Chân Tình Tôi Mệt Lắm

Người đời hay nói trên này dại gái là cái dại muôn thuở. Vâng, Khánh Vân cũng là người thường thôi, làm sao thoát khỏi. Vì vậy nên phải đành ngoan ngoãn chịu trận dưới thân vợ sắp cưới của mình, một chút cũng không dám phản kháng.

BỐP

- Chổng cái mông của chị lên.

Kim Duyên tàn ác vỗ một phát thật kêu lên vòng ba trắng trẻo của chị người yêu, đến nỗi cho nó đỏ tấy lên.

Cô tất nhiên rất vâng lời, vừa nghe lệnh liền nâng mông lên tí xíu, hai tay bị trói trên đầu, mặt thì úp xuống gối một cách cam chịu. Bé cưng của cô thỏa mãn ra mặt, hai bàn tay liên tục vỗ chan chát lên hai bờ mông tròn trĩnh làm cho chúng phát nhói.

- Ưm~ em nhẹ lại.

Khánh Vân run người, lắc lắc mông tỏ ý cầu xin. Nàng đúng là thù dai, rõ là hôm nay muốn đem hết mấy chuyện bấy lâu trả đủ cho cô mà.

- Nhẹ? Em có làm gì mạnh đâu. CHÁT

Thêm một cái đánh quá mạng đáp xuống bờ mông mềm mại.

Hừ! Để tôi thoát ra đi rồi em biết cảnh.

Sau khi đã đánh đủ, Kim Duyên mới lật cô nằm ngửa ra rồi áp người lên trên. Nàng tự cởi quần áo của mình ném xuống đất, xong thì xé rách đồ của Khánh Vân như cách cô ấy đã làm với mình. Rất nhanh cả hai đã hoàn toàn lõa thể.

Kim Duyên hôn lên môi cô, chuẩn bị cho một cuộc ân ái đầy nóng bỏng cho đêm nay. Bốn cánh anh đào mềm mỏng cùng nhau cộng vũ, say mê, hòa quyện tạo thành điệu múa của riêng chúng. Âm thanh ái muội không ngừng phát ra kích thích mọi xúc cảm, cả hai hừng hực không ngừng quấn lấy môi đối phương trao từng cái cắn mút từ dịu dàng đến mãnh liệt.

Nụ hôn vẫn tiếp tục kéo dài, như không có điểm dừng khi hai chiếc lưỡi mềm mại đã tìm thấy nhau và uyển chuyển cuốn lấy bạn tình. Hơi thở cả hai lúc này loạn nhịp, không còn suy nghĩ chuyện bên ngoài mà chỉ tập trung vào cái hôn ướt át, si cuồng. Hôn cho đến khi choáng ngợp, đôi uyên ương mới chịu dứt ra và để lại những vệt nước bóng loáng trên khóe môi, cằm và một ít chảy xuống cổ.


Nàng không ngần ngại mà dùng lưỡi liếm hết dịch vị hòa trộn của cả hai trên mặt Khánh Vân. Hành động quá ư là kích tình này làm cô bị bức đến điên người, chịu không nổi mà bắt đầu có biểu tình chống cự.

- Em gái nhỏ à, đêm nay em chết với tôi.

Nhìn thấy cái nhếch môi đầy ẩn ý của người yêu, Kim Duyên cảm nhận được điều không lành liền tuột xuống khỏi người cô định bỏ trốn. Lập tức Khánh Vân giật bung sợi dây trói tay mình, ngồi bật dậy túm lấy nàng đè xuống.

Bé mèo con này ngây thơ quá rồi! Em nghĩ em đang trói ai hả?

- Sẵn sàng chưa em?

Khánh Vân nâng cằm nàng lên, nhìn bằng cặp mắt đầy thách thức rồi cúi xuống ấn môi lên cánh hoa đỏ mọng.

Hai bàn tay bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể người nằm dưới, cầm lấy một bên bầu ngực nhu nắn từng cái nhẹ nhàng. Cô ngậm vào một bên nhũ hoa mút mát, ngấu nghiến như món ngon nhất trên đời.

- A~

Đầu ngực nhạy cảm được chiếc lưỡi vừa ướt vừa mềm chăm sóc kỹ lưỡng khiến nàng không kìm được âm thanh thoải mái, ưỡn người lên cùng cô phối hợp.

Ngón tay thon dài từ khi nào đã chui tọt vào trong u cốc chật hẹp, chậm rãi đưa đẩy. Khánh Vân vừa cắn mút hai quả đào chín thơm, bên dưới càng lúc càng gia tăng tốc độ, vách thịt mềm mại khít khao nuốt vào vật dài dài quen thuộc.

- Chị chậm thôi.

Lại thêm một ngón, nhịp đưa đẩy cũng nhanh hơn làm nàng quay cuồng trong khoái cảm. Tầng lớp thịt mềm mại co bóp mạnh mẽ, kịch liệt quấn lấy ngón tay cô như không cho rời ra.

- Ướt quá, mèo con của chị hư hỏng thật nha.


Mạnh mẽ đâm rút, Khánh Vân không quên trêu chọc nàng. Ngón cái rảnh rỗi ấn lên hoa hạch nhỏ, cố tình xoa xoa làm cho nó run rẩy, từ trong lỗ nhỏ theo đó mà tiết ra thật nhiều mật dịch.

- Ưm~ hưm... đồ xấu xa.

Nàng ngửa cổ lên, mê man theo từng nhịp đưa đẩy bên dưới, muôn vàn kích tình kéo đến như sóng lớn đánh ập vào khắp cơ thể.

Kim Duyên mồ hôi tuông đầm dìa trên da thịt đến bóng nhẵn, càng làm ngọn lửa trong Khánh Vân bùng cháy mạnh mẽ. Không kiêng nể đâm rút từng cú như vũ bão vào trong, động hoa ướt át lầy lội thật ép người ta muốn làm đến hỏng mà.

- Ưm... ưm... đáng ghét~ chị nói... aaa... cho em nằm trên... ha... mà không giữ lời... Á!

Còn chưa kịp nói tròn câu đã bị Khánh Vân bất ngờ ấn mạnh vào một cái, nàng giật nảy mình, chưa gì đã phóng tiết hết ra ngoài.

Dòng nước mờ ám chảy ra, dọc theo mép thịt đỏ hồng mà rơi vãi xuống nệm, động thành một vũng ướt đẫm. Khánh Vân liếm mép môi nhìn "Duyên nhỏ" giờ đây đã vô cùng lầy lội làm cho cô muốn dừng cũng không dừng được.

- Thì giờ cho em nằm trên.

Gì chứ Khánh Vân này rất giữ lời đó nha, đừng có nói sai cho người ta.

Kim Duyên sau đó đã được cô để nằm lên trên người mình, nhưng là xoay về hướng ngược lại. Phải đó, nàng và cô bây giờ đang đều đối diện với "em bé nhỏ" của nhau, tư thế ái muội đến đỏ mặt.

Là nằm trên rồi đó, mà kiểu gì cũng có lợi cho Khánh Vân. Tức! Kim Duyên đành ôm cục tức, cúi xuống ngoạm lấy bông hoa của cô dày vò cho bỏ ghét.

- Giỏi lắm.


Khánh Vân hài lòng vỗ nhẹ mông nàng rồi vươn lưỡi tìm đến cánh hoa mà nâng niu.

Kéo nhẹ bờ mông nàng xuống, vừa vặn để hoa hồng mỹ lệ nằm ngay miệng mình, Khánh Vân bắt đầu nhâm nhi từng chút một. Lưỡi cô vờn nhẹ bên ngoài, môi mút mạnh lên hai cánh hoa trắng hồng, sau đó mới vươn lưỡi ra dọc theo khe hẹp mà trượt vào trong.

- A... Khánh Vân... ưm... aaa... Vân à~

Phía bên này, Kim Duyên đang cẩn trọng nhắm nháp "em bé" của cô, bất ngờ bị tấn công làm nàng run người, bật ra những tiếng rên dài.

Hai Khánh Vân thích thú vểnh lên khi nghe được âm thanh đầy gợi tình từ nàng, môi lưỡi càng tích cực chiều chuộng động hoa. Cô đẩy lưỡi đi thật sâu bên trong nơi non mềm ấy, liên tục rút ra rút vào đem đến không biết bao nhiêu là khoái cảm cộng với nước tình rỉ rả tuông trào.

Kim Duyên bị làm cho mụ mị đầu óc, vui vẻ giúp cô thỏa mãn. Ngón tay tìm được đường vào trong hang động, liền kịch liệt đâm rút kéo ra từng đợt mật dịch nhớp nháp. Hai cánh hoa mềm được nàng chăm sóc đến ưng ửng đỏ, vách thịt thoải mái bóp lấy ngón tay chăm chỉ như khuyến khích, muốn nhiều hơn.

- Sướng... sướng quá~ aaa... Duyên... em giỏi lắm... ưm~

- Ưm... em chết mất... Khánh Vân... nhanh lên~ làm em mạnh... aaa... mạnh lên nữa...

Hai thân ảnh nóng bỏng cuồng nhiệt quấn lấy nhau trên giường, nhiệt độ căn phòng lúc này tăng lên đã rất cao. Mặc thời gian trôi qua, cặp tình nhân vẫn cuốn lấy nhau trao từng yêu thương mãnh liệt nhất, chân thật nhất.

Cho đến khi cùng nhau chạm đến tột đỉnh sung sướng, xuân dịch ồ ạt chảy ra như dòng suối nhỏ minh chứng cho sự cuồng nhiệt của cả hai. Khánh Vân ghì lấy mông Kim Duyên áp sát vào mặt mình, mút sạch hết chất dịch ngon ngọt nuốt xuống. Nàng cũng mau chóng dùng lưỡi dọn sạch nước tình giúp cô, liếm cho đến khi không còn sót một giọt nào mới thôi.

Khánh Vân ngồi dậy, ôm lấy thân thể đã cạn kiệt sức lực của nàng đặt nằm lại đàng hoàng. Cô cúi xuống hôn lên vầng trán ướt dẫm mồ hôi, vén nhẹ mái tóc nàng lại cho gọn gàng.

Kim Duyên mệt đến không nhấc nổi người, chỉ biết nằm im chấn chỉnh lại hơi thở. Mi mắt nàng nặng trĩu, từ từ đóng lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Khánh Vân rời giường, mặc quần áo lại, đi vào phòng tắm vệ sinh lại thân thể mình rồi đem khăn vào để lau người cho nàng. Trong cơn mê ngủ, Kim Duyên thoải mái cong nhẹ khóe môi khi cảm nhận được cơ thể dần dễ chịu do cô chăm sóc. Khánh Vân luôn chu đáo từng chút như thế.

- Ngủ ngon em yêu.

Làm xong việc, Khánh Vân cũng chui vào mền, hôn nhẹ lên trán nàng rồi ôm cục cưng trong lòng, yên bình đi vào giấc mộng say.


.

Ở quê được vài ngày thì cả hai phải quay về thành phố để chụp hình cưới, mọi thứ đã được bà nội sắp xếp nên cô và nàng chỉ cần có mặt thôi. Váy cưới của hai người được chính tay Khánh Vân thiết kế rồi yêu cầu thợ may thật giỏi để hoàn thành, trong chuyện này cô rất tỉ mỉ, chỉ cần sai một chi tiết nhỏ cũng buộc người ta phải làm lại. Đến hôm nay khoác trên mình chiếc váy cưới, cô cười đến không ngưng được, thật hạnh phúc.

Hiện tại cô đang cùng Lan Anh ngồi bên ngoài để chờ Kim Duyên thử váy. Tại sao lại là Lan Anh hả? Tại bà nội kêu nó đi theo để giám sát cô chứ sao, mà không biết giám sát cái gì nữa. Thôi kệ, nàng bước ra rồi kìa.

Trước mắt Khánh Vân, Kim Duyên xuất hiện như nàng công chúa trong chuyện cổ tích. Xinh đẹp mỹ miều, nàng lung linh trong bộ váy trắng, mái tóc đen mượt xõa nhẹ ngang lưng và đặc biệt là nụ cười tươi tắn trên môi. Tựa như ánh ban mai dịu dàng, Kim Duyên bước tới chỗ Khánh Vân xinh đẹp đến mức làm cô ngẩn ngơ ra vài giây.

- Chị Vân.

Đến khi nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ thì cô mới bừng tỉnh, nhẹ nhàng nở nụ cười.

- Em thật đẹp.

- Chị cũng rất đẹp đó nha.

Kim Duyên câu lấy cổ Khánh Vân, hạnh phúc nhìn cô vận trên mình bộ váy cưới tinh khôi.

- Mình đi thôi.

Cô mỉm cười áp trán lên trán nàng, muốn hôn quá mà không được vì sẽ làm hỏng lớp trang điểm mất.

- Hai chị nhanh đi, nắng đang đẹp nè.

Lan Anh ngồi ngáp ngắn ngáp dài nhìn hai bà chị tình tứ bên nhau, ở nhà hú hí chưa đã hay sao mà ra đường cũng bắt người ta ăn "cơm chó" đến bội thực vậy.

- Ừ ra liền.

Khánh Vân và Kim Duyên nhìn nhau cười hì hì, sau đó cùng nắm tay đi ra bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận