Cô Gái Thật Tâm Tư

"Chúc mình sinh nhật vui vẻ! Chúc mình sinh nhật vui vẻ! Chúc mình sinh nhật vui vẻ ~ Chúc mình sinh nhật vui vẻ!" Hai tay Diêu Ý Duyệt đang cầm một cái bánh ga - to xinh xắn, cô đơn hướng về phía ngọn nến trên mặt bánh nhẹ nhàng thổi.

Ngọn nến tắt, một chút ánh sáng cuối cùng trong phòng cũng mất đi. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên vách tường vang lên, kim phút chỉ thẳng vào mười hai giờ đêm.

"Diêu Ý Duyệt, sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ!" Mắt cô gái nhỏ rưng rưng nước, trong lòng yếu ớt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông ấy lại quên mất cô, vĩnh viễn cũng không nhớ được sinh nhật của cô!" Khi sinh mệnh của cô đang đến thì người đàn ông kia đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng. Mỗi lần đều phải đợi đến thời điểm sinh nhật của đứa con gái kia, hắn mới nhớ tới hắn còn có một đứa con gái lớn mới sinh được một tuần kia. Sau đó hốt ha hốt hoảng gọi điện cho cô nói một lý do đường hoàng hẹn cô ra ngoài.

Mặc dù mỗi lần đều mua cho cô rất nhiều quà, lại cho một ít tiền tiêu vặt. Nhưng cô rất muốn cha mẹ có thể cùng cô ăn một bữa cơm mà thôi, cho dù một nhà ba người ngồi ở trên ghế dài trong công viên cười cười nói nói cũng được à.

Việc người đàn ông kia làm cha cô mà quên mất ngày sinh nhật của cô này, năm nay lại càng quá đáng hơn lại đem người vợ mới cưới đi du lịch bỏ cô ở nhà một mình. Cô chờ đến mười hai giờ đêm cũng không có đợi được một cuộc điện thoại nào.

Hình như cùng một lúc, Diêu Ý Duyệt mở di động ra bấm phát một bài hát. Bên trong nhảy ra một ca khúc, bên trong có một cô bé thanh thúy, trong trẻo lặp lại bài hát nhiều lần: " Ba ba một cái nhà, mẹ một cái nhà, còn bản thân cô lại giống như người dư thừa! Ba ba, mẹ! Có thể nói cho con biết đây rốt cuộc là vì sao!".

Bài hát buồn bã thê lương đang bao quanh căn phòng, Diêu Ý Duyệt ôm lấy hai đầu gối ngồi ở cửa sổ vừa nhìn cảnh đêm mỹ lệ bên ngoài vừa ngẩn người.

Bảy ngày sau đó, lúc mặt trời lên trên đỉnh đầu, đồng hồ chỉ mười giờ  Diêu Ý Duyệt đã xuất hiện trong một khu biệt thự sa hoa. Cô mặc một chiếc quần jean rách thủng ở đầu gối, đôi môi đỏ thẫm phù hợp với một chiếc áo T-shirt rộng, bên trên là mái tóc xù xì.

Bảo vệ ở cửa tiểu khu cũng không cho cô vào, Diêu Ý Duyệt lấy điện thoại di động ra gọi cho người anh trai cùng cha khác mẹ của mình: "Này, anh hai, Ba ba nói em biết phải tới tham gia sinh nhật của Phó Cận, nhưng chú bao vệ không cho em vào, anh ra đây một lát đi!"


Một lúc sau, khoảng chừng ba mươi phút Phó Chẩm từ trong tiểu khu chạy ra. Thấy Diêu Ý Duyệt trong tích tắc đấy thân thể hắn nghiêng một cái thiếu chút nữa sái chân.

" Duyệt Duyệt, đây là tạo hình kiểu gì thế?" Phó Chẩm chỉ vào mái tóc của Diêu Ý Duyệt khoa trương kêu lên, kinh hô một tiếng.

" Tất nhiên là vì đón tiếp anh hai thân mến của em về nước, mới cố ý vì anh mà làm tóc nha!". Diêu Ý Duyệt cười híp mắt bổ nhào vào trong lòng Phó Chẩm, ngúng nguẩy mà đáng yêu nói: "Đây là người da đen đuôi sam nhỏ, bên các người nước Mĩ rất phổ biến. Anh bây giờ không phải là về nước rồi sao, em sợ anh không thích ứng được cuộc sống trong nước. Trước chuẩn bị một mái tóc để cho anh từ từ làm quen! Sao hả, anh hai có thấy cảm động không hả?".

Phó Chẩm thở dài một hơi cười lên nhéo nhéo cái mũi nhỏ của em họ: " Tiểu nha đầu thậtláu cá, anh hai xin nhận tấm lòng cảu muội a. Nhưng này, cái mái tóc này giờ xử lý thế nào a? Em gội đầu thế nào? Nếu không thì anh cùng em đi tiệm cắt tóc đem nó làm lại đi, anh nhìn đều dẫn tới sợ!"

Diêu Ý Duyệt giống như con chó nhỏ vẫy đuôi, dán vào trên người anh hai cọ tới cọ lui làm nũng: "Da đầu em có thể đau đấy, hôm qua thời điểm thắt bím tóc mỗi một sợi tóc đều kéo tới muốn khóc!"

Phó Chẩm cưng chiều sờ sờ đầu Diêu Ý Duyệt, nhịn không được trách nói: "Vậy mà em vẫn làm cái này? lúc về dì Diêu nhìn thấy lại mắng em!"

Diêu Ý Duyệt thè lưỡi, nghịch ngợm nói: "Mẹ của em không có ở nhà, bà ấy không biết được!"

Phó Chẩm kinh ngạc hỏi: "Dì Diêu đi công tác sao?"


Diêu Ý Duyệt làm bộ không để ý nói: "Mẹ em không phải gả cho hoạ sĩ Tang Kha sao. Nhà nghệ thuật đều là người không ăn khói lửa, hai người họ đi Thanh Hải hưởng tuần trăng mật vẽ vật thật đi!"

Phó Chẩm cau mày, buột miệng nói ra: "Dì Diêu khi nào thì đi?"

Diêu Ý Duyệt khoác lấy cánh tay anh hai, một đường sôi nổi nói: "Đi hơn hai tuần rồi, hôm qua gọi điện cho mẹ em, hai người nói muốn đi Ni Bạc Nhĩ đấy. Không đúng đi vòng quanh thế giới đi, cũng không nói chính xác được!"

"Ai tổ chức sinh nhật cho em?" Phó Chẩm còn nhớ em gái lớn so với em gái nhỏ chỉ hơn một tuần lễ.

"Chính mình tổ chức mình thôi!" Diêu Ý Duyệt tự giễu kéo kéo khóe miệng: "Mẹ em không ở nhà, ai có thể còn nhớ sinh nhật của em  nha. Oa! Ngày sinh nhật mẹ nó còn khó khăn, em còn có thể khắp nơi thông báo làm cho mọi người góp tiền mời em ăn cơm sao?"

Khóe miệng Phó Chẩm nhịn không được kéo ra, đau lòng vỗ vỗ bả vai em gái. trong đầu nghĩ lại cha mẹ ở nhà rầm rộ sôi nổi mở một bữa tiệc sinh nhật kia, mời các giới nhân vật nổi tiếng còn có ca sĩ giúp vui. Mà một người lại bị mọi người quên mất ở trong góc mà vẫn cứ không tranh không đoạt vẻ mặt vẫn bộ dáng vẻ mặt không dài lòng không cần.

" Duyệt Duyệt a, tại sao em không nói với anh hai?" Nói tới đây Phó Chẩm xấu hổ nói: "Sáng sớm anh đã gửi tin nhắn cho em rồi, em còn nói em cả ngày em đều có lộ trình rồi. Anh bận rộn làm phẫu thuật nên cũng không để ý!"


Diêu Ý Duyệt vỗ vỗ bả vai anh hai an ủi: " Anh hai, anh đừng áy náy. Em không sao, thậtđấy, cái đó đều là những vật ngoài thân em đều không để ý. Em biết anh nhớ là em vui rồi, nếu anh tới chúc mừng sinh nhật em, mẹ anh lại không vui. Em không muốn người ở giữa là anh khó xử!" Nói xong trên mặt của cô gái lộ ra thành thục không hợp cùng với tuổi: "Lại nói anh cũng đã tặng quà cho em rồi, trong lòng em xin nhận!"

Khi nói chuyện hai anh em đã đi tới trước một tòa biệt thự, cái chỗ này Diệu Ý Duyệt đã tới vài lần. Nhưng ấn tượng mấy lần tới kia cũng không phải là tốt lắm, cô là con gái riêng nên không được chào đón. Mặc dù ba ba yêu thương cô, nhưng dù sao đây cũng không phải là cha con một nhà.

Hai anh em còn chưa đi đến cửa, từ bên trong xông tới một cô gái cả người mặc một thân âu phục. Cô gái tầm mười năm, mười sáu tuổi, trên mặt trang điểm tinh tế, trên đầu còn mang một cái vương miện thủy tinh.

"Diêu Ý Duyệt, chị tới làm gì? Còn mặc thành bộ dáng quỷ thế này, chị đến để đập bãi sao?" Nói chuyện chính là em gái cùng cha khác mẹ của Diêu Ý Duyệt, cô gái kia sinh sau chỉ kém cô bảy ngày chính là em gái Phó Cận.

Lúc này bên trong biệt thự nhà họ Phó khách đến rất đông, lui tới đều là bạn làm ăn lâu của Phó Tư Niên. Đứa con cả ở nước ngoài du học, tốt nghiệp trường y khoa nổi tiếng, chuyên gia khoa não bộ. Năm nay cuối cùng quyết định về nước phát triển, Phó Tư Niên luôn luôn không có cơ hội mang Phó Chẩm giới thiệu cho các bạn bè của mình. Vừa vặn con gái nhỏ sinh nhật mười sáu tuổi, mượn cơ hội này đều mời tất cả bạn bè về nhà tới giới thiệu một chút. Một là lót đường cho con trai, hai là vợ của ông cũng muốn để Phó Chẩm có cơ hội làm quen mấy vị danh môn khuê tú.

Phó Tư Niên thấy Phó Chẩm đón con gái lớn mãi không thấy về,bây giờ lại không thấy bóng dáng con gái nhỏ. Trong lòng hiểu được chắc chắn hai cô con gái lại ầm ĩ, gây mâu thuẫn, liền vội vàng đi ra ngoài.

Mới đứng ở cửa đã nhìn thấy con gái nhỏ chặn eo, kiêu ngạo lại ngang ngược xông lên làm khó dễ con gái lớn: "Hôm nay tới đều là khách mời nhà của chúng ta, tất cả đều là tinh anh nhân vật nổi tiếng. Ba ba gọi chị tới, không phải là muốn cho mẹ của tôi chấp nhận chị là con gái riêng chứ? Tôi cho chị biết chị đừng vọng tưởng, nhà họ Phó chúng tôi chắc chắn sẽ không nhận người con gái này. Nếu không phải mẹ chị không có mặt mũi sao mẹ chị quấn quýt lấy ba của tôi, ba của tôi không có cách nào mới có thể để ý chị. Chị nghĩ rằng ba ba thật sự thích chị sao? Chị đến bây giờ cũng không phải người nhà họ Phó, Chị còn không biết chuyện này nha?"

"Phó Cận, em có thôi đi không?" Phó Tư Niên xanh mặt, còn chưa có mở miệng dạy dỗ con gái thì chỉ nghe thấy đứa con cả hết lớn một tiếng, Phó Tư Niên lập tức tránh ở mặt sau vách tường.

Trong lòng nghĩ Phó Chẩm làm con cả trong nhà, cũng đã qua năm nay mà vẫn đứng thẳng chi năm. Giải quyết con gái nhỏ ở giữa va chạm chắc là dễ dàng. Bản thân ông cũng muốn xem một chút con trai ông sẽ dùng phương pháp gì để giải quyết vấn đề khó khăn nhiều năm qua này.

" Duyệt Duyệt là chị gái của em, việc này không thể nghi ngờ. Chuyện năm đó đã qua, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Mặc kệ việc kia thế nào đều là việc của người lớn, cái gì không nên nói còn cái gì nên nói em là một cô gái lớn như vậy mà không biết sao?"


Mẹ Phó Cận là Viên Kỳ Hồng bốn mươi tuổi mới sinh, cũng tính là bà rất yêu thương con gáibảo bối này. Ở dưới tình huống này sinh ra Phó Cận, hiển nhiên là bị mẹ dưỡng ra cái thói quen vô lý này. Đã nói nghe một chút là nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện bất quá ý thức nói không được dễ nghe đó chính là không có giáo dục.

“Phó Chẩm! Rốt cuộc anh là anh trai của ai? Tại sao anh lại nói chuyện giúp chị ta? Em thậtkhông biết từ nhỏ tới lớn anh chỉ biết che chở chị ta, em mới là em gái ruột của anh!" Phó Cận hướng về phía Phó Chẩm nổi trận lôi đình, thậm chí đưa tay nếm bánh ngọt về hướng Phó Chẩm.

Phó Chẩm nghiêng người né tránh, tính tình tốt giải thích nói: "Hai em đều là em gái của anh, anh chỉ giúp lý không giúp thân. Duyệt Duyệt là ba ba mời đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của em, cho dù là một khách mời bình thường như vậy cũng phải biết một chút lễ phép. Em như vậy thì coi là gì?"

"Khách mời? Anh nhìn chị ta mặc thành bộ dáng gì kia, rõ ràng là đến đập bãi. Hôm nay mấy khách mời tới không ai là không mặc rất đoan trang, cái khác không có một cái thì chị ta cũng đi luôn đi. Không mặc được như trên thi không được tới tới tham gia bàn tiệc, không phải là vì đập bãi sao!" Diêu Ý Duyệt đánh giá lại một chút quần áo của cô, bây giờ mới ban ngày cô xác thực ăn mặc rất tùy tiện. Nhưng đó cũng là chủ ý của cô, dựa vào cái gì sinh nhật của cô toàn bộ thế giới đều phải quên. Hết lần này tới lần khác sinh nhật của cô gáinhỏ này ba ba muốn làm thật long trọng.

" Tôi mặc vậy thì làm sao? chỗ nào làm cho ba ba mất mặt hả? Cần phải trang điểm đậm xinh đẹp, ăn mặc giống như đóa hoa giao tiếp giống như cô chính là lễ phép bình thường sao?" Diêu Ý Duyệt không thể nhịn được nữa. Liếc mắt thấy cô ta sắc mặt đại biến, trong lòng cảm thấy cao hứng châm chọc nói: "Chị gái tôi đáy chính là trời sinh đoan trang, không trang diện cũng xinh đẹp giống như một đóa hoa tươi. Trái lại tôi lại thấy thương người em gái như cô, ba ba có tiền như vậy tại sao cô không đi chỉnh dung a. Bức tranh thì béo, đầu thì mặt sưng, cũng không có làm cho ba ba mất mặt sao?"

Mẹ Diêu Ý Duyệt là có tiếng là một đại mỹ nhân, đã hơn tuổi bốn mươi lại vẫn giống cô gáihơn hai mươi tuổi. Diêu Ý Duyệt hoàn toàn kế thừa gien của mẹ cô, từ nhỏ đến lớn đều là mỹ nhân. Bởi vì rất xinh đẹp lại nhiều tài nghệ là một trụ cột của câu lạc bộ văn nghệ, trong trường học luôn luôn là một nhân vật quan trọng.

Mà Viên Kỳ Hồng cũng là người phụ nữ có tướng mạo bình thường, vóc dáng thấp bé, con trai theo ba ba Phó Tư Niên lớn lên cao lớn có khí thế của đại soái, con gái Phó Cận lại theo mẹ cô vóc dáng nhỏ bé nhỏ, làn da ngăm đen bộ dạng thật giống người đi đường.

"Còn có một việc, không phải ba ba không cho tôi mang họ Phó mà là tôi không thích mang. Hơn nữa tôi cũng không phải là con gái riêng, mẹ của tôi với cha cô là có kết hôn thật thuộc loại vợ chồng hợp pháp. Chẳng qua thời điểm tôi sinh ra ông ấy lấy mẹ cô. Không cần làm cho mẹ của tôi giống với người thứ ba!"

Phó Cận hổn hển, lao đến giơ tay lên hướng phía mặt của Diêu Ý Duyệt đánh xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận