Cô Dâu Hoa Yêu

Editor: Xám

Đều nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu.

Hàn Đan cảm thấy, cái hố của Kỷ Vân Dực đào vừa nhanh vừa sâu (thậm chí còn đào sâu hơn tác giả cặn bã tên là Mặc Thanh Thành), sau khi rơi vào ngay cả leo cũng leo không nổi.

Ngày thứ hai được nhà họ Kỷ cho phép bay về nước, anh đã xin đi gặp ba mẹ. Lão Phật Gia mặt mũi hồng hào, kéo tay anh kích động đến mức lệ nóng đầy mắt: "Quá tốt rồi, cuối cùng Đan Tử đã có người chịu cần rồi. Nếu như nó có gì không tốt con cứ nói với bác, chỗ bác phụ trách sửa chữa sau khi bán, chỉ cần không trả hàng là được..."

"Mẹ!" Hàn Đan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không?"

Bà chợt nhíu mày: "Sao? Con lớn thế này rồi còn chưa gả đi được, khó khăn lắm mới có người ánh mắt không tinh tường nhặt con đi, mẹ không thể vui mừng một chút sao?"

"Con không phải là phế phẩm! Con có chỗ nào không tốt, mũi mắt đều không thiếu, muốn eo có eo, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực!" Sau khi cô nói xong, nhìn thấy Kỷ Vân Dực ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngực cô, mặt đột nhiên đỏ lên, tức giận nói: “Anh nhìn cái gì..."

Người đàn ông uống ngụm trà, khóe miệng treo một chút tươi cười, nói: "Khoe dáng người ra lại không cho người ta nhìn, là lý lẽ gì?"

Hàn Đan bị anh làm nghẹn lời, tức giận ngồi trên sofa không hé răng.

Kỷ Vân Dực từ từ dựa vào gần, kề sát bên tai cô nhẹ giọng nói: "Đều nói thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất của kiểm nghiệm chân lý, nếu như không cho nhìn, để anh ôm cũng được."

"... Lưu manh." Hàn Đan nhỏ giọng mắng một câu, mây hồng trên mặt đã bay lên tai, cả khuôn mặt đều ngượng chín.

Việc cưới xin rất nhanh đã được quyết định xong.

Hiệu suất làm việc của Kỷ Vân Dực thật sự khiến người ta nhìn là đủ hiểu. Sau khi cẩn thận hỏi dò tất cả mọi thứ Hàn Đan thích, anh đã một mình ôm hết toàn bộ khâu chuẩn bị phức tạp trước hôn lễ. Khiến cho Hàn Đan ngoài chọn váy cưới và mua sắm ra gần như không có gì có thể làm. Có lẽ là vì anh từng suýt chút nữa mất đi mạng sống, cho nên càng hiểu rõ sự đáng quý của thời gian. Ngoài công việc và xã giao cần thiết, anh rút ra toàn bộ thời gian để ở bên cạnh cô. 

"Ngày kết hôn là sau ba ngày nữa sao?" Hàn Đan cuộn người trên sofa xem tivi, cọ đầu vào ngực anh.

"Ừm." Kỷ Vân Dực đang lật xem bảng biểu báo cáo tài vụ trong tay.

"Rất không có cảm giác chân thực." Cô lẩm bẩm.

Anh đặt tài liệu trong tay xuống, sờ tóc cô: "Làm sao thế?"

"Hồi còn nhỏ em cứ tưởng tượng có thể gả cho một vương tử, sau này trưởng thành rồi cảm thấy thật ngốc, trên thế giới đâu có nhiều vương tử như vậy chứ? Về sau vào đại học đã thích học trưởng ôn hòa, tiếp đó nữa… cảm thấy nam sinh xung quanh đều không đáng tin, một mình mình sống cũng rất tốt."


Vẻ mặt anh xấu hổ mở miệng: "Khi đó anh ức hiếp em là vì..."

Cô ngăn ngón trỏ lên môi anh: "Khi đó em ghét anh chết đi được, lúc nào nhìn thấy cũng cảm thấy chán ghét. Không ngờ sau này gặp lại anh, lại quên đi từng chút chán ghét một. Chờ đến khi em phát hiện ra bắt đầu thích anh, anh đã bỏ em rồi."

Sắc mặt Kỷ Vân Dực hơi tái, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Trong mắt Hàn Đan có thương cảm nho nhỏ: "Thật ra em vẫn luôn cảm thấy mình không đủ tốt. Chỗ nào cũng rất bình thường, ném vào trong biển người thì ngay cả cái bong bóng lớn một chút cũng không nổi lên được, ngay đến cơ quan cũng ít hơn người ta một cái*. Tóm lại chính là không đủ tốt, cho nên anh… Ưm ——"

*ý chỉ Hàn Đan bị khuyết thận.

Một nụ hôn, hạ từ trên xuống, phong kín tất cả lời nói của cô ở trong miệng.

Kỷ Vân Dực ôm chặt cái đầu đó vào trong lòng, mạnh mẽ hôn môi, giống như muốn phóng thích toàn bộ tình cảm kìm nén ra ngoài, không dịu dàng chút nào. Môi lưỡi anh đã trắng trợn công thành chiếm đất trong lúc cô bất ngờ không kịp phòng ngự, dây dưa với lưỡi cô, hòa vào hương thơm thơm ngọt còn sót lại của kem ly trong miệng cô. Anh hết sức tập trung hưởng thụ thiên hạ ấm áp mềm mại trong lòng, mãi đến khi cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mới hơi buông ra.

"Em là của anh." Trong giọng nói trầm thấp của anh đã nhuốm âm điệu khàn khàn của tình dục, đứng dậy đè cô xuống sofa. Nâng cằm cô, một lần nữa hôn lên. Lông mi Hàn Đan run nhẹ, chỉ cảm thấy hơi thở của anh đến như dời núi lấp biển, bao phủ quanh cô, không còn một phần chỗ trống để phản kháng.

Hôn, dài lâu mà ngắn ngủi, mãnh liệt mà dịu dàng, cứ giống như một nghịch lý không có lời giải, khiến thời gian và không gian đều đã làm mơ hồ ý thức. Hàn Đan cảm thấy ở trong lòng anh, thế giới đều đã thay đổi dáng vẻ, giống như kính vạn hoa xoay chuyển trong tay lúc nhỏ, tạo thành từng mảng sắc màu tươi đẹp lại mơ hồ. 

Nhịp tim đang tăng nhanh, hô hấp trở nên ướt át, dường như mọi thứ trong thân thể đều sinh ra biến hóa rất nhỏ giống như bị lên men. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, động tác này giống như một loại cổ vũ, khiến người đàn ông càng ôm chặt cô hơn, bàn tay dao động từ từ dời xuống theo đường cong cơ thể, từ ngực đến bụng. Trong lúc không nhận thấy, chiếc áo ngủ in hình vịt vàng đã mở rộng. Kỷ Vân Dực cúi đầu nhìn một cái, cười nhẹ nói: "Hình như đã to hơn lúc uống say lần trước một chút."

Trêu đùa như vậy khiến sự mờ ám đã tăng nhiệt độ. Xấu hổ và giận dữ không có chỗ giấu của Hàn Đan đã viết hết lên mặt. Cô dùng sức đẩy anh, lại bị anh bắt được cổ tay. Vì thế cô bắt đầu giãy giụa thân thể, rất giống một con cá bị vứt lên bờ.

"Đừng lộn xộn, bảo bối."

Giọng nói mang theo chút đè nén đó theo hơi thở chui vào lỗ tai, vừa tê vừa ngứa. Mà sự nóng bỏng và cứng rắn cảm nhận được cách lớp quần ngủ khiến Hàn Đan trở nên bất động trong nháy mắt: "Anh, buông em ra trước..."

Cho đến bây giờ Kỷ Vân Dực đều đến điểm thì dừng. Bởi vì bao giờ Hàn Đan cũng sẽ lùi bước vào thời khắc mấu chốt, anh không muốn khiến cô cảm thấy sợ hãi, cho nên vẫn luôn kiềm chế. Từ sau khi Hàn Đan chuyển vào biệt thự của anh, anh bèn không thể không thường xuyên đi tắm nước lạnh, thậm chí có lúc đã bị cảm.

Có điều anh cảm thấy, hẳn là chuyện này nên chờ cô chuẩn bị tốt.

"Nếu như anh nói không buông thì sao?" Anh có chút cố ý đặt bộ phận cứng rắn ở giữa hai chân cô.

"Anh đã đồng ý với em." Cô đáng thương tội nghiệp nhìn anh, giọng nói mềm yếu.

"..." Anh hít sâu một hơi, ổn định lại sự khô nóng sắp phá vỡ lý trí một chút, có chút bất đắc dĩ đứng dậy: “Anh đi tắm nước lạnh."


Trên đầu chữ nhẫn có một thanh đao.

Kỷ Vân Dực bày tỏ áy náy với cậu em vẫn luôn tắm nước lạnh lại chỉ có thể tự đùa tự vui của mình. Thế nhưng ngay khi anh sắp tắm xong, cửa phòng tắm đã bị mở ra.

Trong làn hơi nước mịt mù, Hàn Đan tiến vào, cả mặt đỏ bừng mà cắn môi. 

Kỷ Vân Dực giật mình.

Ánh mắt cô quét đến nơi nào đó của người anh, nhanh chóng dời đi, sau đó run run rẩy rẩy cởi áo tắm trên người ra.

Thân hình trắng nõn nhìn không sót gì.

Chỉ cần nhìn một cái, thằng bé vừa mới ngất giữa hai chân anh đã lại sống dậy. Kỷ Vân Dực dở khóc dở người, nói: "Em cố ý đến trêu chọc anh sao?"

Hàn Đan thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh: "Em đến để tắm." Nói xong sải bước vào bồn tắm. Đứng đó một lúc lâu, đưa tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh, giống như muốn anh dũng hi sinh.

Trong lòng Kỷ Vân Dực có một chút mềm mại. Anh biết nỗi sợ của cô, đây đã là dũng khí lớn nhất của cô rồi.  

Dưới vòi hoa sen, giọt nước nhỏ bé ấm áp vẩy lên người hai người, trong cả căn phòng tắm dâng lên hơi nước mờ mịt.

"Ngoan, đừng động đậy, hôm nay anh tắm giúp em." Anh lắc giọt nước trên tóc, một tay kéo eo cô, dán sát thân hình cứng đờ của cô với mình, cảm nhận được tất cả những gì chân thực nhất của nhau.

Độ ấm, nhịp tim, hô hấp, ma sát rất nhỏ đều có thể khiến cả cơ thể sinh ra biến hóa, Hàn Đan cảm thấy hình như mình đã mất đi khống chế. 

"Chỗ này, muốn rửa không?" Giọng nói của anh giống như một loại mê hoặc, làm người ta mất đi năng lực phản ứng. Mà ngón tay của anh cố ý quyến luyến ở nơi mềm mại trước ngực cô, vỗ về chơi đùa nơi cao ngất mẫn cảm của cô. 

Kìm nén thở dốc, trong mắt dâng lên hơi nước, khiến nhìn cô càng ngon miệng. Tay Kỷ Vân Dực thong thả vuốt ve từng tấc một lên mỗi một nơi của thân thể cô, bên tai lại là câu hỏi cố ý liên tục của anh.

"Chỗ này thì sao?"

"Chỗ này thì sao, thoải mái không?"

...


Đương nhiên Hàn Đan thất thủ, đôi mắt sóng nước mênh mông từ từ mất đi tiêu cự.

Tay từ từ trượt theo da thịt đốt lên dục vọng ở mỗi một nơi trên cơ thể cô, cho đến vùng cấm nóng ẩm yếu ớt kia. "Bảo bối, em nóng quá." Anh liếm láp vành tai cô, kích thích từng cơn run rẩy trên làn da cô.

Khoảnh khắc ngón tay thon dài tiến vào thăm dò, cô có chút kinh hoàng hít một hơi, muốn lùi bước, lại bị anh dùng sức vòng chặt eo. "Em không trốn thoát đâu." Giọng nói trầm thấp của anh giống như câu thần chú nào đó, quấn cô bên cạnh không còn đường lui.

Trong mắt tràn đầy hơi nước, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Vẻ mặt cô ửng hồng thở dốc ra tiếng.

"Đừng sợ, đừng sợ..." Anh dịu dàng an ủi.

Cô giống như đã say, không sử dụng nổi nửa phần sức lực, đành phải dựa vào anh giống như cây tử đằng, để mặc anh khống chế tất cả trong tay.

"Nơi này quá trơn, chúng ta đổi chỗ rồi tiếp tục, có được không?" Còn chưa đợi cô trả lời, Kỷ Vân Dực đã cầm lấy một chiếc khăn tắm quấn cô lại, ôm ngang ra khỏi phòng tắm.

Đương nhiên nơi hướng đến là giường.

Trước khi Hàn Đan chuyển đến ở, Kỷ Vân Dực đã cố ý đổi chiếc giường tròn khổng lồ ban đầu thành một chiếc giường hai người có kích cỡ tiêu chuẩn. Chủ yếu là vì giường kia quá rộng, ở giữa hai người ngủ còn có thể kê một cái bàn, sau khi đổi xong, anh đã có thể danh chính ngôn thuận ôm Hàn Đan ngủ hàng đêm. 

Nhiệt độ trong phòng ngủ vừa vặn, anh lau khô qua thân thể hai người, sau đó phủ người lên, môi răng dây dưa ở cổ cô, từ từ hướng xuống, liếm láp ngực cô, ngậm nụ hoa trắng nõn của cô, cắn khẽ.

"Hu..." Cô khó chịu cử động thân thể, muốn tránh thoát, cuối cùng bị anh bắt được cánh tay một cách vững vàng.

Ngón tay tiến vào thăm dò thân thể cô được sự ấm áp bao bọc, thong thả chuyển động nhịp nhàng biến kháng cự ban đầu thành tiếng rên rỉ nho nhỏ trong miệng cô. "Nơi này, ướt quá." Kỷ Vân Dực có ý xấu hơi dùng sức làm cô cảm nhận được động tác của mình.

"Anh, cút đi..." Hàn Đan vừa thẹn vừa giận, gần như sắp khóc.

Anh cười trầm thấp, thật sự rút ngón tay ra ngoài, cơ thể lại đè xuống, tách chân cô ra, đặt nơi nóng rực khó nhịn từ lâu ở cửa vào ẩm ướt của cô. 

Cô căng thẳng rụt về sau, bị anh đè vai lại. "Ngoan, đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ."

Đối với Hàn Đan chưa biết mùi đời mà nói, rõ ràng kích cỡ của anh hơi lớn một chút, đầu tiên khi chầm chậm đẩy vào chạm đến nơi nào đó, cô hít một hơi giãy giụa bật khóc: "Đau... Đi ra... Anh đi ra... Hu..."

Biểu cảm đáng thương đó khiến cho Kỷ Vân Dực gần như dục hỏa đốt người mềm lòng đi, thoáng lùi lại một chút, dùng tay lau giọt lệ nơi khóe mắt cô, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ mà an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc." Đối với anh mà nói, vào hay không vào đều là giày vò. Anh không nhẫn tâm nhìn cô khóc.

Cô nhìn cơ thể nhẫn nhịn đến khó chịu của anh, hai mắt đẫm lệ nắm lấy cánh tay anh chống ở hai bên, hít mũi nói đứt quãng: "Cứ chích thế này... Vào thẳng một lần... Có phải tốt một chút hay không?"

Kỷ Vân Dực dở khóc dở cười, cúi đầu hôn môi cô: "Bảo bối, nhẫn nại một chút."

Nói xong, đột nhiên ưỡn thẳng người.


Hàn Đan hét lên một tiếng, cơ thể căng cứng, nước mắt rơi xuống giống như đứt chuỗi. "Khốn khiếp..."

Sự chặt khít đột nhiên bao trùm mình khiến anh cũng không nhịn được thở dốc, Kỷ Vân Dực kìm nén tính khí, giống như một con báo to lớn, nhẹ nhàng hôn con mồi nhỏ của mình: "Còn đau sao?"

"Ừm."

"Giờ thì sao?"

"Đau."

"Bảo bối, anh không nhịn được nữa."

Cuối cùng chút nhẫn nại cuối cùng của anh đã hao hết, chậm rãi bắt đầu chuyển động khiến cô trở nên hoảng hốt: “Anh đợi chút..."

"Thả lỏng, anh sẽ rất dịu dàng." Con báo rất nóng vội hôn nhẹ cô. 

Cảm giác vị trí mẫn cảm nhất ma sát lẫn nhau khiến tất cả xung quanh đều mơ hồ thành bối cảnh không quan trọng.

Chỉ có thể cảm nhận được lẫn nhau, sự ăn khớp giữa cơ thể.

Bị lấp đầy, bị rút ra.

Tần suất từ từ nhanh hơn.

Từng tiếng rên rỉ mềm mại quyến rũ. 

Đường cong sống lưng nhấp nhô khi Kỷ Vân Dực cúi xuống. 

Đường cong mềm mại xinh đẹp thẳng lưng đáp lời của Hàn Đan.

Phác họa ra phong tình khắp phòng giống như một bức tranh.

Tình đến khi đậm sâu, đương nhiên sẽ làm chuyện vui vẻ cùng với người có tình.

Có điều, ngày hôm sau, khi Hàn Đan eo mỏi lưng đau tỉnh dậy vào giữa trưa, cô đã muốn đạp cái tên chỉ biết muốn rồi lại muốn kia xuống giường. 

Cho nên, cái gì cũng phải vừa phải, vừa phải thôi…

【 Hoàn toàn văn 】



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận