thêm một tin nhắn nữa * Tôi, Ôn Đình Mặc *


Cẩm San mặt chán ghét vứt điện thoại qua một bên, nhưng một lát suy nghĩ lại, cô cầm điện thoại lên và trả lời tin nhắn * Biết rồi *

Cũng chẳng có tâm trạng viết thêm Cẩm San tắt laptop rồi vùi mình vào chăn ngủ...

[…]

Trong một căn phòng ánh sáng mập mờ, bóng dáng một người đàn ông đang ngồi dựa mình vào ghế, tay đang cầm điếu thuốc phì phèo

Gió ở ngoài trời thổi mạnh làm những tán lá cây xào xạc, gió có lớn đến mấy cũng không thể nào lạnh bằng ánh mắt anh trong đêm tối...

Anh mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, trong ánh sáng mập mờ của đèn qua cửa sổ có thể thấy được từng cơ ngực lộ ra săn chắc lấp ló dưới thân áo ngủ...

Anh cầm điện thoại lên bấm bấm gì đó rồi bất giác nở nụ cười đẹp mê hồn...

Toàn căn phòng lạnh băng cũng vì nụ cười của anh mà trở nên ấm áp hơn, mùi thuốc lá càng lúc càng nồng nặc rồi đến lúc anh cầm điếu thuốc dụi dụi vào gạt tàn hương khói mới bắt đầu tan dần trong đêm...

Anh đứng lên bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ạt phá tan bầu không khí yên tĩnh, anh nhẹ nhàng vuốt những giọt nước chảy trên mặt, khuôn mặt đẹp trai nam tính từng đường nét hiện ra...

Hôm nay anh ngủ sớm hơn thường ngày, anh cũng không còn cảm thấy khó ngủ nữa mà đặt mình xuống và nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận