Chạy Nạn Làm Ruộng Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng


"Nếu người cách cá rất gần, vậy cái xiên trực tiếp nhắm về phía con cá theo phương thẳng đứng, ném chếch về phía cách bóng của nó một ngón tay.

" Bạch Quân Quân cũng không biết bọn họ đã hiểu ra chưa, nhưng mà nhìn thấy cả nhà Lão Khâu thúc gật đầu như gà mổ thóc, hẳn là đã hiểu rồi… nhỉ.

Mặc dù cả nhà còn phải tiếp tục chạy về phía trước, nhưng mới vừa học xong, cả nhà lão Khâu thúc đều kích động, bọn họ theo phương pháp của Bạch Quân Quân nói mà thi nhau xuống nước mò cá.

Tỉ lệ chính xác quả nhiên cao hơn.

Khi bốn phụ tử đều vui mừng xách mỗi người một con cá lớn, lúc này mới vô cùng hào hứng nhổ trại tiếp tục lên đường đến Hàn Thành.

"Gia gia, chúng ta ở Bích Đầm không được sao?" Tiểu Sơn rất hâm mộ người lớn có thể xuống nước bắt cá.

"Hài tử ngốc, ở Bích Đầm nào có lương thực chứ.


Chẳng lẽ con không muốn cơm và bánh bao lớn của con sao?" Mặc dù lương thực tinh hiếm có nhưng gia đình Tiểu Sơn là nhà khá giả nhất trong thôn nên vẫn được nếm qua, nghĩ đến mùi thơm của cơm làm từ gạo, hắn nuốt nước miếng ừng ực: "Vậy vẫn là đi đổi lương thực trước rồi trở lại đi.

" Hóa ra tiểu bằng hữu còn tưởng rằng cả nhà bọn họ là muốn đến thành trấn khác đổi lương thực cơ.

Lão Khâu thúc sờ sờ đầu của hắn: "Có cơ hội nhất định sẽ trở về.

" Dù sao, thôn thợ săn của Tuyên Uy thành mới là quê hương của bọn họ.

Chỉ hi vọng một ngày kia thiên hạ có thể thái bình, không có chiến loạn nữa.

Lão Khâu thúc nhìn về phương xa, bất đắc dĩ thở dài.

Mà lúc này, Bạch Quân Quân vẫn ngồi trên xe đẩy tay.

Không chỉ có nàng, Bạch Quân Quân để Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn đều ngồi lên, chỉ có một mình Bạch Táp Táp đẩy xe.

Huynh đệ Khâu gia nhìn thấy Táp Táp khổ cực như thế, có chút không đành lòng.

Thỉnh thoảng sẽ giúp nàng đẩy một chút, nhưng mà Bạch Táp Táp đều từ chối.

Trưởng tỷ nói chỉ có như vậy mới có thể tôi luyện sức chịu đựng của nàng, chờ xuất hiện trạng thái siêu phụ tải của đêm mưa to hôm đó thì nàng mới có thể lại đột phá lên.

Huynh đệ Khâu gia không biết chuyện này, có lòng tốt giúp nàng, nhưng thật ra là đang ảnh hưởng quá trình thăng cấp của mình cho nên Bạch Táp Táp đều từ chối tất cả.

Thậm chí lúc Lưu thị đi mệt, bước chân chậm chạp, Bạch Táp Táp còn sống chết bảo Lưu thị cũng leo lên ngồi luôn.


Lưu thị mới đầu còn sống chết không chịu, nhưng Bạch Táp Táp mãnh liệt yêu cầu, thực sự không kiên trì nổi sẽ bò lên trên xe đẩy tay ngồi một lúc.

Mà Bạch Táp Táp một mực chịu đựng đến đỏ cả mặt chờ mong đám lửa trong lồng ngực nhanh chóng bùng nổ.

Nhưng mà đi mấy ngày liên tiếp, trong ngực Bạch Táp Táp cũng chỉ nóng một chút, cách ranh giới bộc phá còn rất xa.

Đối với việc này, nàng rất sốt ruột.

Hận không thể xách Lão Khâu thúc cùng Khâu Đại ca bọn họ lên hết trên xe, một mình nàng đẩy đi mới được.

Nhưng mà phần hảo ý này của nàng đã dọa Lão Khâu thúc bọn họ nhảy một cái, mấy đại nam nhân sống chết đều không đồng ý.

Bạch Quân Quân không khỏi an ủi: "Dục tốc bất đạt, nếu thật sự dễ dàng như vậy, khắp thiên hạ đều là đại lực sĩ rồi.

" Bạch Táp Táp nghe xong cuối cùng không còn nôn nóng nữa.


Trái ngược với Bạch Táp Táp trì trệ không tiến bộ, Bạch Quân Quân mấy ngày nay thu hoạch lại không nhỏ.

Cũng không biết có phải vì ngày hôm đó nạp điện cả đêm hay không, hay là ăn đồ ngon, nghỉ ngơi đầy đủ mà hạt mè nhỏ trong cơ thể nàng rốt cục cũng biến thành đậu xanh, hơn nữa màu sắc so với lúc trước càng đậm lại càng trong hơn.

Màu sắc càng đậm năng lượng sẽ càng tinh khiết, không uổng công nàng chịu đựng nhiều ngày đêm như vậy.

Bọn họ đi ở trong rừng sáu ngày, đồ ăn trên xe đẩy tay cuối cùng cũng ăn sạch trước khi hư thối.

Nói đến, từ Bích Đầm đi tới bây giờ quả thật không gặp được đầm nước nào cả, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một con suối nhỏ hoặc mạch nước ngầm, tất cả mọi người vẫn sẽ kích động cầm xiên lên tìm cá.

Nhưng mà khe núi dòng nhỏ thì không có cá lớn, nếu có cũng chỉ là chút cá bạc đầu cỡ đầu ngón tay mà thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận