Cậy huynh mà sủng

Mùa xuân ngắn ngủi ở Biền Châu đã qua đi, còn chưa tới tháng tư mà trời đã ngày một nóng lên. Chỉ mới có một đêm mà sáng hôm sau Hứa Tri Vụ đã cảm thấy ánh nắng chói mắt hơn rồi.
 
Đương nhiên cũng do nàng dậy trễ hơn. Tối hôm qua uống không nhiều lắm nhưng tửu lượng nàng quá kém, mơ mơ màng màng nhớ là ca ca đưa nàng trở về, dọc đường bọn họ còn trò chuyện.
 
Có điều đã nói những gì, nàng nhớ không rõ lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Tri Vụ chỉ mất nửa buổi sáng để làm bài tập nên thời gian buổi sáng khá rảnh rỗi. Hồi còn nhỏ thích chơi rất nhiều trò, bây giờ lại chẳng thấy có gì hay ho nữa. Chỉ duy có vẽ tranh là còn yêu thích. Nhớ lại hôm qua, nàng đem ký ức mơ hồ vẽ ra, ca ca cõng nàng, ánh trắng sáng ngời, còn có con đường nhỏ uốn lượn.
 
Đợi đến khi bức tranh khô mực, Hứa Tri Vụ đi ra nội đường tìm Hứa mẫu, thế mà lại trùng hợp gặp cả phụ mẫu Hứa. Hai người thấy nàng đi vào, sắc mặt có chút căng thẳng, Hứa Tri Vụ không nhận ra, mở miệng liền hỏi: "Hôm nay cha không đến châu phủ à?"
 
Hứa phụ nhìn sang Hứa mẫu một cái rồi nói: "Hôm nay châu phủ không có việc nên trở về sớm. Cái con mèo nhỏ say khướt này, tửu lượng kém như vậy, sau này không cho uống rượu nữa. Đêm qua bị say có đau đầu không?"
 
Hứa Tri Vụ kiêu ngạo nói: "Không đau chút nào cả."
 
Hứa mẫu vẫy vẫy tay gọi nàng qua đó, giọng có hơi khàn khàn nói: "Tối hôm qua Tiểu Tư đưa con về à?"
 
"Đúng vậy, ca ca đưa con về. Mẫu thân đang bị cảm sao?"
 
"Đâu có." Hứa mẫu lắc đầu rồi thở dài thật khẽ: "Con ỷ lại vào ca ca của con quá, lỡ như một ngày nào đó Tiểu Tư phải đi đến nơi khác, con có chịu được không?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ ôm lấy cánh tay Hứa mẫu, vẫn cười vô tư như cũ: "Ca ca sẽ không đi nơi nào cả, con ở trường đã nghe nói ở các nơi khác đang rất hỗn loạn, Biền Châu của chúng ta tốt như vậy, sao ca ca lại muốn rời đi chứ?"
 
Hứa mẫu nghe vậy nhìn sang Hứa phụ, ánh mắt hai người tràn đầy chua xót lẫn bất đắc dĩ.
 
Sáng nay Hứa Tư hành đại lễ với bọn họ, thẳng thắn nhận lỗi, sau khi hắn nói ra toàn bộ sự thật về thân phận, phụ mẫu Hứa đều cực kỳ khiếp sợ, chỉ cảm thấy đau lòng khôn nguôi, chẳng còn lòng dạ nào mà trách hắn bất đắc dĩ lừa gạt mình.
 
Tam Hoàng tử trong lời đồn, lúc đầu chính là đích tử con dòng chính. Sau khi nguyên Hậu[1] quy tiên, Ân gia ỷ vào binh quyền thế lực ngợp trời, đưa nữ nhi chưa thành thân đã mang thai trong nhà lên làm Hoàng hậu, sinh ra hai đứa nhi tử, nói với bên ngoài hai đứa nhỏ này là kết quả phong lưu của Hoàng thượng, giẫm đạp mặt mũi Hoàng thất.
 
[1]Nguyên Hậu: Hoàng hậu đầu tiên của Hoàng đế.
 
Từ đó trong cung có thêm một vị Đại Hoàng tử, một vị Nhị Hoàng tử, còn định lập Thái tử Tạ Bất Quyện làm Tam Hoàng tử. Cái chữ 'Tam' này, từng nét bút đều là sự nhịn nhục. Đã vậy vị Tam Hoàng tử này còn "qua đời" ở năm Thịnh Quang thứ mười ba, nguyên nhân chết vô cùng buồn cười, là gặp thích khách, chết rất thảm, đầu mình hai nơi.
 
Đứa nhỏ này, đến tột cùng đã phải trải qua những gì chứ?
 
Sau khi Hứa Tư kể cho bọn họ nghe năm hắn mười hai tuổi, Hoàng thượng sắp xếp kế hoạch để hắn rời khỏi kinh thành xong, hai vị trưởng bối đều sực nhớ hình như đã để sót một vài chuyện gì đó.
 
Khi Hứa phụ đến kinh thành đón Hứa Tư, ăn cơm cùng huynh trưởng và tẩu tẩu, trên bàn cơm không hề có đồ ăn mặn, huynh trưởng nói: "Đứa bé Tiểu Tư này không thích ăn thịt, ngửi thấy mùi đồ ăn mặn sẽ buồn nôn, hôm nay không thể chiêu đãi Nhị đệ thật tốt, lần sau nhất định cho đệ tẩm bổ đầy đủ."
 
Nhưng sau khi đến Hứa gia, rõ ràng Hứa Tư thích ăn thịt mà, giống như là…đã đỡ hơn.
 
Thêm nữa Hứa mẫu cũng từng nghe Thiện cô nói, Hứa Tư thường ngủ dưới đất, ở phần đất trống dưới cửa sổ, vô cùng sợ nằm trên giường. Nhưng sau này khi hắn lớn hơn một chút, lúc Thiện cô đã yên tâm đem giá nến để trong phòng cho hắn tự quyết định giờ giấc đi ngủ, thì khi đó không còn thấy hắn ngủ dưới đất nữa.
 
Không phải lạ giường, mà là sợ tối, còn ngượng ngùng nói muốn xin một cái giá cắm nến nhỏ, sợ bọn họ cảm thấy đứa trẻ mới tới này phiền phức, có thói quen xấu như vậy.
 
Những việc này thật không đáng kể, nhưng sau khi biết rõ ngọn ngành, những nghi vấn vụn vặt ngày xưa rốt cuộc đã có câu trả lời.
 
Hứa phụ cúi đầu trầm mặc, Hứa mẫu khoé mắt đỏ hoe.

 
Hứa Tư lấy từ trong ngực áo ra một xấp ngân phiếu thật dày, đặt ở trên đất, dập đầu nói: "Đây là phụ hoàng cảm ơn cha nương, có điều phụ hoàng cảm ơn cũng chỉ có thể tính là phụ hoàng, trong lòng Bất Quyện, phụ thân mãi mãi là phụ thân, mẫu thân vẫn luôn là mẫu thân…Dù Bất Quyện đi xa, cũng mãi là người nhà."
 
Hứa phụ rơi lệ, muốn đến đỡ Hứa Tư đứng lên.
 
Không ngờ Hứa Tư chẳng chịu đứng, hắn mím mím môi, có chút ngập ngừng khó nói: "Mong rằng cha nương giữ bí mật thân phận của con với A Vụ, nói với muội ấy rằng ca ca chỉ đi kinh thành học hành."
 
Đôi môi của hắn hơi hơi run rẩy: "Chuyến này đi nhiều năm, tương lai phía trước khó nói, còn chưa biết có thể bảo toàn chính mình hay không. A Vụ còn nhỏ tuổi, lại có bệnh hay quên, nếu con có mệnh hệ….Hãy để muội ấy nghĩ rằng sau khi ca ca đi kinh thành học hành thì ở lại đó luôn, không quay về."
 
Hắn dập đầu thật nặng nề, khi ngẩng lên, trên mặt đất bóng loáng để lại một giọt nước.
 
Câu nói gắng gượng "không quay về" của Hứa Tư còn văng vẳng bên tai, trước mặt lại là Hứa Tri Vụ đang cười hồn nhiên, nàng ôm cánh tay Hứa mẫu nói: "Mẫu thân, đã lâu rồi chúng ta không có đi ra ngoài chơi, hôm nay thời tiết rất tốt chúng ta đi Tây Sơn đi! Ca ca cũng đi chung, còn có A Nhàn, tỷ ấy bị nhốt ở nhà đã lâu, hôm trước có nói với con muốn đi chơi xa một chút…."
 
Hứa mẫu có hơi hoảng hốt, miễn cưỡng cười nói: "Ca ca con sắp thi khoa cử rồi, con còn lôi kéo nó đi chơi với con à?"
 
"Thi khoa cử đáng là gì, ca ca giỏi lắm, không sợ."
 
Hứa Tri Vụ luôn đặt mười phần tín nhiệm và ỷ lại vào ca ca, trong lòng nàng, ca ca luôn đối tốt với nàng, luôn tài giỏi, sẽ không bao giờ rời xa nàng….
….
Hôm nay đi Tây Sơn, có Hứa gia đi, Ngụy gia đi, ngay cả Lâm gia cũng đi.
 
Vốn dĩ Hứa Tri Vụ chỉ rủ Ngụy Vân Nhàn, nhưng Ngụy Vân Tiêu nghe nói xong cũng muốn đi, còn lôi kéo phụ mẫu Ngụy. Rồi sau đó Lâm Lang nghe về chuyện này, thế là cổ động cả nhà cùng đi Tây Sơn.
 
Cuối cùng, chuyến du lịch của Hứa gia biến thành buổi tụ hội của ba nhà.
 
Mấy nhà dựng lều ở trước khu rừng, bày biện rượu và đồ nhắm, rồi bảo mấy đứa trẻ con dựng cái giàn nướng, đợi bọn họ bắt được con mồi trở về sẽ làm thịt nướng ăn.
 
Hứa Tri Vụ nhẹ nhàng đi trên con đường nhỏ trong rừng, vô tình nhìn thấy có một nhánh cây thấp bé liền nhảy cẫng lên muốn bẻ. Hứa Tư sợ nàng bị té, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt trông chừng nàng, giúp nàng một chút, Hứa Tri Vụ dứt khoát để hắn nắm chặt tay mình, cứ như vậy dắt đi, thấy ánh mắt hắn dường như đang nói, như thế này sẽ không sợ bị té nữa.
 
Tay hắn hơi lành lạnh, cảm giác như chạm vào miếng ngọc vậy, nắm vào lòng bàn tay mới thấy mềm mại hơn chút.
 
Hứa Tri Vụ siết siết tay hắn, cười nói: "Ca ca à, tay huynh to hơn tay muội nhiều lắm nha."
 
Lâm Du từ phía sau đi đến nhìn thấy hai người nắm tay, chỉ cảm thấy khó chịu, bước nhanh đến phía trước.
 
Ngụy Vân Tiêu cũng không nhịn được nhìn qua bên này, y tiện tay lấy một chiếc lá từ trên cái cây bên cạnh, đến gần sau lưng Hứa Tri Vụ, định cài lên đầu nàng, ai dè bị nàng phát hiện, giơ tay lên định đấm y thì bị Hứa Tư kéo lại.
 
Thậm chí Hứa Tư còn kéo Hứa Tri Vụ đang không chịu thua đến bên cạnh, rồi cười nói với Ngụy Vân Tiêu: "A Vụ của chúng tôi không hòa thuận với ngươi, Ngụy công tử hãy chơi với những người khác đi."
 
Thái độ hắn cứ luôn ôn hoà như vậy, lời nói ra chẳng kiêng chẳng nể. Từ trước đến nay Ngụy Vân Tiêu luôn có chút sợ hắn, lập tức gật đầu đi qua chỗ Ngụy Vân Nhàn.
 
Sau đó mọi người phát hiện, hôm nay Hứa Tư "xấu tính" một cách lạ thường.
 
Chẳng những không nể mặt Ngụy Vân Tiêu mà đến cả bạn tốt Lâm Du hắn cũng như thế.
 
Lâm Du có ý trung nhân, là một nữ nhi con nhà thương nhân, cũng môn đăng hộ đối với Lâm gia, vì vậy hắn không tùy tiện qua nhà cầu hôn, mà là tặng cho cô nương đó mấy thứ lễ này vật kia, cô nương nhà người ta thiếu thì hắn liền tặng. Hắn đi phía trước, thở dài hỏi Hứa Tư: "Khi nào thì ta mới có thể thấy được ngày mây tan trăng sáng đây?"
 
Hứa Tư nhoẻn miệng cười nói: "Ít nhất khi ngươi đem quà tặng nàng ấy, phải để nàng ấy biết tên của ngươi."
 

Mấy người còn lại cười rộ lên sôi nổi, đâu có dè Lâm đại công tử luôn ung dung bình tĩnh thế mà với chuyện này lại lúng túng như vậy.
 
Lâm Du thẹn quá hóa giận, mở miệng la lên: "Hứa Tư, ngươi đợi mà xem, rồi sẽ có ngày ngươi cũng như vậy!"
 
Khi quá mức yêu thích một người, làm gì cũng lo tới lo lui, không giống với bản thân lúc bình thường.
 
Hứa Tư cười cười, như gió thoảng mây bay: "Ta sẽ không như vậy."
 
"Ngươi sẽ như vậy."
 
"Lâm đại công tử, ngươi một hai phải kéo người khác trầm luân cùng ngươi à?"
 
Trong lúc hai người nói chuyện, Ngụy Vân Tiêu lại đến trêu Hứa Tri Vụ, cầm nhánh cây lén chọc lên búi tóc nàng. Hứa Tư ở phía sau ánh mắt nhạy bén, vừa nói chuyện với Lâm Du, vừa kéo Hứa Tri Vụ tránh đi.
 
Một lát sau, Lâm Du lại hỏi Hứa Tư: "Ngươi đã chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử cuối tháng chưa? Ôn được bao nhiêu bài rồi?"
 
Vốn tưởng rằng thể nào Hứa Tư cũng sẽ trả lời một cách khiêm tốn, ai ngờ hắn đáp: "Chỉ là thi khoa cử mà thôi, cần gì ôn tập khẩn trương vậy?"
 
Lâm Du nghiến răng, hắn muốn đánh người nhưng mà hắn không dám.
 
Hứa Tri Vụ bị lời nói của bọn họ chọc cười mãi, nàng nhìn Hứa Tư, chỉ thấy hắn mím môi cười, có vẻ như rất thoải mái.
 
Nàng nắm chặt tay Hứa Tư khiến hắn nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt vẫn còn chứa ý cười, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Mệt à?"
 
Hứa Tri Vụ lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy giờ phút này ca ca giống như buông bỏ được gánh nặng, dáng vẻ thiếu niên lộ ra, có lẽ dáng vẻ hắn vốn dĩ là thích bông đùa, ôn nhu không phải là tất cả con người hắn, hắn chỉ thường dùng ôn nhu để đối xử với nàng.
 
Bọn họ xách vài con thỏ hoang trở về, Ngụy Vân Nhàn còn dùng cung tên tinh xảo mà nàng mang theo để bắn gà rừng.
 
"Ai sẽ nướng thịt đây?" Lâm Du hỏi.
 
Hai người Hứa Tri Vụ và Ngụy Vân Nhàn cùng nhau lắc đầu, Ngụy Vân Tiêu không khỏi nhìn sang Hứa Tư.
 
Hứa Tư liền bảo: "Để ta đi."
 
Hắn nhận lấy thịt tươi, gác lên nhánh cây bên trên đống lửa, khói tùng hương bốc lên, Hứa Tư không nhanh không chậm quay nhánh cây, dáng vẻ nghiêm túc y hệt lúc làm bài tập.
 
Miếng thịt nướng ngon nhất dành cho Hứa Tri Vụ.
 
Lâm Du kêu to: "Hứa Tư ngươi ăn gian quá đó, con thỏ này do ta bắt, thịt cũng là ta cắt, kết quả ngươi—"
 
"Là ta nướng ngon." Hứa Tư liếc hắn một cái: "Không cho muội muội ta, chẳng lẽ cho ngươi à?"
 
Hứa Tri Vụ phấn khích lắc qua lắc lại, vội vàng cắn một miếng: "Lâm đại công tử, ta đã ăn rồi, ngươi vẫn cần sao?"
 
Hắn còn chưa kịp trả lời mà nàng đã trưng ra dáng vẻ khó xử: "Cái này, không hay lắm nhỉ?"
 

"Giỏi lắm giỏi lắm, huynh muội các ngươi liên thủ ăn hiếp ta à? Hứa muội muội, muội học tính xấu của ca ca muội rồi." Lâm Du nói xong, ánh mắt thoáng nhìn Hứa Tư, lúc này bất chấp tất cả: "Ta không đổi xưng hô, không có thịt thì sao ta phải đổi cách xưng hô? Hứa muội muội Hứa muội muội Hứa muội muội —"
 
Ngụy Vân Nhàn bên cạnh cười hì hì nói sang: "Lần sau nếu chúng ta gặp được ý trung nhân của ngươi, sợ rằng trong lúc vô tình sẽ nói ra mấy lời như 'Lâm đại công tử gặp ai cũng gọi muội muội ' đó."
 
"Các người như vậy là bôi nhọ, nàng ấy sẽ không tin."
 
"Nếu là Lâm Lang nói, đệ đệ ruột của ngươi nói, nàng nên tin không nhỉ?"
 
Lâm Du vội vàng nhìn về phía Lâm Lang, trông chờ hắn đứng về phía mình.
 
Ai mà có dè tên đệ đệ không biết điều của hắn đã cười với Ngụy Vân Nhàn từ lâu rồi, còn liên tục gật đầu.
 
Lâm Du: "..."
 
Thật lòng xin tha thứ, mọi người đồng loạt cười rộ lên.
 
Hứa Ngụy Lâm ba nhà vui vẻ mỹ mãn trở về, lần tiếp theo ba nhà có thể tề tựu một chỗ nói nói cười cười như thế này chẳng biết là lúc nào nữa.
 
Cuối tháng, lớp tài năng thư viện Biền Châu thi khoa cử.
 
Hứa Tư là thư sinh nhỏ tuổi nhất của lớp tài năng, còn là người có thành tích cao nhất.
 
Nhân khí của hắn cũng khá tốt, hôm nay tốt nghiệp có không ít bạn học tới bắt chuyện với hắn, hỏi hắn tính toán sau này thế nào, có định đi châu phủ làm quan không. Những năm qua thư sinh tốt nghiệp từ thư viện Biền Châu đều có cơ hội vào châu phủ, thân phận của Hứa Tư càng không phải nói, nếu hắn muốn vào châu phủ thì chẳng có thứ gì cản trở được cả.
 
Hứa Tư chỉ cười trừ, không hề trả lời rõ ràng.
 
Phần lớn mọi người đều đj nghe phu tử nói chuyện giảng giải, có người hưng phấn muốn đến châu phủ thể hiện tài năng, cũng có người thương cảm đỏ hốc mắt. Thấy phu tử đi ra, chúng thư sinh đều cùng kêu lên: "Phu tử đi thong thả—"
 
Trong hỗn loạn vang lên một câu: "Mấy năm nay vất vả phu tử dạy dỗ."
 
Ai ngờ phu tử đang đi liền quay lại, đứng ở bên cạnh cửa vẫy vẫy tay với Hứa Tư: "Hứa Tư, lại đây."
 
Khi hai người đi trên hành lang dài, đón gió chiều khô hanh thổi qua, phu tử nói: "Sau này ngươi tính thế nào? Định đi châu phủ làm quan hay là đến nơi khác?"
 
Hứa Tư nói: "Học trò định đi kinh thành, sẽ khởi hành sớm thôi."
 
"Kinh thành à?" Phu tử hơi kinh ngạc, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ khẽ thở dài: "Nghĩ kỹ rồi à?"
 
"Vâng, sau khi đến kinh thành, nếu như gặp được tiểu sư huynh, học trò nhất định truyền đạt lại những lời phu tử dặn dò cho huynh ấy nghe." Tiểu sư huynh mà Hứa Tư nói, là đứa con nhỏ đang làm quan ở kinh thành của phu tử, đến chức Ngự sử đài. Chức quan này, càng trung nghĩa ngay thẳng, càng tiến thoái lưỡng nan, nếu gặp phải thời loạn lạc, mất đầu dễ như chơi.
 
Trong lòng Hứa Tư âm thầm bồi thêm một câu: "Nếu tiểu sư huynh muốn rời đi, hắn nhất định sẽ đưa hắn quay về Biền Châu."
 
"Tốt, tốt." Phu tử lặng lẽ lau nước mắt, vỗ vỗ cánh tay Hứa Tư: "Ngươi cũng phải sống tốt."
 
Hứa Tư gật đầu vâng lời.
 
"Với khả năng của ngươi, ở lại Biền Châu quả thực là nhân tài không có đất dụng võ, đi ra ngoài xông pha cũng tốt lắm. Nếu như bên ngoài mưa to gió lớn thì ngươi lại trở về, xem như chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ."
 
Hứa Tư, hay chính là Tạ Bất Quyện, lần thứ hai gật đầu.
 
Phu tử nhìn mặt trời: "Muội muội ngươi chắc là tan học rồi phải không? Ngày xưa cứ vào khoảng giờ này nàng đều chờ bên ngoài cửa lớp của chúng ta, một ngày cũng không thiếu." Phu tử nói, cười rộ lên vui vẻ.
 
Hứa Tư cũng cười.
 
Sau khi hai người tạm biệt, Hứa Tư liền đến chỗ Hứa Tri Vụ học, qua cửa sổ có thể thấy nàng đang dọn dẹp sách vở vào túi, lấy từng quyển sách trên bàn học bỏ vào đó.
 
Nàng hơi hơi khom người, tóc mái mềm mại rũ xuống, bóng dáng xinh xắn đáng yêu. Nghe nàng nói, tóc mái phải chờ đến khi nàng cập kê mới có thể vén lên, khi đó sẽ lộ ra cái trán trơn bóng, khi trang điểm nàng còn có thể vẽ lên đó một đoá hoa.

 
Tiểu cô nương này đã trông mong ngày cập kê từ lâu.
 
Cảm thấy có người đang nhìn mình, Hứa Tri Vụ nghiêng đầu nhìn qua, thấy xa xa ngoài cửa sổ có một bóng người màu trắng, lập tức vui vẻ ra mặt: "Ca ca."
 
Nàng cười chào tạm biệt với tiên sinh rồi nhảy nhót đến trước mặt hắn: "Ca ca, hôm nay đến sớm nha! Đúng rồi, ca ca tốt nghiệp rồi. Tốt thật, sau này chẳng cần đọc sách nữa rồi."
 
Hứa Tư cầm lấy túi của nàng, xoa xoa sau đầu của tiểu cô nương: "Tuy là tốt nghiệp nhưng cũng không thể vứt bỏ sách vở, biết chưa?"
 
"Biết rồi biết rồi, ca ca giống phu tử quá đi. Có điều, ca ca tốt nghiệp rồi nhưng muội còn lâu lắm."
 
"A Vụ cũng sẽ tốt nghiệp thôi."
 
Hứa Tri Vụ nghĩ nghĩ: "Chắc cũng phải chờ đến khi muội cập kê nhỉ? Hoặc là sau khi muội cập kê rồi vẫn chưa thể tốt nghiệp, vậy chắc phải đến lúc thành thân nhỉ?"
 
Hứa Tư nghe đến hai chữ "thành thân", lông mi hơi run rẩy, không nói chuyện nữa.
 
Hứa Tri Vụ lại hỏi: "Hôm nay ca ca tốt nghiệp, sao lại không đi quán rượu cùng bạn học vậy? Muội về một mình cũng được, không đi lạc đâu."
 
"Bọn họ đi là được, ta còn có việc khác."
 
"Chuyện gì vậy?"
 
Hứa Tư cười cười, đợi đến khi đi đến cây hoè bên ngoài lớp tài năng, hắn kêu Hứa Tri Vụ đứng dưới gốc cây chỗ mát chờ, sau đó nói gì đó với tiên sinh đang đứng phía sau một cái bàn gỗ cách đó không xa.
 
Hắn quay lại rất nhanh, trên người khoác ánh mặt trời màu quýt, nụ cười ôn nhu như muốn hoà vào làn mây, hắn nói: "Hôm nay ca ca tốt nghiệp, A Vụ cùng ca ca lưu lại một bức tranh được không?"
 
"Tranh à? Ca ca, muội vẽ là được, sao không bảo muội giúp huynh vẽ?"
 
Hứa Tư nhẹ nhàng lắc đầu, chỉnh sửa lại tóc mái hơi rối của tiểu cô nương: "Nếu A Vụ vẽ, vậy thì trong tranh không có A Vụ rồi."
 
"Vậy được thôi."
 
Trong lòng Hứa Tri Vụ cảm thấy hôm hay ca ca có hơi sến súa.
 
Hoạ sư đứng cách đó không xa nói: "Đứng chỗ đó à? Chọn tư thế này sao?"
 
Lần đầu tiên Hứa Tri Vụ đứng để người ta vẽ, có chút không được tự nhiên mà mím mím môi, nghe vậy gật đầu ý bảo nàng chuẩn bị xog rồi.
 
Bỗng trên vai thấy hơi nặng, Hứa Tri Vụ nghiêng đầu nhìn qua, thấy bàn tay ca ca đang đặt trên đầu vai nàng, ngón tay ưu nhã hướng xuống dưới, tựa như chỉ tùy tiện mà đặt.
 
Nàng vẫn giữ yên đầu, lặng lẽ nâng đôi mắt nhìn Hứa Tư một cái, chỉ thấy cái cổ thon cùng yết hầu đang khẽ lên xuống của hắn.
 
Cảm nhận được ánh mắt lộn xộn của nàng, Hứa Tư nhẹ nhàng đè vai nàng xuống, Hứa Tri Vụ lập tức nghiêm chỉnh đứng nhìn về phía hoạ sư.
 
Hoạ sư này vẽ rất nhanh, nhưng Hứa Tri Vụ vẫn phải đứng một hồi lâu. Từ trước đến nay sự kiên nhẫn của nàng không cao, càng về sau càng không chịu được mà động chân động cổ, giống như cả người đều không thoải mái.
 
"Sắp xong, sắp xong rồi!" Hứa Tư luôn dỗ nàng như vậy.
 
Chờ đến khi thật sự xong xuôi, Hứa Tri Vụ lập tức như chú chim sổ lồng, chạy đến bàn gỗ cúi đầu xem tranh.
 
Dưới cây hoè xanh um tươi tốt, nàng và ca ca một hồng một trắng, đều đang nở nụ cười. Một bàn tay ca ca đặt trên vai nàng, tư thế thân mật nhưng thần thái và động tác cứng đờ của Hứa Tri Vụ đều hiện rõ "Ta biết có người đang vẽ ta", dáng vẻ nũng nịu tùy hứng thường ngày đều chẳng thấy, rúc vào bên người ca ca giống như một cô vợ nhỏ bị người ta ăn hiếp.
 
Ngoan đến nỗi chẳng giống nàng nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận