CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Sáng ngày hôm sau, hai cô dâu bận rộn trang điểm, chú rể thì thoải mái hơn, hôn lễ tổ chức trên du thuyền, thị trưởng bố của Khanh Khanh cũng tới, mục sư cũng đã lên du thuyền, mọi thứ đều đã sắp xếp xong.

Mặc dù là hôn lễ phương tây, nhưng thời gian lại dựa theo phong tục truyền thống. Mười giờ sáng, tiếng nhạc vang lên trên du thuyền, phù rể, phù dâu lên sân khấu trước trong tiếng nhạc, bốn người Thẩm Hạo Trự, Vương Trị Văn, Đoàn Minh Dũng và Tony là chói mắt nhất, khuôn mặt phù dâu tựa như ánh bình minh, thỉnh thoảng nhìn về phía mấy phù rể xuất chúng.

Phù dâu mặc váy hồng chấm đất, tay cầm hoa hồng đỏ, nhìn rất rực rỡ.

Bên bờ biển, có không ít người nhìn về phía du thuyền, hận không thể tham gia.

Ngay sau đó hai thiên thần nhỏ tiến vào, tay hai đứa bé bưng khay đó, phía trên đặt giấy chứng nhận kết hôn và nhẫn. Người thân như nín thở chờ đợi

Kế tiếp, hai cặp đôi sẽ lên sân khấu, hai chú rể đi ra đầu tiên, mặc lễ phục rất đẹp trai, khiến hai người càng thêm anh tuấn, nhìn có vẻ khá hồi hộp.

Nhạc hôn lễ vang lên, cô dâu nắm tay bố đi ra từ căn phòng nhỏ trên du thuyền

San San thì dễ dàng, bởi vì cô là trẻ mồ côi, người nhà Carlyle sẽ đóng vai trò bố, nhưng Khanh Khanh thực sự có chút không được tự nhiên, hai ông bố đều muốn tự tay giao con gái cho con rể, nhưng ngại một mình chiếm lấy con gái, cuối cùng, hai ông bố mỗi người nắm một tay của Khanh Khanh.

Duệ Duệ và Lâm Lâm, ngoài ra còn có hai cô bé, bốn đứa trẻ cầm trong tay lẵng hoa đầy hoa hồng, rải cánh hoa trên thảm đỏ cô dâu sắp đi qua.

Mục sư đứng ở phía trước du thuyền, chờ họ tiến lên. Hai cô dâu đều mặc áo cưới màu trắng, dáng người uyển chuyển khiến chú rể say mê.

Vừa đợi mục sư lên tiếng, hai người không kịp chờ đợi tháo khăn che mặt của cô dâu, không đợi mục sư nói hôn, hai người đàn ông đã ôm vợ mình hôn nhiệt tình rồi.

Giống như thi đấu vậy, Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng, ai cũng không buông vợ ra.


“Pằng, pằng, pằng!” Đúng lúc này, đột nhiên có ba tiếng súng vang lên từ phía bên trái mặt biển, phá vỡ sự thiêng liêng của hôn lễ.

Tim mọi người đều đập mạnh, vì hôn lễ này, mọi người đều chuẩn bị chu toàn nhất, làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có người dùng súng trên du thuyền.

“Các người muốn làm gì?” Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng đều bảo vệ vợ mình ở sau lưng, đối diện với những kẻ bịt mặt xông lên thuyền.

“Mọi người yên tâm, tôi cũng không muốn phá hỏng hôn lễ của các người, chỉ là tới đưa chú rể của tôi đi.” Lúc này, một cô gái xinh đẹp tóc vàng đi ra từ đám người bịt mặt, cô ta cũng không che mặt, đôi mắt xinh đẹp xanh thẳm như biển lớn, như muốn hút hồn người ta.

Đúng lúc này, trong tai mọi người lại truyền tới tiếng “tùm”.

“Anh Hạo Trự, anh làm gì vậy?” Vương Trị Văn hét to về phía biển, lúc này mọi người mới phát hiện, vừa rồi tiếng “tùm” kia là Thẩm Hạo Trự rơi xuống nước, nhưng đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước chứ?

“Mấy người, xuống dưới bắt người cho tôi, bốn người, thật ngại quá, quấy rầy hôn lễ của mọi người, mời tiếp tục.” Cô gái xinh đẹp nói, rồi cùng đám người áo đen nhảy xuống nước.

“Đây… đây là chuyện gì vậy?” Mọi người không hiểu ra sao, vài phù rể vốn định thả dây xuống đi cứu Thẩm Hạo Trự, lại phát hiện cô gái xinh đẹp tóc vàng bơi đến bên cạnh Thẩm Hạo Trự nhanh như chớp, trực tiếp nắm lấy cánh tay lôi đi.

“Bố, anh ấy chọc tới nữ cướp biển từ lúc nào vậy?” Mọi người trơ mắt nhìn Thẩm Hạo Trự bị mang tới một chiếc thuyền lớn cách đó không xa, Khanh Khanh càng lo lắng nhìn về phía bố.

“Hạ Dụng, có phải vừa rồi cô gái xinh đẹp kia nói muốn đến mang chú rể của cô ta đi? Lẽ nào…” Lăng Duy Khiết nhìn Thẩm Hạo Trự bị lôi lên thuyền, liếc mắt với Hạ Dụng.

Đi cứu người? Hay tiếp tục hôn lễ?


Hai người bọn họ đã chờ biết bao năm, Hạ Dụng đợi mười một năm rồi, mà Lăng Duy Khiết cũng đợi hơn sáu năm, nếu nhảy xuống biển đi cứu anh vợ thì hôn lễ của anh hỏng mất.

“Chắc là cũng không nguy hiểm tới tính mạng nhỉ.” Hạ Dụng gật đầu, hai người đàn ông nghĩ giống nhau, tuy vừa rồi những người lên thuyền nhìn rất hung dữ, hơn nữa đều che mặt, nhưng cô gái xinh đẹp kia thì không, hơn nữa vừa rồi cô ta nói là chú rể, bây giờ cô ta lại mang Thẩm Hạo Trự đi, có lẽ chú rể mà cô ta nói là Thẩm Hạo Trự, chẳng liên quan gì đến bọn họ.

“Bố nó, nói một câu đi, con trai… con trai bị người ta bắt cóc kìa.” Bà Thẩm bên cạnh lo lắng khóc lóc.

Đây chính là con trai duy nhất của bà, là cục cưng quý báu của bà lại bị một nữ cướp biển đoạt đi như vậy, đạo trời ở đâu chứ.

“Bố, tạm thời không tìm được thông tin về cô gái xinh đẹp đó, có điều, xem ra sẽ không sao đâu.” Hạ Diệp cầm máy vi tính, gõ mãi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Thị trưởng, ông phải mau nghĩ cách cứu con tôi, mặc dù không ở trong nước, nhưng chúng ta đều là người một nước...” Bà Thẩm thấy con trai bị bắt lên thuyền lớn, gấp đến độ cầu cứu thị trưởng Vương.

“Bọn họ nhìn không giống cướp biển, có phải Trự nó đắc tội với người ta không.” Bà thị trưởng nhìn thuyền lớn càng lúc càng xa, nhắc nhở mọi người.

“Bây giờ có đi cứu người cũng không kịp, huống hồ chúng ta cũng không có vũ khí, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, bố...” Lăng Duy Khiết đang muốn an ủi mọi người, điện thoại di động vang lên.

Mặc dù là số lạ, nhưng anh cảm thấy có thể liên quan đến Thẩm Hạo Trự bèn nghe máy, quả nhiên, điện thoại truyền đến giọng nữ, ngay sau đó là giọng của Thẩm Hạo Trự.

“Anh Khải, tôi không sao, mọi người tiếp tục hôn lễ đi, tối nay, tôi sẽ trực tiếp về nước, nói giúp với bố mẹ tôi một tiếng, nói bọn họ không cần lo lắng. Athena không phải là cướp biển, cô ấy là...”

Không đợi Thẩm Hạo Trự nói xong, điện thoại di động bị cướp đi mất, Lăng Duy Khiết vốn còn định đưa điện thoại cho bố mẹ vợ, bây giờ xem ra chỉ có thể chuyển lời rồi.


“Bố, mẹ, điện thoại Trự gọi tới, nói không sao cả, cô gái vừa rồi tên Athena, Trự nói cô ta không phải là cướp biển để hai người yên tâm, cũng bảo chúng ta không cần chờ, cậu ấy sẽ trực tiếp về nước.” Lăng Duy Khiết cầm điện thoại, bất đắc dĩ giải thích với bố mẹ vợ.

“Thì ra là vậy, làm mọi người hoảng hồn, nếu đã vậy, vậy chúng ta tiếp tục tiến hành hôn lễ.” Vương Trị Văn lớn tiếng nói.

“Bố, mẹ đừng lo lắng, cô gái tên Athena đó chắc là yêu anh, có thể không lâu sau, mọi người có thể ôm cháu đó.” Khanh Khanh buông tay Lăng Duy Khiết, đi tới khuyên mẹ.

“Nhưng… nhưng đó là một cô gái nước ngoài, mẹ… lẽ nào con trai mẹ muốn kết hôn vợ vợ tây.” Bà Thẩm dở khóc dở cười nhìn thuyền lớn ngày càng nhỏ.

Đúng, bà hy vọng sớm ôm cháu, hy vọng con trai sớm kết hôn, nhưng cô gái vừa rồi hung hãn như vậy, hơn nữa còn là tóc vàng, mắt màu xanh nhạt, nếu…

Hôn lễ cũng không gián đoạn vì Thẩm Hạo Trự, chỉ có ông bà Thẩm hơi lo lắng mà thôi.

Buổi chiều, tiệc cưới đang diễn ra, Thẩm Hạo Trự lại gọi điện thoại tới, lần này là ông bà Thẩm nghe máy, ngoài báo bình an với bố mẹ, Thẩm Hạo Trự cũng nói đơn giản thân phận cô gái “bắt cóc” mình kia.

Athena không phải là cướp biển, chẳng qua là con gái của vua tàu thuyền, bởi vì có quan hệ làm ăn, hai người bọn họ quen biết tháng trước, còn quen thế nào, chuyện gì xảy ra trong đó, Thẩm Hạo Trự cũng không nói, chỉ nói mình cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hoàn toàn là hiểu lầm.

Nếu sếp Thẩm đã nói không sao thì chắc chắn là không sao, có điều có thể khẳng định là sếp Thẩm và con gái vua tàu thuyền có điều mờ ám, nếu không người ta sẽ không đòi đưa chú rể của mình đi khi vừa lên thuyền.

Chẳng lẽ sếp Thẩm bội tình bạc nghĩa?

Buổi tối, trên du thuyền tổ chức tiệc tân hôn, ngoại trừ thị trưởng phải quay về làm việc, người nhà ông đều đi du thuyền vừa vui chơi vừa quay về.

Đương nhiên, phù rể và phù dâu cũng phải quay về đi làm, còn hai cặp đôi, sáng sớm hôm sau sẽ lên chuyến bay của hãng hàng không SEG đi hưởng tuần trăng mật.

Chỉ là trước khi đi, Khanh Khanh vẫn có chút không yên lòng, ngồi trên máy bay, Khanh Khanh hỏi bên chồng bên cạnh: “Anh Khải, thực sự anh của em sẽ không sao chứ?”


“Yên tâm đi, Trự là đàn ông, không có gì thua thiệt, huống gì không phải anh ấy đã gọi điện thoại mấy lần sao? Có thể gọi điện thoại cho thấy anh ấy không bị bắt cóc, cũng không bị giam lỏng, e rằng chỉ có chút khoản nợ tình cảm phải giải quyết.”

Lăng Duy Khiết cũng không bôi đen anh vợ, nhưng cô gái đó xuất hiện đột ngột như vậy, hơn nữa còn mạnh mẽ thế, ngoại trừ lời giải thích này thì thực sự hết cách rồi.

“Đúng vậy, Khanh Khanh, tôi thấy cô gái kia hẳn rất yêu anh trai của cô, bằng không sẽ không phí sức đưa anh ấy đi như vậy.” San San ngồi phía trước sau khi nghe xong cũng khuyên nhủ.

“Hy vọng vậy, có điều chưa từng nghe anh trai nhắc đến, nếu thực sự là chuyện tốt, vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.” Khanh Khanh khẽ thở dài nói.

Vốn dĩ, Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh định đi chơi nửa năm, nhưng vì Hạ Dụng và người nhà Carlyle có hẹn, hơn nữa trong khi hưởng tuần trăng mật lại phát hiện San San mang thai, kế hoạch của bọn họ cũng có thay đổi.

Thứ nhất là chăm sóc San San, thứ hai là có tin tức về Thẩm Hạo Trự bị bắt đi trong hôn lễ. Hơn nữa còn là “lựu đạn màu đỏ”.

“Vợ à, anh đã nói rồi mà, em nhìn xem, quả nhiên là món nợ tình cảm.” Thấy lựu đạn màu đỏ mà Thẩm Hạo Trự gửi đến hòm thư, Lăng Duy Khiết cười ha ha nói.

“Có lẽ lần này mẹ phải đau đầu rồi.” Khanh Khanh nhìn ảnh cưới của Thẩm Hạo Trự và cô gái xinh đẹp tóc vàng trên máy tính, than thở.

“Chuyện tình cảm không có bất kỳ quy tắc gì, yêu chính là yêu, thực ra theo anh thấy, cô gái Athena này khá tốt, hơn nữa, cô ta là con gái vua tàu thuyền, bố mẹ vợ cũng sẽ không chối bỏ, cho dù có chút không quen, nhưng anh tin dần dần sẽ quen thôi.” Lăng Duy Khiết cười nói.

Thẩm Hạo Trự kết hôn, với anh mà nói là chuyện cực tốt, đỡ phải lo lắng anh vợ Thẩm Hạo Trự còn tình cảm với vợ mình.

“Có lẽ vậy, mẹ quan trọng gia thế, có thể lấy được cô con dâu như vậy, có lẽ thực sự không sao đâu.” Nghe chồng giải thích, Khanh Khanh rốt cuộc cũng yên tâm.

Từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Thẩm, cô rất hiểu rõ mẹ là người xem trọng gia thế, nếu đối phương là con gái vua tàu thuyền, thân thế đó tuyệt đối không thành vấn đề, còn vẻ ngoài? Cô gái Athena đó ngoài tóc và mắt, thực ra rất xinh đẹp.

Cũng bởi vì quả lựu đạn đỏ của Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết sớm kết thúc chuyến đi hưởng tuần trăng mật của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận