Chủ Nhân Ngài Đến Sai Ổ Rồi!


- Ôi...
Cảm giác đau do trật khớp quá lớn khiến nét mặt của Hùng Khải trở nên vặn vẹo, anh ta chửi ầm lên:
- Là kẻ nào không có mắt xen vào việc của người khác, không muốn sống nữa sao?
Hùng Khải quay người, ngay lúc anh ta nhận ra người phía sau là Cảnh Thần sắc mặt phẫn nộ đều bị hoảng sợ thay thế, anh ta nhìn Cảnh Thần tới gần thái dương liền đổ mồ hôi lạnh, anh ta ôm cánh tay bị trật bất giác lùi lại vài bước.
- Cảnh...!Cảnh tổng...
Hùng Khải không nghĩ tới sẽ chọc tới vị lão Phật gia Cảnh Thần này, công ty của anh ta gần đây xuất hiện vấn đề tài chính đang xin JS đầu tư, nhìn vẻ mặt của Cảnh Thần e rằng anh có quan hệ thân thiết với thanh niên này.

Hùng Khải muốn giải thích cho chính mình nhưng quá nóng vội nên lắp bắp không nói nên lời.
Đôi mắt thâm thúy của Cảnh Thần toát ra một tia lạnh lùng, anh trực tiếp bỏ qua Hùng Khải đi đến trước mặt Phiên Tuyết, anh nghiêm túc đánh giá Phiên Tuyết có bị thương hay không.


Phiên Tuyết thấy mắt Cảnh Thần lạnh như băng, cậu nghĩ rằng anh đang tức giận với cậu.
- Tôi...!Tôi không cố ý cào anh ta.

Đau lắm, tôi đều nhịn xuống...!Nhưng tôi không thích anh ta chạm vào tôi.
Phiên Tuyết giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện cúi đầu không dám nhìn Cảnh Thần, nước mắt đọng ở khóe mắt, nhịn đến mức hai mắt đỏ hồng, cậu ngắt quãng giải thích.
Cảnh Thần nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của Phiên Tuyết, ôn nhu nói:
- Chỉ là cào xước, về sau gặp chuyện như vậy thì cứ đánh chết anh ta.

Dứt lời, Cảnh Thần xoay người đá mạnh vào ngực Hùng Khải.
Cơ thể Hùng Khải sớm đã như gỗ mục, Cảnh Thần tức giận đạp một cái cả người đều bị đá bay ra ngoài đập vào tủ trưng bày trang sức phía sau.

Theo tiếng va chạm, tủ trưng bày bằng thủy tinh vỡ tan tành.

Hùng Khải ngã vào đống kính vỡ ai nha kêu lên, không ngừng cầu xin tha thứ, trên mặt xuất hiện thêm vài vết vết cắt.

- Người của ta ngươi cũng dám động vào, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa.

Cảnh Thần dùng lưỡi liếm nhẹ răng nanh, lạnh lùng nói.


Đánh một trận là quá lời cho anh ta, nghĩ đến đôi tay kia đã chạm vào người thiếu niên anh liền muốn đem đôi tay kia chặt đứt.

Tuy nhiên đây là việc bất hợp pháp, anh là người trưởng thành ôn hòa, anh muốn làm gương cho Phiên Tuyết nên anh phải kìm chế bản thân.

Cảnh Thần lấy điện thoại ra gọi cho Quý An:
- Cho cậu thời hạn ba ngày tới trung tâm thương mại Gia Cổ xử lý một chút, sau này tôi không muốn nhìn thấy thương hiệu cấp thấp này nữa.
Một tuần nay không được boss triệu tập, Quý An thấy boss gọi cho anh đã rất sợ hãi nhưng vừa nghe Cảnh Thần không phải vì xử lý anh mà gọi đến anh mừng phát khóc.
Anh vẫn còn hữu dụng đối với BOSS! Mặc kệ lần này xử lý cái gì chỉ cần boss không muốn nhìn thấy anh sẽ cố gắng làm cho thương hiệu này biến mất khỏi giới xa xỉ phẩm, không không phải là biến mất khỏi vũ trụ mới đúng!
Cảnh Thần nhìn bộ dáng chật vật, quần áo xộc xệch của Phiên Tuyết mà đau lòng, không biết trên người cậu còn vết thương nào khác hay không.

Anh cúi xuống ôm Phiên Tuyết lên sải bước ra ngoài.


Phiên Tuyết thấy Cảnh Thần không chỉ không tức giận còn vì cậu mà đánh người xấu mà cảm động, nước mắt vừa mới kìm lại không nhịn được rơi xuống.

Phiên Tuyết vươn tay ôm cổ Cảnh Thần, hôn cằm anh một cái thật kêu, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào lòng Cảnh Thần, ồm ồm nói:
- Cảnh Thần là tốt nhất.
Chủ nhân vẫn che chở cậu như trước đây làm Phiên Tuyết rất vui.
Cảnh Thần ngẩn ra vài giây, sau đó nhìn cái đầu nhỏ bông xù đang vùi trong ngực mình mà cong khóe môi, bước chân bất giác nhanh hơn.

Cảnh Thần mở cửa sau của chiếc xe Bentley* nhét Phiên Tuyết vào bắt đầu cởi quần áo của Phiên Tuyết, hai bàn tay to lớn của anh kéo hai, ba cái đã kéo xuống được đồ thể dục trên người Phiên Tuyết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận