Chiến Thần Sở Bắc


“Toàn bộ đều thất bại rồi? Là sao?”
Lạc Vinh Quang nhìn hai bố con, lại khẽ thở dài.

“Đại hội đấu thầu lần này cậu Dương không lấy được gì cả!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, bố con Lạc Viễn Hà lập tức sửng sốt!
Đó là cậu cả nhà họ Dương, tay nắm giữ trăm tỷ tiền vốn đấy!
Theo lý mà nói, hắn ta hẳn phải là nhân vật chính lần này mới đúng.

Nhưng lại không lấy được gì?
Đúng là không tưởng nổi!
“Trừ phi là bởi vì tập đoàn Bắc Dã?”
Lạc Mai như nghĩ đến gì đó, nhíu mày lên tiếng!
“Phỏng chừng cũng chỉ có tập đoàn Bắc Dã mới có năng lực này!”
Lạc Vinh Quang gật đầu, thở dài liên tục!
Nhà họ Lạc ông ta làm nhiều như vậy, bây giờ, toàn bộ đều uổng công cả rồi!
“Đúng rồi, bố, tên rác rưởi Sở Bắc kia hình như khá thân với tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, giữa bọn họ chắc không phải có quan hệ gì chứ?”
Lạc Viễn Hà như nghĩ đến gì đó, sắc mặt thoáng chốc không tốt!
Lạc Mai hừ một tiếng, nhưng hoàn toàn không quan tâm.

“Xì, một tên mù rác rưởi mà thôi, sao có thể có quan hệ với nhân vật lớn như vậy chứ? Chắc là trùng hợp thôi!”
“Mặc kệ nói gì thì nhà họ Lạc cũng phải chọn đúng phe!”
Lạc Vinh Quang cắn răng, ánh mắt mờ mịt.

Nếu Dương Xuyên lấy được hạng mục lớn, nhà họ Dương nắm giữ Tân Hải.

Thì bọn họ và nhà họ Dương nhất định sẽ như nước đẩy thuyền.


Nhưng bây giờ, cậu Dương gần như không quan tâm đến bọn họ.

Nói không chừng nhà họ Lạc đã đắc tội với hai nhà, một khi bất cẩn thì sẽ mất sạch!
“Quay về công ty trước đã! Đợi Lạc Tuyết quay về, tôi lại hỏi xem, rốt cuộc nó muốn làm gì!”

“Sở Bắc, chuyện, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mọi người có quan hệ thế nào?”
Ở bên kia, Lạc Tuyết rời khỏi sảnh tiệc, lúc này không ngừng hiếu kỳ nhìn Sở Bắc!
Trong lòng có vô vàn thắc mắc.

Sở Bắc và tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, hình như có quen biết?
Hơn nữa, trông có vẻ gia chủ mấy gia tộc lớn kia, thậm chí là Thanh Phong, cũng đều rất tôn kính Sở Bắc?
Cả đại hội đấu thầu, Lạc Tuyết đều rất mơ hồ!
“Không có quan hệ gì cả, chỉ là trùng hợp mà thôi!”
Sở Bắc khẽ cười, giải thích qua loa!
“Xem náo nhiệt xong rồi, quay về thôi!”
Lạc Tuyết nheo mắt, nhìn Sở Bắc có chút nghi ngờ.

Nhưng chung quay vẫn chỉ thở dài.

“Anh quay về trước đi, tôi về công ty xem sao!”
Nói xong thì gọi xe rời đi!
Mà Sở Bắc thì không có động tác gì, như đang đợi gì đó.

Sau đó, Thanh Phong chậm rãi đến trước mặt anh.

“Cậu Sở, bây giờ vẫn giấu sao?”
Sở Bắc khẽ cười: “Cứ cố gắng thôi!”
Sau đó vẻ mặt tươi cười biến mất: “Bến cảng phải cải tạo mới, tìm ra ai là người đề xuất, không khó chứ?”
“Cậu đã mở lại, Thanh Phong đương nhiên làm được!”
Thanh Phong gật đầu, từ đầu đến cuối rất tự tin!
“Năm năm trước, bến cảng đã đóng cửa vì chuyện kia! Bây giờ mở lại lần nữa, những người kia sợ rằng sẽ không ngồi yên!”
Sở Bắc nhìn về phía xa, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo.

“Lần này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!”
Gương mặt Thanh Phong cũng nghiêm túc hơn!
“Không sai, là hồ ly thì sẽ lộ đuôi thôi! Lần này, chỉ cần bọn họ dám xuất hiện thì nhất định sẽ phải chết!”
Sở Bắc khẽ gật đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ!
“Cậu quay về trước đi, tôi đến tập đoàn Lạc thị xem sao!”
Sở Bắc có cảm giác trong lòng, lần này Lạc Tuyết đi, chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi!

Ở bên kia, Lạc Tuyết bước xuống xe taxi bước lớn đi vào công ty!
Vừa đến phòng tiếp khách thì đã thấy Lạc Vinh Quang và bố con Lạc Viễn Hà đang ngồi trên sô pha.

Nhìn thấy Lạc Tuyết, ba đôi mắt thoáng chốc đã dán trên người cô!
“Ông nội, bác cả!”
Lạc Tuyết bị nhìn chằm chằm cả người cũng mất tự nhiên, nhẹ giọng chào hỏi!

“Lạc Tuyết, cô còn mặt mũi mà quay về à?”
Lạc Mai hừ giọng nói, lên tiếng gây khó dễ!
“Hừ, lần trước chẳng phải cô với Sở Bắc oai lắm sao? Bây giờ còn quay lại làm gì?”
Giọng điệu Lạc Hà Viễn lạnh nhạt, cười như không cười!
Lạc Vinh Quang tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lại không tốt lành gì!
Thấy vậy, Lạc Tuyết lập tức cảm thấy bất đắc dĩ!
Cô biết, bọn họ là vì bị đuổi khỏi đại hội đấu thầu nên mới trút cơn giận lên người mình!
Chỉ là, bản thân từ đầu tới cuối đều chẳng nói một câu nào mà?
Lạc Tuyết cúi đầu, trong lòng đầu tủi thân! Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
“Được rồi, Lạc Tuyết, cô đi đi, nơi này không cần cô nữa!”
Cuối cùng, Lạc Vinh Quang cũng mở lời.

Vừa lên tiếng, giọng điệu đã chẳng tốt gì!
Vẻ mặt Lạc Tuyết thay đổi, ngây ngốc nhìn ông nội mình: “Ông nội, ông có ý gì!”
“Thế nào, cô còn chưa nghe rõ sao?”
Lạc Viễn Hà cười lạnh, giọng điệu xấu xa.

“Ý chính là, cô bị đuổi rồi, có thể rời đi rồi, bây giờ đã hiểu rồi chứ?”
“Mọi người…”
Lạc Tuyết há hốc miệng, trong lòng đầy căm phẫn và không tin nổi!
Đây đã là lần thứ hai cô bị đuổi rồi!
Lần trước, bởi vì hợp đồng trong tay cô, mà ba người trước mặt này đã đích thân xin lỗi cô.

Hứa hẹn những lợi ích to lớn, mời cô quay về!
Cuối cùng Lạc Tuyết cảm thấy, mọi người đều là người một nhà không đến mức phải vậy!
Bởi vì còn ôm mộng tưởng hão huyền đó, nên cô mới lựa chọn quay về!
Nhưng không ngờ, chỉ mới qua mấy ngày.

Mà bản thân lại bị đuổi rồi?
Lạc Tuyết ngây ngốc đứng đó, trong lòng quặn thắt!
Lạc Vinh Quang làm vậy, rõ ràng là qua cầu rút ván!
Chim chết nỏ cất kho, vắt chanh bỏ vỏ!
Ban đầu chả lẽ sở dĩ bọn họ mời cô về lại là nhìn trúng hợp đồng trong tay cô?
Từ đầu tới cuối, bọn họ đều xem bản thân cô là công cụ mà thôi!

Thứ gọi là người nhà, tình thân, cũng chỉ có một mình cô tình nguyện mà thôi!
Lòng Lạc Tuyết phức tạp khó hiểu, thậm chí cô có chút hối hận vì ban đầu không nghe theo lời Sở Bắc!
“Lạc Tuyết, nếu nghe thấy rồi thì mau đi đi, nơi này không chào đón cô!”
Lạc Mai hừ một tiếng, ánh mắt hả hê nhìn cô gặp chuyện.

Lạc Tuyết thở dài, hít sâu một hơi, cuối cùng lại ngẩng đầu!
“Muốn tôi đi thì có thể, nhưng trả đồ lại cho tôi!”
“Đồ của cô? Đồ gì của cô? Tập đoàn Lạc thị này, cô cảm thấy có thứ gì thuộc về cô?”
Lạc Viễn Hà nhếch miệng cười lạnh, giọng điệu châm chọc!
Vẻ mặt Lạc Vinh Quang u ám, ánh mắt nặng nề!
Lạc Tuyết cắn răng: “Tôi có ba mươi phần trăm cổ phần! Nếu đã muốn đuổi tôi đi, thì đưa cổ phần cho tôi!”
Lúc trước cô đã nhường nhịn một lần lại một lần, sau đó, cũng chỉ là bị đối phương lấn lướt!
Lần này, cô không muốn nhún nhường nữa!
“Cổ phần của cô? Lạc Tuyết, cô đang đùa sao? Ban đầu chỉ là làm để cho cô vui chút thôi, cô lại nghĩ cổ phần thật sự là của cô?”
Lạc Viễn Hà cười lạnh, hoàn toàn không buồn để tâm!
Lạc Vinh Quang ho khan một tiếng, lạnh nhạt huơ tay!
“Lạc Tuyết, ban đầu bảo cô quay lại đã là tôi giơ cao đánh khẽ rồi, còn về cổ phần thì cô đừng mơ tưởng!”
Lạc Mai hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Ông nội, con thấy cô ta cũng giống như Sở Bắc thôi, chỉ muốn tách khỏi nhà họ Lạc chúng ta!”
“Đối với loại người này, thì không thể khách sáo!”
“Các người, các người sao có thể làm vậy?”
Nghe thấy lời ba ông cháu trước mặt, sắc mặt Lạc Tuyết cũng thay đổi.

Vẻ mặt tức giận bất bình!
Ban đầu, cũng đã giấy trắng mực đen ký hợp đồng chuyển nhượng.

Chỉ mới qua mấy ngày mà đã lật mặt không nhận rồi sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận