Chân Tình Tôi Mệt Lắm

Khi ánh hoàng hôn đã rũ xuống và không khí cũng dần bình lặng đi, trên cánh đồng cỏ đổ dài bóng hai người con gái nắm tay nhau cùng ngắm những tia nắng cuối cùng trong ngày. Chiều nay Khánh Vân đưa nàng đến trang trại của gia đình một người quen, họ trước đây đã từng giúp đỡ ba cô rất nhiều. Đó là một cặp vợ chồng ở độ tuổi trung niên, họ có hai người con nhưng hiện tại đang đi học ở nước ngoài. Cuộc sống của cô chú trải qua mỗi ngày đều bình yên khiến cho cô vô cùng ngưỡng mộ, mong muốn một ngày nào đó cũng được như vậy với Kim Duyên.

Lúc này hai cô chú đang ở trong nhà để dành cho đôi trẻ không gian riêng ngoài trời. Không khí mát mẻ cùng trà bánh ngon thế này thì còn gì bằng, nàng cùng cô ăn uống rồi vẽ ra tương lai mai này thật hạnh phúc.

- Em muốn cưỡi ngựa không?

Ngồi yên một chỗ mãi cũng chán, Khánh Vân nhìn thấy đàn ngựa đang nhai cỏ trong chuồng liền nổi hứng muốn đi dạo một chút.

- Em không biết cưỡi.

Kim Duyên lắc đầu, nàng từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên thấy được con ngựa ở ngoài đời, làm gì mà cưỡi nó được chứ.

- Chị đi cùng em.

Nói xong Khánh Vân nắm tay nàng đứng dậy.

Cô đi vào trong xin phép chủ nhà, sau một hồi thì bước ra với hai cái mũ bảo hiểm chuyên dùng cho môn cưỡi ngựa, còn chu đáo mang theo cái balo nhỏ có đựng bánh nước và vài thứ lặt vặt. Hai cô chú giúp Khánh Vân kiểm tra yên ngựa, dây cương, khi đã chắc chắn an toàn rồi thì mới giao nó cho cô.

- Em lên đây.

Khánh Vân ôm eo Kim Duyên đỡ nàng leo lên lưng con ngựa, sau đó cô cũng ngồi vào phía sau nàng.

- Chị Vân, nó ghê ghê sao á.

Tuy là đang ngồi trong vòng tay Khánh Vân nhưng nàng vẫn thấy hơi sợ, độ cao này có chút không ổn với nàng.

- Có chị đây, mình đi thôi.

Cô chỉ cười, hôn lên vai nàng để trấn an rồi giật nhẹ dây cương ra lệnh cho con ngựa di chuyển.

Cả hai rời khỏi trang trại, con ngựa được Khánh Vân điều khiển đi từng bước rất ung dung, chậm rãi. Kim Duyên khi đã quen với cảm giác này, nàng đã hết sợ, ngược lại rất tận hưởng mà ngã lưng tựa vào lòng cô.

Khánh Vân ôn nhu nở nụ cười, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn rồi đưa môi hôn má nàng. Nhìn Kim Duyên vui vẻ như vậy, cô thật sự càng muốn cưng chiều nàng hơn nữa.


- Chị giỏi thật, cái gì cũng biết hết trơn.

Nàng xoay lại nhìn cô khen ngợi, trong lòng rất hãnh diện vì có được chị người yêu cực phẩm như thế.

- Biết chị giỏi nhất là làm gì không?

Lời nàng nói làm Khánh Vân nở cả lỗ mũi, chồm ra phía trước nói nhỏ vào tai nàng.

- Là gì?

- Là yêu em đó.

Khánh Vân nói xong liền cười sảng khoái, lại hôn chụt một phát lên cái má mềm mại của nàng. Phải rồi, Khánh Vân đây cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là chiều chuộng bảo bối của mình đó.

- Dẻo mồm quá đi, chắc nhiều cô gái gục dưới chân chị lắm hả?

Kim Duyên vừa ngại ngùng vừa vui thú cọ nhẹ vào lòng người yêu, nhưng nghĩ đến cái miệng như bôi đường đó liền khó chịu, đập đập vào đùi cô. Nàng nghe nói trước kia, Khánh Vân nổi danh là cao thủ sát gái, vậy là trước nàng đã có nhiều cô gái qua lại với cô rồi. Đáng ghét!

- Nhưng chị chỉ gục ngã dưới chân Kim Duyên.

Thấy em yêu có dấu hiệu ghen tuông hờn dỗi, Khánh Vân lập tức tìm cách dỗ ngọt, hôn hôn vai nàng xoa dịu. Hừm... đúng là cô ngày trước gái gú thật, nhưng chưa từng quen ai cả, chỉ là qua đường, còn Kim Duyên thì khác, nàng là người Khánh Vân này muốn ở bên cạnh cả đời.

- Rốt cuộc cái miệng của chị bôi bao nhiêu mật vậy hả? Tại sao lại ngọt ngào đến thế!

- Có bôi mật gì đâu, là do em hôn nên nó mới dẻo vậy đó mà.

Khánh Vân nói rồi liếm môi, dạo này môi cô cũng mềm ra, chắc cũng là do hôn nàng nhiều quá.

- Đáng ghét!

- Không có đáng ghét, chị đáng yêu, yêu em nhiều nhiều.

- Em cũng yêu chị.


Nàng trong lòng Khánh Vân khúc khích cười, nói chuyện với cô ấy nhiều có khi tiểu đường mất. Đáng yêu thật đó!

Hiện tại trời đã sụp tối, đèn đường cũng không đủ sáng nên cô không dám đi xa, định chỉ lòng vòng ở trên cánh đồng thôi, nhưng do mải mê nói chuyện mà đã để cho con ngựa tự do đi một đoạn dài rồi. Nhìn lại thì thấy đã gần đến bìa rừng, Khánh Vân lúc này kéo dây cương muốn con ngựa quay về. Thì đột nhiên nghe nó hí lên vài tiếng lớn, sau đó xốc mạnh một cái rồi điên cuồng chạy về phía cánh rừng.

Không ổn rồi, tối hù thế này mà chạy vào đó thì khó mà tìm đường ra. Khánh Vân hoảng hồn nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh, giữ chặt dây cương cố kiềm con ngựa lại. Tuy nhiên nó vẫn như lên cơn điên mà chạy về phía trước, lao thẳng vào rừng.

- Khánh Vân, Khánh Vân à.

Kim Duyên sợ tới mức khóc òa lên, co ro nép sát vào cô, nước mắt giàn giụa ướt đẫm cả gương mặt. Nàng không dám mở mắt ra nhìn, thật đáng sợ.

Bị tiếng khóc đứt quãng của nàng làm cho rối bời cả lên, Khánh Vân vội ôm lấy thân thể đang run bần bật vỗ về, một tay vẫn cố khắc chế con vật điên loạn. Trong lúc căn thẳng, cô nhẩm lại những gì ông nội đã dạy cho mình lúc nhỏ, nhớ ra cách thuần hóa được ngựa điên liền dùng hai chân kìm phía sau bụng nó rồi cúi rạp người xuống, đưa tay vuốt nhè nhẹ bờm ngựa cho nó đỡ sợ.

Cuối cùng, con ngựa dần giảm tốc độ, nó chầm chậm di chuyển rồi dừng hẳn.

Khánh Vân thở phào rời khỏi lưng ngựa, sau đó bế Kim Duyên còn đang ngồi khóc xuống. Cô ôm nàng vỗ nhẹ lưng một lúc, đợi nàng bình tĩnh rồi mới đặt ngồi xuống bên gốc cây.

- Chờ một chút, chị lại coi nó bị làm sao.

Cô cúi xuống xoa đầu nàng, tháo mũ bảo hiểm cho cả hai rồi đi tới xem xét con ngựa. Hóa ra là nó bị rắn cắn vào chân trái, nhìn vào vết cắn thấy 2 hàm răng với những chấm nhỏ và không có dấu hiệu của răng nanh, cô mới yên tâm. Lâu lâu ở ngoài bìa rừng chỗ này cũng hay xuất hiện vài con rắn vậy đó, may mắn là không có loài nào độc cả.

- Nó sao vậy chị?

Kim Duyên tuy còn hoảng sợ nhưng vẫn lo cho con ngựa.

- Rắn cắn thôi, không có độc, không sao.

Rồi cô ngồi bên cạnh nàng, choàng tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh kéo nàng tựa vào người mình.

Chiếc đồng hồ trên tay Khánh Vân đã điểm 6 giờ 30, mà con ngựa đã nằm xuống ngủ rồi cho nên không thể trở về liền được. Đành đợi người đến cứu hoặc phải ở lại đây một đêm rồi.

- Mình làm sao đây chị?


Kim Duyên nhìn xung quanh, một màu tối đen làm nàng cảm giác rất sợ hãi.

- Để chị gọi điện cho mọi người thử.

Cô lấy cái điện thoại trong túi áo ra, vừa bật lên đã thấy bất lực, tình huống này chẳng khác gì trong phim luôn, không bắt được sóng.

Ngồi suy nghĩ một hồi, Khánh Vân quyết định đứng dậy, bật đèn pin điện thoại lên rồi đi bẻ mấy nhánh cây ở xung quanh ném xuống đất. Thu gom được kha khá cành cây khô, cô xếp nó lại thành một hình nón. Lúc nãy cô không hiểu sao mình lại đem theo cái bật lửa, nhưng bây giờ thì cần dùng rồi, bằng những gì được dạy ngày bé, cô đã nhanh chóng đốt lửa thành công, còn tự khen mình thật giỏi.

- Mình tạm ở đây một đêm, đợi trời sáng rồi tìm đường ra.

Khánh Vân nắm lấy tay Kim Duyên để trấn an cô gái nhỏ của mình. Mặc dù lúc nãy chỉ chạy theo một đường thẳng nhưng hai người đã vào khá sâu rồi, trời tối như vậy mà tìm đường ra e rằng sẽ nguy hiểm.

- Dạ.

Nàng gật đầu, vì lạnh mà ngồi hẳn trong lòng cô như một con mèo nhỏ.

- Ngủ ha em, chị hát ru em.

Ôm nàng tựa lưng vào gốc cây, Khánh Vân lấy cái áo khoác đắp lên người cả hai rồi len bàn tay vào mái tóc nàng xoa vuốt. Cô bắt đầu hát.

"Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua.

Khi anh lang thang bên em đường chiều nắng xa.

Nghe trong tim anh còn bao lời cám ơn, lời xin lỗi

Run run đôi vai em đau ngày nào bước đi

Tim yêu em trao cho anh mất đi sao đành.

Nghe bao yêu thương lâu nay dặn lòng cố quên giờ lại thiết tha..."

Yên ổn tựa vào lòng Khánh Vân, lắng nghe chất giọng ấm áp của cô ấy bên tai mình, Kim Duyên rất nhanh đã trĩu mi mắt rồi ngoan ngoãn dụi vào cô ngủ thiếp đi. Cô ngưng lại giai điệu trên môi, nhìn thấy mèo nhỏ trong lòng đã chìm vào giấc mộng say thì đặt lên mái tóc suông mềm một nụ hôn. Bây giờ Khánh Vân mới yên tâm nhắm mắt, hai tay vẫn ôm chặt nàng. Thời điểm này còn trong hè, không khí chỉ có chút mát mẻ, chưa tới mức lạnh thấu xương nên có thể ngủ một giấc được rồi.

Nói chứ tại Khánh Vân sợ ma, ngủ đi cho lành chứ ngó nghiêng ngó dọc một hồi mà thấy cái gì lạ là cô xỉu luôn cho coi.

.

Mọi người ở nhà chờ đến khuya vẫn chưa thấy Khánh Vân cùng Kim Duyên trở về đều rất lo lắng, đi đến trang trại thì hai cô chú cũng nói là đang tìm họ.


- Lại gọi không được, đi đâu không biết.

Lệ Hằng sau khi nghe 7749 tiếng tút tút cũng mất kiên nhẫn, bỏ điện thoại xuống mà cáu kỉnh, nhưng lo lắng vẫn là phần hơn.

- Huhu hai chị đi đâu rồi... hức...

Trong lúc mấy người lớn đang rối tung rối mù thì ở một góc nọ có một con bé đang khóc nức nở. Lan Anh dụi đôi mắt của nó đến đỏ hoe, ở trong lòng Phương Khánh khóc tội nghiệp vô cùng.

- Thôi nín nín, chắc chị của em ham chơi quá nên về trễ thôi mà.

Cô thư ký của Khánh Vân nãy giờ khổ sở dỗ đứa nhỏ, mà càng dỗ nó càng khóc lớn làm người ta cũng muốn khóc theo.

- Hức~ không... không có... chị Vân trước giờ nếu đi đâu sẽ gọi điện... hức~ chắc đã xảy ra chuyện rồi... oaaaa...

Đương nhiên là Lan Anh hiểu rất rõ chị gái của nó, cô ấy trước giờ không bao giờ để mọi người lo như vậy, nên dám chắc là đã gặp chuyện không hay rồi.

- Nín đi Lan Anh, mọi người đang rối mà em khóc hoài vậy!

Một anh con trai nhất thời nổi nóng mà quát lên, vô tình làm con bé khóc thêm lợi hại.

- Ai cho anh la Lan Anh hả?

Phương Khánh ngay lập tức vung tay đánh một cái thật mạnh vào vai anh ta, sau đó quay lại dỗ dành đứa nhỏ:

- Ngoan ngoan, có chị ở đây.

- Ưm~ chị à.

Con bé dụi vào lòng cô ra vẻ đáng thương. Thật ra nó đâu có sợ cái anh kia, chẳng qua muốn làm nũng với chị đẹp xíu thôi.

- Hay mình báo công an đi.

Tuấn Kiệt là người duy nhất bình tĩnh ở đây, anh suy nghĩ một hồi rồi mới nói.

- Ừ vậy đi.

Mọi người đều đồng tình, mặc dù chưa dám xác nhận có phải mất tích hay không nhưng cứ làm vậy cho chắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận