Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh


Trong cửa hiệu Elyn lúc này đang có ba vị khách.

Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch lãm đến tìm mua một chiếc váy làm quà sinh nhật cho con gái.

Một cặp nam nữ còn khá trẻ ở phòng thử đồ.

Cô gái thử một lượt năm, sáu bộ váy, đồng thời luôn miệng hỏi bạn trai:
- Anh thấy bộ này có hợp với em không? Hay bộ lúc nãy đẹp hơn nhỉ?
Chàng trai cứ cười tít mắt, ngắm nhìn cô gái xoay xoay người trước tấm gương lớn, luôn miệng khen cô gái trông rất đẹp.
Y Linh ngồi ở bàn làm việc thuộc gian nhà phía sau.

Cô vừa xem xong mấy bản vẽ của nhân viên thiết kế gửi đến, chờ cô phê duyệt để đưa vào bộ sưu tập của tháng tới.
Cô nhìn con số hiển thị ở màn hình chờ của điện thoại di động, đã hơn bảy giờ tối.
Thời gian trôi nhanh quá.


Cái bụng của Y Linh đang bắt đầu biểu tình.

Lúc trưa, cô chỉ ăn qua loa một chiếc cơm nắm cá ngừ, dự định xong việc sẽ đi ăn tối sớm.

Cô không nghĩ mấy việc phải làm hôm nay lại tốn nhiều thời gian như vậy.
Lúc Y Linh đang phân vân nên đặt đồ ăn qua ứng dụng giao hàng hay ra ngoài ăn tối thì chị nhân viên của cửa hiệu chạy đến thông báo:
- Y Linh, cậu Từ Hồng Quân đến tìm em.

Anh ta đang ngồi đợi ở ghế chờ dành cho khách.
Y Linh gật đầu, bảo chị nhân viên cứ tiếp tục làm việc.

Cô lấy chiếc gương nhỏ ra dặm lại son môi, vuốt lại mái tóc thật chỉn chu rồi mới đi lên gian nhà trước.
Từ Hồng Quân hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt với phần tay áo đã được xắn lên cao để lộ đôi cánh tay rắn chắc.

Hôm nay, Y Linh mới thật sự quan sát kỹ người đàn ông này.

Thân hình anh không lực lưỡng nhưng lại có cơ bắp vừa phải rất ưng mắt.

Cùng với chiều cao nổi bật hơn một mét tám mươi lăm, Từ Hồng Quân ngồi giữa gian nhà vô cùng phong độ.
Khoảnh khắc bước ra nhìn thấy anh, Y Linh ngỡ như nhìn thấy một pho tượng được điêu khắc tuyệt mỹ.
Cô đến ngồi đối diện với Từ Hồng Quân, rót trà mời anh.
- Anh đến tìm em là có chuyện gì sao?
Khoé môi anh cong lên, dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn vào mắt cô:
- Không có chuyện gì cả.

Chỉ là anh muốn đến gặp em thôi.
Y Linh cố gắng tỏ ra thản nhiên trước câu nói đã rõ ý tứ của người đối diện.
- Nhưng em lại có chuyện muốn nói với anh.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, dùng thái độ dứt khoát để nói ra câu này.

Từ Hồng Quân đột nhiên bật cười:
- Được, vậy bây giờ anh mời em đi ăn tối được chứ? Như vậy sẽ tiện nói chuyện hơn.
Cái bụng đang đói của Y Linh không hề có ý từ chối nhưng cô vẫn tỏ ra lưỡng lự một chút rồi mới gật đầu đồng ý với anh.

Trước lúc bước ra cửa, Từ Hồng Quân và người đàn ông đến mua váy cho con gái có chào hỏi qua loa vài câu với nhau.

Hình như là họ có quen biết.
Y Linh ngờ vực, tự hỏi tầm quan hệ của anh ta rộng đến mức nào, không chừng là quen biết với một nửa thế giới rồi cũng nên.
Từ Hồng Quân mở cửa xe cho Y Linh bước vào trước, lúc cô cúi người xuống thì anh không quên lấy tay che trần xe để cô khỏi bị đụng đầu.
Lần đầu tiên, Thái Y Linh ngồi trong một chiếc xe có nội thất sang trọng như thế này.

Nhưng cũng may là cô có gu ăn mặc thời thượng nên vẫn không có sự lệch pha nào giữa người và xe.
Từ Hồng Quân có hỏi qua ý kiến của cô khi lựa địa điểm ăn tối nhưng Y Linh để anh tự quyết định.
Cô hướng mặt về phía cửa kính, ngắm nhìn quang cảnh thành phố lấp lánh những ánh đèn khi trời đã nhuộm màu đen tối.

Từ Hồng Quân chỉ tập trung nhìn về phía trước lái xe mà không nói thêm lời nào với cô khiến Y Linh cảm thấy không khí có chút ngột ngạt nên quyết định lên tiếng trước:
- Chuyện của cửa hiệu Elyn, sao anh lại giúp em chứ?
Từ Hồng Quân không để cô đợi lâu, gần như lập tức đưa ra câu trả lời:

- Lần trước ghé qua, anh thấy cửa hiệu rất có tiềm năng phát triển.

Trước sau gì thì em cũng sẽ thành công, anh chỉ là làm nó xảy ra sớm hơn thôi.
Y Linh quay người lại nhìn anh, Từ Hồng Quân vẫn đang nhìn về phía trước.
- Nhưng như vậy thì cũng đâu phải là nguyên nhân khiến anh nhất định phải giúp em.
Y Linh cũng không hiểu tại sao bản thân lại một mực muốn chất vấn anh như vậy.

Có lẽ cô muốn anh rơi vào tình thế bối rối, thay cho cô lúc này.

Nhưng Từ Hồng Quân vẫn trả lời câu hỏi của cô với vẻ đầy thản nhiên:
- Những chuyện anh làm, không nhất định phải có lý do.
Cô im lặng, nhìn vào nét mặt của anh qua gương chiếu hậu rồi lại quay người nhìn ra bên ngoài.
Y Linh cảm giác như anh đã chuẩn bị sẵn mọi câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào mà cô đưa ra.
Thức đến tận khuya để suy nghĩ đủ kiểu mà giờ đây, trong cuộc trò chuyện của hai người, cô vẫn cứ bị anh áp đảo.
Cô khẽ thở dài, cái thở dài rất nhẹ chỉ đủ để cô cảm nhận được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận