Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ bặm môi, cô hít mũi lên tiếng:
- Cháu nói rồi, cháu tới tìm chú nói bí mật, cháu không về nhà đâu!!
Lời nói của Hứa Sơ Sơ nghe thật đáng yêu, mũi của cô bị nghẹt tạo thành tiếng hơi ngọng, lại cộng thêm biểu cảm giận hờn khó cưỡng, khiến cô vốn đáng yêu lại càng trở nên đáng yêu hơn, biểu cảm làm nũng của cô như có gắn hai cái tai thỏ, biến cô thành một con thỏ đáng yêu nhất quả đất này vậy.

Thời Cảnh Thường thì làm gì có tâm trạng thấy điều đó chứ? Anh thở dài bất dắc dĩ lên tiếng:
- Được rồi, cháu nói đi! Rốt cuộc cháu còn bí mật gì nữa?
Hứa Sơ Sơ: "..."
Sao chú ấy không bị chiêu này làm lay động nhỉ? Giọng nói hờ hững thế kia??
Thua kèo rồi sao!!! T.T T.T
Dù là vậy, Hứa Sơ Sơ vẫn tiếp tục nghĩ, không sao...!thua keo này....!bày lại kèo khác!! Chai dô~~
Tự ủng hộ chính bản thân mình, Hứa Sơ Sơ lên tiếng, cái đầu thi thoảng lại truyền đến cơn đau đầu nhẹ, có lẽ tác dụng của rượu vẫn còn, dù bị khóc cho đến tỉnh, thì nó vẫn không mất hoàn toàn tác dụng:
- Chú! Lần này cháu nói, chú phải thật nghiêm túc nghe, được không?
Thời Cảnh Thường nhíu mày, nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của cô, đồng ý:
- Được! Cháu nói đi!
Anh thật muốn xem xem, con bé này có bao nhiêu cái bí mật!

Hứa Sơ Sơ nhận được câu nói của anh, cô thầm cười gian trong bụng, bắt đầu nói:
- Cháu Thích Chú! Cháu Thích Chú! Cháu Thích Chú!!!!!!!!
Thời Cảnh Thường: "...."
Một tràng nói từ miệng Hứa Sơ Sơ phát ra, khiến anh bất động đứng sựng, anh đứng hình không phải vì ngạc nhiên bởi câu nói của cô, mà là vì cô....!hắt hết toàn bộ nước bọt lên mặt anh.....!
Qua 1s
"..."
2s...!
"..."
5s...!
"..............................."
Vẫn là một mảnh im lặng, Hứa Sơ Sơ nhìn khuôn mặt Thời Cảnh Thường, có chút ngây thơ hỏi:
- Chú!! Chú sao vậy? Sao chú không trả lời?
Thời Cảnh Thường nhẫn nhịn cảm xúc muốn tán cho cô một bạt tai, anh thở hắt ra lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng làm loạn nữa....!Chú đưa cháu về!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường dứt khoát đứng dậy, ánh kéo tay Hứa Sơ Sơ dắt đi.


Hứa Sơ Sơ có chút hoảng, những nhanh chóng liền ngăn lực của anh lại, vớ tay cầm lấy chiếc khăn, trong khoảnh khắc Thời Cảnh Thường quay lại, ập ngay vào mặt anh..

Thời Cảnh Thường: "..."
Hứa Sơ Sơ: "...."
Thề! Cô thề!!!!! Cô không có cố ý mà!!!!!
Hứa Sơ Sơ bối rối thả lỏng tay, tùy ý lau qua lau lại trên mặt Thời Cảnh Thường, nói:
- Chú!!! Cháu xin lỗi, cháu không cố ý đâu....!Cháu thấy...!trên mặt chú có nước....!nên muốn lau thôi.

Thời Cảnh Thường: "..."
Nước này còn không phải cháu ban??
Một lần nữa, Thời Cảnh Thường nhẫn nhịn cơn giận từ lồng ngực, nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ đang lau loạn trên mặt mình, lên tiếng:
- Sơ Sơ, mau về thôi!
Cô lúc này không để cho anh kéo đi liền, Hứa Sơ Sơ vội rút tay ra, nói lớn:
- Cháu không về! Cháu đã nói cháu đến kể bí mật cho chú nghe mà!!!
Thời Cảnh Thường mím môi, hỏi:
- Vậy bí mật của cháu chỉ có nhiêu đó? Nếu nói xong rồi thì chú dẫn cháu về, được chưa?
Hứa Sơ Sơ lập tức đáp trả:
- Phải! Bí mật của cháu chỉ có nhiêu đó thôi, nhiều năm rồi, bí mật ấy luôn chỉ có một mình chú! Chú không hiểu sao???
Trước câu nói của Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường im lặng không lên tiếng, suy nghĩ một lúc, khi anh định muốn nói gì đó, thì đột nhiên Hứa Sơ Sơ lại lên tiếng hỏi trước:
- Cháu thích chú thật mà! Thích rất nhiều mà! Chú....!không thích cháu chút nào sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận