Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Nửa năm sau

Gió nhẹ lay màn lụa màu trắng, vẽ trên không trung một đường cong xinh đẹp.

Lãnh Loan Loan mặc quần áo thoải mái, trên tay ôm một đứa bé, một đứa nằm trong nôi, vừa đung đưa tay, miệng lại thì thầm bài đồng dao.

Két…

Cửa mở, Lãnh Đình Dực bước vào, thấy Lãnh Loan Loan đang dỗ con ngủ thì bước chân chậm lại.

“Loan Loan, đưa hai bảo bối nhỏ cho bảo mẫu đi, vào phòng ba có chút chuyện.”

Lãnh Loan Loan thấy Lãnh Đình Dực có vẻ vội vàng, chắc là có chuyện quan trọng liền đưa đứa bé đang bế cho bảo mẫu đứng một bên, dặn dò bà ấy phải cẩn thận rồi mới theo Lãnh Đình Dực vào phòng làm việc.

Hai người ngồi xuống, Lãnh Đình Dực dựa lưng vào ghế da, đôi mắt thâm thuý nhìn con gái ngồi trên sô pha, mở miệng hỏi:

“Loan Loan, nếu có cơ hội trở về bên cạnh Hiên Viên Dạ, con có muốn về không?”

Lãnh Loan Loan ngẩn ra. Ở hiện đại đã hơn một năm, không ngày nào nàng thôi nhớ mong Hiên Viên Dạ, nhất là khi nhìn hai đứa con của mình càng lớn càng giống cha của nó, nỗi nhớ trong nàng lại càng dữ dội hơn.

“Ý ba là con có thể về đó sao?” Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Đình Dực, âm thanh mang theo chờ mong. Nàng muốn trở về, tên hoàng thượng đó hẳn là đang rất lo lắng, không biết gầy đi nhiều không, hắn lúc nào cũng không biết tự chăm sóc bản thân.


Sau khi trở về hiện đại, Lãnh Đình Dực cảm giác được con gái mình tuy đang ở đây, nhưng tâm trí có lẽ vĩnh viễn ở lại Thiên Diệu hoàng triều kia. Là một người cha, chỉ cần con gái hắn hạnh phúc thì hắn còn cần gì hơn nữa. Từ sau khi hai đứa cháu ngoại ra đời, hắn luôn cho người tìm cách trở về cổ đại. May mắn thay Đế Duyên sư phụ, người trước đây đã đưa hắn đến Thiên Diệu tìm Loan Loan, đã trở về sau mấy năm đi đó đi đây.

“Phải, Đế Duyên đại sư, người giúp ta tìm con, đã đưa cho ta cái này.” Lãnh Đình Dực vừa nói vừa mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ, bên trong là một khối ngọc bội trong suốt.

Lãnh Loan Loan nhìn thấy liền sửng sốt:

“Đây không phải là ngọc bội của con sao?” Là của Hiên Viên Dạ cho nàng.

“Đúng vậy.” Lãnh Đình Dực gật đầu, “Đế Duyên đại sư nói, miếng ngọc bội này đến đây là để dẫn đường.”

Lãnh Loan Loan cầm lấy khối ngọc, cái này có thể giúp nàng trở về sao?

“Loan Loan, con thật sự muốn quay về đó sao? Nếu thật sự muốn đi thì mười hai giờ đêm nay, đường hầm thời gian sẽ mở.”

“Con muốn trở về.” Lãnh Loan Loan kiên định trả lời, “Ba, theo con đến đó đi.” Cha của nàng ở đây trừ những người trong bang ra thì không có ai khác là thân nhân, không bằng trở về cùng nàng, người một nhà bên nhau.

“Ba…” Lãnh Đình Dực chần chờ.

“Ba, chẳng lẽ ba không muốn ở cùng bọn con hay sao? Không muốn nhìn cháu ngoại của ba lớn lên từng ngày sao?” Đôi mắt mang theo khẩn cầu.

“Được rồi, ba về cùng các con.” Lãnh Đình Dực gật đầu, hắn tất nhiên không muốn rời xa con gái và cháu ngoại của hắn rồi, hắn còn muốn nhìn chúng lớn lên, trưởng thành mà.

“Tốt quá.” Lãnh Loan Loan cười nói, “Con đi chuẩn bị trước đã.”

“Được rồi.”

Đêm lạnh như nước, trăng tròn treo cao.

U cốc, Hiên Viên Dạ và Dạ Thần đứng trước biển hoa anh túc, mắt nhìn khoảng không vô định trước mắt, chờ đợi kỳ tích mà Huyễn Phong nói đến xảy ra. Gió đêm lướt qua cành cây đung đưa, dưới ánh trăng vằng vặc kia, khuôn mặt hai người càng thêm sáng ngời.

Đúng vời thời khắc chuyển ngày, trăng tròn trên cao trốn vào sau lớp mây dày, cả u cốc tối đen như mực, lát sau, một tia chớp cắt ngang bầu trời, soi rõ màn đêm.

Hiên Viên Dạ và Dạ Thần nhìn nhau, tim không khỏi nảy lên một nhịp. Là Loan Loan về sao? Hai tay nắm chặt vào nhau, móng tay găm vào lòng bàn tay đến mức có vết bầm, vậy mà cả hai lại như không có cảm giác gì. Một mắt tím một mắt đen nhìn chằm chằm vào nơi ngày đó loan Loan biến mất, uỳnh một tiếng sấm vang trời trong đêm yên tĩnh thật làm cho ngowì ta sợ hãi.

Lại một tia chớp, ánh sáng trắng toả ra chiếu cả u cốc sáng như ban ngày, hai người đưa tay che mắt, khi luồng sáng không còn, nhìn lại hướng đó, kia không phải là Loan Loan mà họ ngày đêm mong nhớ sao?

“Loan Loan…”


“Chủ tử…”

Hai người trăm miệng một lời, nhìn nữ tử đang cười kia, hơn một năm không gặp, nàng hình như hơi đẫy đã hơn trước.

“Này, ta bảo hai người các ngươi, mau lại đây phụ một tay.” Lãnh Đình Dực gọi to.

Quay đầu lại, cả hai đều ngây người, trên tay Lãnh Đình Dực ôm hay đứa trẻ, đôi mắt cả hai đều sáng lấp lánh nhìn bọn hắn chằm chằm.

“Loan loan, đây là?” Hiên Viên Dạ nhìn đứa bé trai giống mình như đúc, choáng váng.

“Ngốc, đây là con chúng ta.” Lãnh Loan Loan ôm đứa bé gái, liếc Hiên Viên Dạ một cái. Có trời mới biết nàng bây giờ kích động đến thế nào, nàng trở lại rồi, nàng đang đứng cạnh Hiên Viên Dạ đây, nhưng sao hắn có vẻ gầy đi, còn Thần nữa, hắn cũng gầy quá.

“Con chúng ta?” Hiên Viên Dạ nhìn hai đứa trẻ, vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, lại không giấu nổi vui mừng, “Loan Loan, nàng sinh cho ta một trai một gái.”

“Biết rồi, còn không mau bế con đi.” Lãnh Loan Loan cười nói với Hiên Viên Dạ.

Hiên Viên Dạ lấy lại tinh thần, chạy qua ôm một đứa vào lòng, đôi mắt thâm thuý lóng lánh như sắp khóc.

“Chủ tử, ta có thể ôm không?” Dạ Thần nhìn đứa nhỏ giống Lãnh Loan Loan đang được nàng ôm vào lòng. Có thể gặp lại Loan Loan hắn thật sự mừng như điên, lần này cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không rời xa nàng.

“Được.” Lãnh Loan Loan nhìn đôi mắt tím dịu dàng của Dạ Thần, đưa em bé cho hắn.

Dạ Thần nở một nụ cười với bé gái nhỏ, thật là đáng yêu quá. Đây chính là con của người hắn yêu nhất, vậy nên hắn sẽ xem cả hai như con của mình, cùng nhìn bọn nó lớn lên, cùng Loan Loan già đi…

“Bảo bối đồ đệ, ngươi trở lại rồi.” Tô Viễn Hành dẫn những người khác vội vàng chạy tới, vẻ mặt vui mừng.


Lãnh Loan Loan nhìn qua Tô Viễn Hành, Tàn Nhất, Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn, Dạ Hồn, Dạ Mị, Lãnh Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lãnh Bùi Viễn, môi anh đào khẽ mở: “Tướng quân phụ thân, Loan Loan về rồi.”

Lãnh Bùi Viễn nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt.

“Trở về là tốt rồi.”

Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười..

“Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lãnh Địch U nhìn Hiên Viên Dạ và Dạ Thần đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên.

“Chủ tử, chúng ta cũng muốn.” Phong Triệt bốn thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé.

“Không được tranh với ta.” Lãnh Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại.

“Vì sao lại không thể?”

“……”

Gió phiêu đãng nhìn mọi người nói nói cười cười, Lãnh loan Loan cũng không kìm nổi nhấc khoé miệng, như sen hồng nở rộ, xinh đẹp rực rỡ.

Phóng mắt lên trời nhìn ánh trăng sáng tỏ, tương lai trước mắt sẽ thật sự hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận