Chân Tình Tôi Mệt Lắm

- Em muốn trao thân cho chị.

Nàng đã nói ra điều mà nàng giấu kín suốt một khoảng thời gian, từ tận trái tim này nàng muốn trao cả cuộc đời mình cho Khánh Vân.

Bức tường thành kiên cố Khánh Vân xây dựng bao lâu nay chính thức bị sụp đổ. Cô hít thở một hơi thật sâu, ngón tay mới có thêm chút can đảm sờ sờ vào nơi non mềm của nàng, một dòng nước vô thức chảy ra.

- Ha~ chị Vân~ em cho chị mà.

Kim Duyên câu lấy cổ cô, hạ người thấp xuống một chút. Thấy người yêu cứ chần chừ lo sợ, nàng mới liền hôn lên tai cô để cổ vũ.

Mặc dù không phải lần đầu làm chuyện này, nhưng Khánh Vân vẫn hồi hộp, bởi vì nàng là người con gái cô trân trọng nhất, muốn nâng niu hết mức có thể. Hôn lên môi nàng rồi cô xoay người áp thân thể mềm mỏng dưới thân mình, bàn tay bắt đầu động nhẹ xoa xoa lên vùng cấm địa cho ẩm ướt thêm một chút.

Hai đồng tử của Kim Duyên giãn ra, run run, trong phút chốc nàng lại cảm thấy hoảng sợ, phần kí ức đó nó lại tràn về nữa rồi.

- Là chị đây, Khánh Vân của em.

Khánh Vân cảm nhận cả người nàng run bần bật, ngay lập tức dừng hành động xoa vuốt ở dưới rồi trườn lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của nàng. Cô muốn Kim Duyên nhìn thật kỹ mình, đây là Khánh Vân, không phải là ai khác.

- Khánh Vân.

Bàn tay nàng chậm chậm đưa lên chạm má cô, Khánh Vân liền đưa môi hôn vào lòng bàn tay mềm mại. Nàng hoàn hồn, không còn sợ nữa, gật đầu ra hiệu cho cô làm tiếp.

Khánh Vân hôn xuống cần cổ cao kiều trước, nhè nhẹ cắn mút để lại những dấu mờ mờ, tiếp đến là hai bờ vai mịn màng cũng in mấy vết hồng hồng. Chẳng biết là do mùi sữa tắm hay mùi hương trên chính cơ thể nàng làm cô mê đắm, say sưa hít ngửi từng tấc da thịt nơi mình đi qua. Rải dọc những cái hôn vụn vặt xuống tới vùng đồi núi chập chùng, bàn tay cô nhẹ nhàng đưa lên nắn bóp chúng. Rất mềm mại.

- Ưm~

Bên trong Kim Duyên như có lửa đốt, bàn tay mát lạnh của cô chỉ mới chạm nhẹ bên ngoài đã khiến nàng rùng mình.

Khánh Vân nhìn nàng mỉm cười, cô vỗ nhẹ mái đầu nhỏ rồi há miệng, trực tiếp ngậm đỉnh hồng vào chơi đùa. Môi lưỡi cô phối hợp mút rồi lại liếm liếm lên viên ngọc nhỏ khiến nó mấy phen liền run rẩy, càng căng cứng trong khuôn miệng ấm nóng.

- A~ chị Vân... em... em khó chịu... hưm~

Nàng chịu kích thích đến tê dại, ưỡn người lên, tay ấn đầu cô sát vào quả đào của mình mà đòi hỏi.

- Em đẹp quá, chỗ nào cũng đẹp hết.

Làm cho một bên ngực căng cứng, bóng lưỡng nước bọt của mình xong, Khánh Vân mới rời ra tặng cho nàng lời khen ngợi. Bất kỳ nơi nào trên cơ thể cô gái nhỏ này đều khiến cô mê đắm cả, cuối cùng hôm nay đã được thưởng thức tuyệt cảnh nhân gian, Khánh Vân thấy mình là sung sướng nhất rồi còn gì.


Nhìn ngắm cơ thể nàng ửng hồng lên, đôi mắt mơ màng ươn ướt nước, bờ môi căng mọng he hé khiến ai kia không ngừng nuốt nước bọt. Khánh Vân ngay sau đó liền chịu hết nổi mà cúi xuống vồ lấy bên ngực còn lại tham lam mút cắn, bàn tay rảnh rỗi đưa lên vân vê đỉnh hồng nhạy cảm vừa nãy.

- Ưm... thật lạ~

Hai tay Kim Duyên ôm lấy vai cô mơn trớn, không ngừng uốn éo cơ thể nâng bầu ngực lên tạo điều kiện cho cô dễ dàng ăn trọn.

Săn sóc kỹ lưỡng cho hai quả bánh bao xong, cô lúc này mới chịu ngóc đầu dậy mà cặp mắt vẫn si mê nhìn ngắm. Đỉnh hồng bị cô mút đến sưng đỏ, kiêu hãnh dựng đứng lên còn ướt đẫm nước trông gợi tình làm sao.

- Thuộc về chị nhé Kim Duyên, cả đời này chị hứa sẽ toàn tâm toàn ý dành cho em.

Khánh Vân thủ thỉ những lời yêu thương bên tai nàng, lại tìm đến đôi môi cuồng nhiệt hôn lấy.

- Em là của chị.

Nàng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, sẽ trao mọi thứ cho Khánh Vân, cả đời không bao giờ hối hận.

Nhận được sự đồng ý, Khánh Vân vui mừng khôn tả xiết. Bàn tay lần mò xuống phía dưới, ngón trỏ đưa ra vuốt nhẹ lấy khe hẹp nóng ẩm, ướt quá.

Một đốt ngón tay thành công tiến vào, cặp chân mày của Kim Duyên chau lại, cô sâu hơn nữa, nàng càng cảm nhận được cái đau. Chiếc lỗ nhỏ chưa từng ai khai phá đang hé mở đón nhận vật lạ xâm nhập, khống khổ ôm siết lấy ngón tay dài. Trên trán Kim Duyên bắt đầu túa mồ hôi, nàng vừa hồi hộp vừa mong chờ, chỉ một chút nữa thôi.

- Đau thì cắn chị, đừng tự cắn môi.

Còn chưa vào được phân nửa ngón tay đã thấy nàng bắt đầu cắn môi chịu đựng rồi, cô vội nhích vai lên một chút để ngay miệng nàng.

- AAAAAA!!!

Cả ngón tay vào trong rồi, Kim Duyên đau đớn hét lên, theo phản xạ cắn chặt lên bờ vai trước mặt. Nước mắt nàng tuông ra ướt xuống hai bên mặt, thật sự rất đau, cảm giác như bên dưới mình bị xé toạc ra vậy.

- Ngoan, một lát sẽ không sao nữa.

Khánh Vân không dám động, giữ nguyên ngón tay ở vị trí đó rồi xoa đầu nàng dỗ dành trước.

- Đau quá~ hức... rút... rút ra đi chị... hức~

Kim Duyên nức nở khóc lên, cơ thể vốn dĩ yếu mềm, việc phá thân này đúng là quá sức chịu đựng với nàng mà.

- Rồi rồi chị rút.


Dù có hơi không đành lòng nhưng Khánh Vân vẫn chiều ý nàng, từ từ thu ngón tay lại. Cô nhìn xuống dưới, một dòng máu đỏ tươi rơi xuống nệm, minh chứng cho việc nàng đã trở thành người phụ nữ của cô rồi.

- Hic... chị ngồi lên đi.

Đợi khi cơn đau phía dưới dần thuyên giảm, nàng mới ngồi dậy rồi đẩy cô tựa vào thành giường.

Sau đó Kim Duyên ngồi lên đùi Khánh Vân, gạt bỏ hết ngại ngùng mà cầm lấy ngón tay khi nãy cô cho vào bên trong mình lên mút mút. Hành động quá mức câu dẫn này khiến lửa nóng trong người cô cháy hừng hực, ngón tay được nàng mút vào vừa ướt vừa ấm, biết bao nhiêu là kích tình.

Cảm thấy ngón tay trong miệng mình đã đủ ướt, nàng mới đem xuống dưới hạ thân rồi tự động vạch nhẹ hai cánh hoa của mình, ấn hông xuống nuốt trọn vật dài dài đó. Động đào dần nới rộng, có dòng nước rỉ ra càng dễ dàng ôm hết ngón tay thon dài. Khánh Vân nhếch môi cười, nắm mông nàng nâng lên hạ xuống, hóa ra em bé của cô hư hỏng thế này, thật không ngờ tới đó nha.

- A... ư~ chị... giúp em... ha~ nhanh xíu...

Kim Duyên bám vào vai cô, nhún lên xuống nhưng do lần đầu nên rất vụng về, làm kiểu gì cũng thấy chưa đủ sảng khoái, phải nhờ đến sự trợ giúp.

- Nhẹ thôi, như thế này, phải rồi.

Khánh Vân liền vui lòng đáp ứng, một tay nâng mông nàng lên tận tình chỉ dẫn, tay kia cũng hoạt động nhịp nhàng tạo ra muôn vàn khoái cảm cho nàng.

- Aaa~ thích quá... ưm... chỗ đó sâu quá... ư ư~

Cơn thống khoái dồn dập trong người khiến Kim Duyên dần mất khống chế, không kiêng cử mà nhún nhảy nhanh hơn, hang động chật hẹp khít khao ôm lấy ngón tay như đã bị nghiện nó mất rồi.

Nàng không có muốn bày ra bộ dạng hư hỏng như này đâu, nhưng mà nghe người ta nói phụ nữ chủ động một chút sẽ giữ được chồng cho nên nàng mới làm vậy. Bên dưới được chiều chuộng sung sướng thì phía trên lại thấy trống trải, nàng ôm lấy đầu cô, đưa một bên ngực mình tới ấn vào đôi môi đang khép hờ đó. Khánh Vân lập tức ngoạm lấy tham lam mút mát như đứa bé muốn hút sữa ra, vừa ăn bánh bao cô vừa cong môi cười mãn nguyện.

- Sướng quá~ aaa~ ưm Vân...

Kim Duyên phía dưới tích cực đưa đẩy, lỗ nhỏ trơn trượt nuốt lấy ngón tay rồi nhả ra liên tục. Nước tuông ra càng lúc càng nhiều, thấm ra hai bên đùi non mịn, đôi khi cô còn cố tình cong ngón tay khiến nàng giật nảy, mật động được dịp co bóp mạnh mẽ.

Chát!

- Hư quá.

Cô phấn khích đánh lên mông nàng rồi hài lòng ngửa người ra phía sau, bàn tay phối hợp kịch liệt cùng động hoa hư hỏng kia đưa đẩy nhịp nhàng.

Đôi mắt tinh anh thu vào hình ảnh động nhỏ khép mở tiếp thu ngón tay dài, cô hài lòng ấn lên hạt đậu nhỏ vừa nhô ra khiến cho chủ nhân của nó một trận run rẩy. Bên trong nàng không những khít chặt mà còn rất ấm khiến cho cô muốn giữ mãi ngón tay như vậy.


- Sướng không em? Chát chát

Khánh Vân nãy giờ bị nàng bức điên người, cô mê dại đâm rút vào động hoa giúp nàng sung sướng, còn hưng phấn đánh lên cặp mông mềm mềm kia mấy phát.

- Dạ~ sướng... a~ rất sướng... ưm... aaa...

Dục vọng điên cuồng làm cho Kim Duyên không quan tâm trời đất, đón nhận mấy cái tát vào mông cũng không phiền hà, ngược lại còn tăng thêm vài phần kích thích.

Nghe được câu trả lời thỏa mãn, Khánh Vân liền khen thưởng gia tăng tốc độ bên trong hang động nóng bỏng. Tầng tầng lớp lớp thịt ôm siết lấy cô, lỗ nhỏ co rút không biết bao nhiêu đợt, tiếng nước nhóp nhép cũng phát ra với tần suất dày đặn hơn. Cô cắn môi nhìn Duyên nhỏ phóng đãng đang ham muốn mình, nó đang dần đỏ lên, bên tai là âm thanh rên rỉ của nàng làm cho con sói ngủ quên bao lâu nay thức tỉnh.

Khánh Vân cuồng nhiệt đâm rút từng cú như vũ bão, mặc kệ người yêu phải khóc thét cầu xin mình nhẹ lại. Đến khi nàng đạt tới giới hạn, bên trong cuồn cuộn tuông trào như một dòng suối nhỏ làm ướt tay cô rồi vươn vãi xuống tấm nệm. Vậy mà Khánh Vân vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hành động ra vào vẫn liên tục ở bên trong.

- Đừng mà... dừng... dừng đi chị... hức hức~ em ra... ra rồi... chị... hức chị dừng lại đi mà...

Chịu không nổi nữa rồi, chỗ đó trướng quá khiến nàng phát khóc, lắc đầu nguầy nguậy van xin cô buông tha.

Chợt nghe tiếng Kim Duyên khóc ngày một lớn, Khánh Vân mới bừng tỉnh, cô vội rút lại tay của mình, một dòng nước từ lỗ nhỏ lại trào ra. Thôi chết rồi, sao cô lại không kiềm chế chứ.

- Chị xin lỗi, xin lỗi em.

Khánh Vân luống cuống ôm chặt lấy nàng, tay vuốt vuốt tấm lưng đang run rẩy dỗ dành. Chắc là đau dữ lắm, khóc lớn vậy mà. Lúc này Khánh Vân muốn đánh mình hơn bao giờ hết, đã làm tổn thương bảo bối nhỏ rồi.

- Hức! Chị làm... em... đau huhu... đau lắm~

Nàng ủy khuất như con mèo nhỏ bị người ta ức hiếp, hai tay dụi cặp mắt đến đỏ hoe, mũi cũng đỏ, gương mặt ướt đẫm nước. Có ai như nàng không, làm tình tưởng sướng lắm, ngờ đâu làm xong lại phải ôm mặt khóc thảm thương như này. Khánh Vân là cái đồ đáng ghét, đáng ghét nhất trần đời.

- Ngoan, chị xin lỗi em bé mà, sau này không mạnh bạo như vậy nữa.

Giờ đây cô vô cùng là đau lòng, hết sức dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng, cưng chiều dỗ nàng nín khóc.

- Hic~ hứa đi.

Nàng dần nín khóc nhưng vẫn còn mếu, đưa ngón út ra với cô.

- Rồi chị hứa, hứa không làm em đau nữa, từ nay về sau sẽ thật nâng niu em, cái gì em không muốn thì chị không làm.

Khánh Vân bật cười, móc ngón út vào ngón tay nhỏ của nàng như một lời hứa chắc nịch.

Dỗ nàng nín hẳn, cô đi lấy cái khăn bông vào nhà tắm vắt sơ qua nước rồi ra ngoài lau mình cho mèo nhỏ. Sau đó mặc lại quần áo cho cả hai, xong rồi thì đặt nàng nằm xuống, hôn nhẹ lên trán.

- Chị đi xuống lấy cơm cho em.


- Dạ.

Nàng đói bụng rồi, cũng mệt mỏi nữa nên ngoan ngoãn nằm trên giường chờ cô lên phục vụ cho mình.

.

- Kim Duyên đâu?

Ở dưới bếp, Phương Khánh đang chuẩn bị nấu bữa ăn tối, nhìn thấy chỉ có bạn của mình bước xuống nên thắc mắc, bình thường đôi chim non bám nhau như sam mà.

- Em ấy... mệt nên không xuống, bà giúp tôi nấu đồ ăn cho em ấy với.

Khánh Vân đưa tay xoa xoa mũi che giấu cái nhếch môi cười mãn nguyện của mình, ngại quá.

- Mệt? Ngủ cả ngày còn mệt?

Ngửi thấy có mùi gì đó bất ổn, Phương Khánh tiến gần đến chỗ Khánh Vân, cặp mắt đa nghi nhìn cô như điều tra tội phạm.

- Kim Duyên đúng là mệt thật đó, mệt liệt giường luôn.

Khi này thì Lệ Hằng bước vào trong bếp, đi ngang qua Khánh Vân còn nhoẻn miệng cười một cái ẩn ý. Do Phương Khánh mới vừa đi mua đồ về nên không biết ở nhà đã có chuyện vui gì.

Làm như cái nhà này cách âm tốt lắm vậy đó, hại chị vừa nghe thấy âm thanh bất thường đã vội kéo Lan Anh ra ngoài vườn, sau đó mấy chàng trai trong nhà cũng lần lượt rời đi.

- Khỏe lắm đó, hai tiếng luôn.

Lệ Hằng đấm nhẹ lên vai cô, không biết là khen ngợi hay trêu chọc nữa mà bả cười gian lắm.

- Á à Khánh Vân đã "chẹp chẹp" Kim Duyên rồi hả? Sướng nha sướng nha.

Chỉ với hai câu nói đã khiến cô thư ký thông suốt sự tình, liền khoái chí vỗ vỗ vào vai Khánh Vân rồi cười lớn.

- Hai người thôi đi.

Khánh Vân bị họ trêu đến đỏ mặt, mắc cười ghê, chuyện của người ta mà sao hai thím này thích dữ vậy không biết.

- Đi lên ngồi chờ xíu đi, tôi nấu xong rồi kêu bà.

Ngay sau cái phẩy tay của Phương Khánh, cô cũng gật đầu rồi đi ra phòng khách ngồi chờ, chứ ở đây xíu nữa là bị hai mẻ chọc cho xì khói mất.

.

Kính chúc quý vị một buổi tối vui vẻ 😄


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận