Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Không hiểu sao tâm trạng của Kiểu Bích Ngọc hơi mất mát
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, cô hoàn toàn quên sạch chuyện chơi
mạt chược, đầu óe hơi choáng váng, cô ngủ thẳng tới 10 giờ mới dậy.


“Quách Cao Minh đâu?” Sau khi cô tỉnh dậy, phát hiện không.


thấy tung tích của anh.


Cô mới ra khỏi phòng khách sạn, đúng lúc gặp được Lục Khánh
Nam, Lục Khánh Nam ghỉ hận chuyện tối qua cô gài hàng mình, lạnh
nhạt mở miệng: “Cô tự về nhà họ Kiểu đi, anh ấy không có khả năng
đi cùng cô đâu.”
“Cao Minh tới khu nghĩa trang, hôm nay là ngày giỗ của Lê Yến
Nhí..”
Vốn dĩ Quách Cao Minh muốn về nhà họ Kiểu với cô, nhưng nghe
nói hôm nay anh phải đi thắp hương cho bạn gái đã mất, hẳn là anh.


tất yêu người phụ nữ kia
Mưa to ở thành phổ Hải Châu đã ngừng, cô ở đại sảnh tầng một
đã có chút chắn chữ.


C6 không muốn về nhà họ Kiểu
“Bích Ngọc…”
Bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc truyền từ bên kia khách sạn
tới, giọng nói già nua mang theo kích động,
Trên mặt Kiểu Bích Ngọc lộ vẻ không dám tin, lập tức bước
nhanh tới: “Bà nội.” Trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.


“Bích Ngọc, thật sự là cháu, châu thật sự trở về rồi! Đứa nhỏ này
cháu chạy đi đâu thế, nhiều năm trôi qua như vậy cũng không chịu.


trở về thăm mọi người, có biết là bà nội lo lắng cho cháu nhiều cỡ
nào không?” Bà cụ Kiểu cố nén lệ, giọng điệu vừa thân thiết lại vô.


cùng bất đắc dĩ.


Kiều Bích Ngọc nghe mà ngực chua xót, lập tức ôm lấy bà cụ
trước mất,
Kiểu Bích Ngọc không nghĩ tới bà nội sẽ tự mình tới khách sạn
đón cô, đã 6 năm không gặp, trong lòng cô tràn ngập áy náy và do
dự.


“Mấy ngày hôm trước ông cụ Quách ở thành phố Bắc An đã gọi
điện thoại cho mọi người…” Trên gương mặt bà cụ Kiểu lộ ra vẽ vui
mừng, nằm tay cô ngồi vào trong xe: “Từ nhỏ bà nội đã nhìn cháu lớn
lên, nếu hôm nay bà không tự mình tới đón cháu, cháu sẽ chuồn êm
mất, nếu trở về rồi, không được chạy loạn nữa”’
“Đúng rổi, cậu chủ nhà họ Quách đâu?” Bà cụ vô cùng kích động.


nhìn xung quanh,
Kiểu Bích Ngọc và bà cụ ngồi vào trong xe, vẻ mặt cô rất phức
tạp: “Hôm nay anh ấy có chuyện quan trọng cẩn làm.”
“Cũng đúng, tất nhiên là cháu nội của nhà họ Quách tương đối

nhiều việc.” Trên gương mặt bà cụ vẫn là nụ cười kích động: “Bích
Ngọc, nghe nói chấu đã đăng ký kết hôn với đổi phương rồi, vậy mà
có thể gả cho nhà họ Quách, bà nội đều mừng thay cho cháu.”
Nghe đến đó, biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc cứng đỡ, cảm thấy
gặp lại người thân giống như biến vị rồi
Xe vững vàng lái tới nhà họ Kiểu, dọc đường đi bà cụ Kiểu võ
cùng hưng phẩn hỏi cô rất nhiều chuyện vể nhà họ Quách, nhưng
không hỏi cô nửa câu mấy năm nay cô sống thế nào
Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc âm trầm, vừa đến cửa nhà họ Kiểu, thì
nghe thấy bên trong truyền ra iểng nói chuyện.


“Đã nhiều năm không gặp, em gầy đi nhiều như vậy, mẹ nói hôm
nay có khách quý, hóa ra là em, sao hai đứa tới mà không nói với chị
một tiếng.” Giọng nói vô cùng vui sướng truyền từ trong nhà họ Kiểu.


ra.


“Anh rể đâu ạ, chúng em cổ ý tìm ít rượu vang trân quý tới để anh
ấy nhẩm nháp, đặc biệt cảm ơn lúc trước anh ấy đã tài trợ”
“Anh rể em ở trên tầng, người một nhà chúng ta không cần khách
sáo như vậy” Trong phòng tràn ngập tiếng nói tiếng cười.


Kiểu Bích Ngọc cứng đỡ đứng ở cửa, nghe thấy mấy giọng nói
này, hai tay cô không nhịn được nắm chặt lại, lúc này, cô rất muốn
xoay người rời đi
“Những chuyện trước đây đều qua nhiều năm như vậy rổ, Bích
Ngọc, đừng nghĩ hận mẹ kế của cháu nữa”
Bà cụ Kiểu giống như đoán được cô muốn bỏ trốn, lập tức kéo lấy
tay cô, nữa kéo nửa tôm mang theo cô đi vào: “Xem ra hôm nay Diệp,
“Tuyết cũng tới đã
“Bà cụ trở Về rồi” Người giúp việc trong nhà gọi một tiếng.


Trong nhà rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt Diệp
“Bà nội, đã nhiều năm không gặp
Tuyết lấy lòng vui sướng chạy ra:
tồi”
Nhưng mà lúc Diệp Tuyết thấy Kiểu Bích Ngọc bên cạnh bà cụ,
tươi cười trên mặt lập tức cứng lại, đổi thành về mặt khiếp sơ.


Mà lúc này, người đàn ông còn khiếp sợ hơn cả Diệp Tuyết, anh
ta chạy tới theo phản xạ có điều kiện, Doãn Thành Trung nhìn cô với
vẻ không dám tin: “Kiểu Bích Ngọc, vì sao cô lại ở đây? Cô theo dõi
tôi”
Kiểu Bích Ngọc nghe lời Doãn Thành Trung nói, khóe miệng hơi
nhếch lên cười mỉa.


“Lúc trước hai đứa quen nhau à?” Bà cụ Kiều mỡ miệng hỏi trước
“Quen ạ!” Kiếu Bích Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.


Lúc này Doãn Thành Trung mới hoàn hổn, nhìn bà cụ Kiểu và
Kiểu Bích Ngọc thân mật nắm lấy tay nhau, anh ta lập tức hiểu rõ gì
đó, về mặt vô cùng phức tạp.


Bà cụ Kiểu để ý tới, lúc Doãn Thành Trung nhìn về phía Kiểu Bích
Ngọc đôi mắt hơi kỳ lạ, mà Diệp Tuyết ở bên cạnh thì trong lòng do.



dự và phần nộ.


“Bích Ngọc, cuối cùng con cũng đồng ý trờ về rồi.

Chuyện trước
đây là dì cỏ lỗi với con, là lỗi của dì, mấy năm nay dì rất áy náy, con
bảo dĩ làm chuyện gì cũng được, đừng cáu kinh với cha con được
không?”
Vẽ mặt Diệp Vân thân thiết, ẩm áp nói, bộ dạng giống như đang
cầu xin tha thứ, nhưng lại càng giống đang nói mấy năm nay Kiểu
Bích Ngọc tủy hứng không trở về nhà họ Kiểu.


“Bích Ngọc của chúng ta sao có thể nhớ kỹ những việc nhỏ trước
đây được”
Tâm trạng của bà cụ Kiểu giống như khá tốt, cười nói tiếp, dặn dò
Diệp Vân một câu: “Gọi Văn Vũ xuống đi, cả ngày chỉ biết công việc,
con gái mình cũng không biết quan tâm, bây giờ Bích Ngọc của
chúng ta rất giỏi rồi
Sau khi nói xong, bà cụ Kiểu kéo cô đi vào trong phòng khách,
tất thân thiết lấy bánh ngọt hoa quả cho cô.


Kiểu Bích Ngọc rất bực bội, nói chuyện phiếm với bà cụ, nhưng
.đúng lúc này, bỗng nhiên có cô bé chạy tới, điểm đạm đáng yêu gọi
một tiếng cụ.


“Thanh Tâm đúng là ngoan, đây là con gái của Diệp Tuyết”’
Bà cụ Kiểu cười giới thiệu với cô, vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc âm u
không nói chuyện, nhìn thoáng qua cô bé ở phòng khách nhào vào
bên chân Doãn Thành Trung làm nũng, Diệp Tuyết thì như người mẹ.


hiển sỡ đầu đứa bé này, một nhà ba người vô cùng hòa thuận vui vẻ.


“Thành Trung, con đã lớn như vậy rồi, cháu cũng phải nhanh
“đăng ký kết hôn với Diệp Tuyết nhà bà đấy…”
Bà cụ Kiểu mờ miệng nói một câu, Diệp Tuyết lại tình cảm dựa và
bả vai anh ta về mặt thẹn thùng, ánh mắt Doãn Thành Trung thì phức
tạp nhìn về phía Kiểu Bích Ngọc:
‘Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc âm trầm, quay đầu đi không muốn nhịn
bọn họ, bà cụ Kiểu chú ý tới biểu cảm kỳ lạ của cô, tò mồ hỏi: “Bích
Ngọc, Thành Trung và nhà họ Quách có quan hệ bà con, trước đây
hai đứa…”
“Trước đây chúng cháu là..” Là vợ chẳng,
“Bà nội, cháu đi toilet một lát” Kiều Bích Ngọc giống như không
chịu nổi bầu không khí áp lực ở đây, cô nhanh chóng đứng dậy,
không đợi bà cụ nói chuyện, cô nhanh chóng rời đi.


Bà cụ Kiểu thấy cô nhanh chóng rời đi như vậy, biểu cảm có chút
không vui.


Kiểu Bích Ngọc đã ra sân sau nhà họ Kiểu, nhắm mắt lại, hít sâu
một hơi, cô rất ghét nhà họ Kiểu, cô ước gì đời này không trở lại

Ánh mắt cô phức tạp nhìn xung quanh, hoa cỏ ở nơi này đã sớm
đổi mới, cảnh còn người mất
“Cô là con gái của Kiều Văn Vũ sao?”
Doãn Thành Trung đi theo, trong giọng nói của anh ta lộ ra chút
khiếp sợ hỏi một câu.


Kiểu Bích Ngọc thực sự là con gái của Kiểu Văn Vũ, cô là con gái
một của nhà họ Kiểu ở thành phổ Hải Châu, nhưng sao có chuyện này.


được, rõ ràng là cô ở trong chung cư cũ, sống tiết kiệm.


“C6 không để ÿ tới anh ta, không thêm quay đầu lại
Doãn Thảnh Trung vội vàng chạy tới trước người cô, đôi mắt sảng
nhìn cô nói: “Vi sao trước đây cô không nói cho tôi biết?” Trong
‘giọng nói của anh ta trần ngập chất vấn.


Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất buồn cười: “Chúng ta kết hôn ba
năm, hóa ra anh không biết.

Doãn Thành Trung, bây giờ anh biết rồi,
vậy thì thể nào, anh rất cảm ơn vì anh rể Diệp Tuyết đã giúp anh, vậy
canh nhanh đi lấy lòng anh rể của anh đi, dù sao người ở chung cư cũ
nát như tôi không có quan hệ gì với nhà họ Kiểu.“
“Kiểu Bích Ngọc, cô cổ ý đúng không?” Doän Thành Trung đột
nhiên kích động, vươn tay nắm lấy cô..


“Tôi cố ý sao2” Cô hất tay anh ta ra, đột nhiên cười phá lên, cười
‘châm chọc: “Anh ở bên em gái của mẹ kể tôi khiến tôi cảm thấy ghê
tởm, tốt cuộc là ai cổ ý, Doãn Thành Trung, anh còn biết xẩu hổ hay
không?“
Doãn Thành Trung im lặng một phen, anh ta giật mình hiểu rõ vì
sao mẹ anh ta không cho anh ta ly hôn với Kiểu Bích Ngọc, hóa ra…
“Hai người đáng làm gì đẩy?“
‘Bỗng nhiên, một giọng nói sắc bén truyền từ trên tầng hai xuống,
đôi mắt Kiểu Văn Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ, ra lệnh với Kiểu Bích
Ngọc: “Cô lên đây cho tôi!”
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu, thì thấy cha ruột của mình ở phía xa,
trong đối mắt cô tràn ngập oán hận.


“Cô lập tức đi lên cho tôi!” Kiểu Văn Vũ lạnh lùng lặp lại cảnh
kiều Bích Ngọc giếng như đang giận dỗi, đi thẳng về phía phòng
làm việc ở tầng hai.


Hai cha con 6 năm không gặp, cô mới vừa vào cửa, Kiểu Văn Vũ
liền mắng to: “Mấy năm nay cô ở ngoài học được gì thế này, thấy đàn
ông là quyển rũ, đó là chồng của Diệp Tuyết, rốt cuộc là cô có biết
liêm sĩ hay không?”
“Tôi quyển rũ đàn ông sao? Đúng rồi, tôi thích quyến rũ đàn ông.


thì sao, tôi không có gia giáo, có lẽ là do đi truyền, nên tôi mới có
đức tính này”
Vẽ mặt Kiều Bích Ngọc âm trầm, tính tình ngang ngược, lập tức
cười mỉa nổi: “Nhưng mà cũng có thể là vật hợp theo loài, năm đó
Diệp Vân 20 tuổi đã leo lên giường ông, nếu so về không biết xấu hổ,
tôi không thể bằng cô ta được.“
“Cô câm miệng cho tôi! Diệp Vân là mẹ kể của cô, cô nên tôn
trọng một chút!” Vẻ mặt Kiểu Văn Vũ vô cùng âm u, tức giận trừng.


con gái trước mặt.


“Ai ôi, làm sao thế này?“ Diệp Vân vừa vặn ở ngoài cửa vẻ mặt lo.


lắng chạy tới: “Văn Vũ à, hiếm khi Bích Ngọc mới trở về một lần, anh.



đừng cãi nhau với cô ấy, chúng ta là người một nhà có gì từ từ nổi”
“Ai là người một nhà với hồ ly tỉnh như cô!” Mỗi lần Kiểu Bích
Ngọc thấy Diệp Vân là cảm xúc không khống chế được, không nhịn
được rống to.


Bốp…
Kiểu Văn Vũ vươn tay tát mạnh vào mặt cô,
“Cho rằng mình là cô cả nhà họ Kiểu thì có thể tùy hứng không.


coi ai ra gì sao, Kiểu Bích Ngọc, cô thu liễm lại cho tôi!”
‘Vành mắt cô đỏ bừng, nhếch miệng, trừng mắt với cha mình, má
phải bị đánh sưng lên, nóng rát đau đớn.


Kiểu Văn Vũ đối diện cô, vẻ mặt rất khó coi.


Ông ta lại trách cô tiếp: “Còn nữa, tôi nói cho cô biết, tôi mặc kệ
cô dùng thủ đoạn gì quyến rũ Quách Cao Minh kia, hôn sự này tôi
không đồng ý, tránh để sau này cô đắc tội nhà họ Quách liên lụy tới
tôi”
“Ông yên tâm, tôi sẽ không liên lụy tới ông, cha tôi đã chết năm.


tôi 17 tuổi rồi!” Cô tức giận hét lên xong, nước mắt trong hốc mắt hơi
trắm trọng, xoay người, không khổng chế nổi cảm xúc bỏ chạy ra
ngoài.


kiểu Văn Vũ trừng bóng lưng cổ, tức tới mức gương mặt âm u.


Điệp Vân đứng bên cạnh Kiểu Văn Vũ, khóe miệng hàm chứa ý.


cười đắc ý, làm bộ quan tâm hỏi một câu:
hay không?”
“Văn Vũ, có cần đuổi theo
“Lại xây ra chuyện gì thể, cơm còn chưa ăn đã bỏ chạy đi rồi.”
Bà cụ Kiểu ở ngoài cửa hắng một, thấy Kiều Bích Ngọc vội vàng
rời đi, tức giận mắng một cầu: “Giống hệt mẹ cô ta, tùy hứng không
có gia giáo”.


Doãn Thành Trung cũng thấy Kiểu Bích Ngọc bối rối chạy đi,
trong lòng anh ta trào dâng cảm xúc rất phức tạp, nâng bước muốn.


đuổi theo.


“Thành Trung, chúng ta chuẩn bị ăn cơm đi” Diệp Tuyết làm
nũng kéo tay anh ta, gọi anh ta một tiếng.


Doãn Thành Trung dừng bước, biểu cảm vẫn vô cùng phức tạp.


“Tự cô ấy tới nhà họ Kiểu sao?”
Mà lúc này, bên khách sạn, Quách Cao Minh mới nhận được điện
thoại.


Anh lạnh lùng hỏi một câu: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Bên kia di động vệ sĩ mở miệng có chút do dự: “Anh Quách, mợ.


“hủ cô ấy… Cô ẩy biến mất rồi”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận