Chào Buổi Sáng Mèo Con


Hình thức ăn tối giống như hôm qua, những người hầu chu đáo cùng với những món ăn tinh xảo khác nhau, nhưng Đàm Du Nhiễm lại thấy bữa ăn này nhạt như nước ốc.

Cô muốn rời đi, áp lực ở đây thật lớn.

Cho dù không ai làm gì cô, nhưng càng ở lâu trong trang viên này, cô càng cảm thấy ngột ngạt, cô không quen với cách sống ở đây.

Phỉ Sâm và Lạc Anh nhìn bộ dạng thờ ơ của Đàm Du Nhiễm, hướng về đối phương trao đổi ánh mắt.

Nên đưa cô ấy về sớm thì tốt hơn.

Sau bữa ăn, Phỉ Sâm phụ trách ngăn chặn Ngải Lị, người liều mạng muốn tìm Đàm Du Nhiễm nói chuyện phiếm, trong khi đó Lạc Anh đưa Đàm Du Nhiễm trở về phòng.

“Em không quen à?” Lạc Anh đưa Đàm Du Nhiễm vào phòng mình.

Điều làm cho Đàm Du Nhiễm cảm thấy ngoài ý muốn là phòng của Lạc Anh có rất nhiều đồ trang trí, không giống phòng Phỉ Sâm đơn giản, giản dị, mọi đồ trang trí bản gốc đều có ở đây.

“Một chút.

” Đàm Du Nhiễm thừa nhận rằng cô đã ở trong vùng an toàn của mình quá lâu, vậy nên cô khó khăn khi phải thích nghi với một nơi chênh lệch quá lớn như thế này, cô cảm thấy mệt mỏi.

Môi trường hoàn toàn không có cảm giác an toàn khiến Đàm Du Nhiễm căng thẳng cả ngày.


“Ngày mai chúng ta sẽ về nhà, ngoan.

” Lạc Anh vỗ nhẹ vào đầu cô.

“Được.

” Đàm Du Nhiễm ngoan ngoãn đáp.

Sau khi đối phó với mẹ mình, Phỉ Sâm cũng vào phòng.

“Có khó chịu trong người sau khi uống thuốc không?” Phỉ Sâm hỏi Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm lắc đầu, cô không cảm thấy gì cả.

“Tốt quá.

” Phỉ Sâm liếc nhìn đồng hồ trên tay.

“Nếu không có việc gì thì đi ngủ sớm thôi, ngày mai còn phải ứng phó với mệ anh.

” Phỉ Sâm nói với Đàm Du Nhiễm.

Gia đình họ thường ăn tối rất lâu, từ bữa chính đến tráng miệng rồi đến hoa quả, thậm chí còn uống trà sau bữa ăn, cho nên khi bữa tối chính thức kết thúc thì thời gian đã không còn sớm.

Chính những quy tắc này đã khiến Đàm Du Nhiễm khổ không nói nên lời, gia đình Finster từ khi sinh ra đã quen với nếp sống như vậy nhưng đối với Đàm Du Nhiễm mà nói, đó là một sự tra tấn.

Vất vả lắm mới không cần ngồi thẳng lưng hay lo lắng mình nói sai cái gì, ở nơi không có người ngoài Đàm Du Nhiễm mới thả lỏng cảnh giác, an tâm đi tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Đàm Du Nhiễm trèo lên chiếc giường lớn trong phòng Lạc Anh rồi nằm ngẩn người trên đó.

Tối qua cô qua đêm trong phòng Phỉ Sâm, tối nay đến phiên ở phòng của Lạc Anh.

Căn nhà này còn rất nhiều phòng trống, nhưng lũ mèo tâm cơ muốn ngủ cùng Đàm Du Nhiễm nên đã không bố trí phòng cho cô.

Đàm Du Nhiễm nằm sấp người, ngủ thiếp đi.

Thấy vậy, Phỉ Sâm nhanh chóng lật người cô lại, sau đó giúp cô đắp chăn.

Tại sao vợ anh lại ngốc như vậy? Nằm ngủ với tư thế đó không sợ bị ngạt thở à.


Đêm đó, hai anh em lại thỏa hiệp với nhau, hai người cùng ôm Đàm Du Nhiễm ngủ.

Sáng sớm, Đàm Du Nhiễm đã bị đánh thức bởi tiếng bang bang bang ngoài cửa.

Hai mắt Đàm Du Nhiễm mơ hồ, cô dụi mắt, hai con mèo đều không có trên giường.

Âm thanh gì vậy?Đàm Du Nhiễm đứng dậy, đi tới cửa, vặn tay nắm và mở cửa.

“Nhiễm Nhiễm!” Ngải Lị ôm một đống quần áo, hào hứng gọi cô.

“Tốt rồi, mẹ đánh thức cô ấy dậy rồi.

” Phỉ Sâm bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương.

Sáng sớm Ngải Lị đã ôm đống quần áo đến phòng tìm họ, bà nhất quyết không chịu rời đi mà muốn vào tìm Đàm Du Nhiễm, Lạc Anh và Phỉ Sâm ngăn cản thế nào cũng vô ích.

“Mẹ, mẹ đánh thức cô ấy rồi.

” Lạc Anh nhẹ giọng nói với Ngải Lị.

“Nhiễm Nhiễm, đến thử quần áo nào!” Ngải Lị hoàn toàn không để ý đến sự bất lực của con trai, ngược lại bà vẫn hào hứng gọi Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm sửng sốt trong chốc lát rôi mới ngơ ngác trả lời.

“Cháu đi đánh răng rửa mặt trước ạ.

” Đàm Du Nhiễm không biết rằng một lời hứa của cô khiến Ngải Lị hưng phấn đến vậy.


“Ta vào phòng đợi con!” Ngải Lị hoàn toàn không có ý thức rằng bà đã đánh thức người khác, sôi nổi bước vào phòng.

Trời ơi, ba anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?Phỉ Sâm che hai bên thái dương đang đau nhức của mình.

Ba anh không biết vợ mình đang làm ầm ĩ ở đây sao? Còn không mau tới bắt người đi.

Phỉ Sâm theo Ngải Lị vào phòng với gương mặt thối hoắc.

“Xin lỗi, tính mẹ anh là vậy đó.

” Lạc Anh thì thầm vào tai Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm lắc đầu.

“Không sao đâu.

” Đàm Du Nhiễm cảm thấy mẹ họ như vậy không có vấn đề gì lớn, ít nhất bà không có ác ý với cô.

Đàm Du Nhiễm đã nhìn thấy qua nhiều người có ác ý với mình, đó mới là điều khiến cô cảm thấy không thoải mái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận