Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL


Quý Thư Ngôn không nghĩ tới điều mà Đoàn Chấp muốn nói chính là cái này.
Anh cau mày, lại hỏi một câu, "Tại sao?"
Đoàn Chấp không rõ vì sao Quý Thư Ngôn lại hỏi như vậy.

Nguyên nhân hắn rời đi rất rõ ràng.
Hắn nhẹ giọng nói, "Cháu ở lại nơi này đã không còn thích hợp, sẽ chỉ làm hai người chúng ta đều cảm thấy bối rối." Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, do dự vài giây lại bổ sung thêm một câu, "Chú yên tâm đi, về sau cháu sẽ không đến quấy rầy chú nữa đâu, chú cũng sẽ không nhìn thấy cháu, thế nên không cần cảm thấy sợ hãi, cháu sẽ không làm gì với chú cả."
Hắn không hối hận chuyện tỏ tình với Quý Thư Ngôn, tuy rằng tính cách hắn lãnh đạm nhưng từ trong xương cốt vẫn luôn mang theo một nét quý ông, tối hôm qua chưa được Quý Thư Ngôn cho phép đã hôn anh, xem như trong hai mươi năm cuộc đời này đây là lần duy nhất hắn xao động .
Hắn lại thấp giọng nói câu, "Thực xin lỗi."
Quý Thư Ngôn thật khó để nổi giận, mặc dù Đoàn Chấp vẫn luôn cho rằng mình tội ác tày trời, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía anh lại trong veo như nước, thu hết sự kiêu ngạo và vẻ chơi bời của mình vào trong, khuôn mặt anh tuấn đoan trang ngược lại làm nổi bật thần thái tươi trẻ.
Vẻ mặt anh đầy phức tạp nhìn vào Đoàn Chấp, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trong khi anh còn đang suy nghĩ lên xử lý chuyện này thế nào, tốt nhất có thể khiến cho cả hai vẫn như lúc trước.

Nhưng Đoàn Chấp đã đi trước anh một bước, tìm được một phương pháp giải quyết so với anh còn sạch sẽ và lưu loát hơn rất nhiều, cũng rất tuyệt tình.
Dứt khoát không cần gặp lại đối với ai cũng đều tốt, không cần đau khổ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không cần lo lắng ngồi trên cùng một cái bàn tẻ nhạt không có chuyện gì để nói.
Coi như bọn họ chưa bao giờ biết nhau.
Đây quả thực là một phương pháp tốt, nhưng khi Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp trong lòng lại không tiếng động nảy lên một chút không tình nguyện.
Anh nhớ tới buổi chiều xem Đoàn Chấp bắn tên.

Trong sân rực rỡ ánh đèn, Đoàn Chấp đứng ở trên đài, cài tên kéo cung, đối với mọi thứ xung quanh đều thờ ơ, rõ ràng vây quanh cậu ta là một vòng người nhưng không một ai có thể lọt vào mắt cậu ta.
Nếu anh thật sự khiến Đoàn Chấp rời đi, như vậy mà nói bản thân anh đối với Đoàn Chấp đại khái cũng sẽ dần dần biến thành quần chúng chung quanh, chỉ để lại một cái bóng mơ hồ.

Quý Thư Ngôn càng trầm mặc, giây phút trong lòng xuất hiện suy nghĩ này anh cảm thấy mình vô cùng không thoải mái, giống như mặt biển gợn sóng, từng đợt từng đợt đổ sô vào bờ cát mịn.
Điều này không cần thiết, mọi chuyện còn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy.
Một tay anh chống cằm, trong lòng lại suy nghĩ thêm mấy lần mới hỏi, "Cậu cứ như vậy trở về, còn Quý Viên thì sao? Thi thoảng cậu lại cùng Quý Viên tới nhà của chúng tôi chơi, bây giờ còn đi nghỉ phép với nhau, đột nhiên cậu nói rằng không bao giờ đến nhà nó nữa, nó khẳng định sẽ cho rằng chính mình đã đắc tội với cậu."
Đây quả thật là một vấn đề.
Đoàn Chấp suy tư vài giây, "Cháu sẽ giải thích, Quý Viên không phải người thích đào bới đến tận cùng, trừ bỏ chương trình học ở trường cháu cũng còn nhiều việc khác, có thể tìm lý do thoái thác."
"Nhưng tôi cảm thấy không cần thiết." Quý Thư Ngôn đánh gãy lời lẽ của hắn.
Đoàn Chấp không hiểu, hơi nhíu mày nhìn Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn im lặng trong chốc lát, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Tối hôm qua anh xác thật đã bị dọa sợ, nhưng trải qua một ngày này anh cũng đã bình tĩnh lại.
Tuổi trẻ bất cần, ai cũng từng có, cũng không phải chuyện gì đó quá nghiêm trọng.

Chẳng qua anh không muốn trở thành "ai" đó, Quý Thư Ngôn thở dài.
Anh nói với Đoàn Chấp, "Chuyện xảy ra vào tối hôm qua tôi thật sự rất kinh ngạc, nhưng không đến mức cảm thấy trời đất đều sụp đổ, tôi đã là một ông chú ba mươi mấy tuổi rồi, cũng phải có khả năng thừa nhận loại chuyện này."
Anh nhìn Đoàn Chấp, hơi hạ giọng nói tiếp, "Cho nên tôi cũng không hy vọng bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Quý Viên, tuy rằng Quý Viên có rất nhiều bạn bè, nhưng cậu là một trong số những người mà nó quý trọng, tôi không hy vọng nó mất đi cậu.

Về sau nếu cậu muốn tới nhà của tôi, tôi vẫn sẽ mở rộng cửa hoan nghênh, cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ.

Hiện tại cậu bị hormone ảnh hưởng nên mới thích tôi, cảm giác này rồi cũng sẽ phai nhạt dần, không cần phải để ở trong lòng.

Trước kia chúng ta ở chung thế nào sau này vẫn sẽ như vậy."

Quý Thư Ngôn thản nhiên nói ra những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, mấy năm nay cũng không phải anh không gặp được người trẻ tuổi theo đuổi mình, yêu đến mức như trời đất tác hợp, như đến chết không phai, thế nhưng theo đuổi đến một thời điểm nào đó, tình cảm từng "nặng ngàn cân" lại giống như mây mù sương khói trong ngày nắng đẹp, tan biến không còn dấu vết.
Tóm lại sẽ không được lâu dài, anh nghĩ Đoàn Chấp cũng vậy.
Đoàn Chấp ngây ngẩn cả người.
Hắn cúi đầu nhìn Quý Thư Ngôn, không nghĩ tới Quý Thư Ngôn sẽ nói ra những lời lẽ như vậy.
Hắn mím môi, ánh mắt nhìn Quý Thư Ngôn đầy phức tạp khiến người đoán không ra đang nghĩ gì, giống như những ngôi sao dưới đáy biển, mặt biển long lanh lại cất giấu sóng ngầm mãnh liệt, nhấn chìm những con thuyền xuống lòng biển sâu.
Quý Thư Ngôn hơi nghiêng đầu, cũng không rõ vì sao Đoàn Chấp lại có biểu tình như vậy.
Anh tự nhận đã thể hiện thiện ý của mình một cách tốt nhất có thể, nói thật, nếu không phải do thời gian nửa năm ở chung này, khiến anh ít nhiều cũng có chút tình cảm với Đoàn Chấp, nếu không anh nhất định sẽ gói ghém hành lí đồ đạc, đuổi Đoàn Chấp đi.
Nhưng vừa rồi Đoàn Chấp lại cười với anh như không có việc gì, nói anh không cần cảm thấy khó xử, không cần sợ hãi, cậu ta sẽ không làm cái gì nữa, khiến anh cảm thấy có chút đau lòng.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết vì sao, anh lại không đành lòng khi nhìn thấy Đoàn Chấp lộ ra biểu tình như vậy.
Bởi vì anh cũng không sợ hãi, cũng không cảm thấy Đoàn Chấp trở nên khó ưa.
Ở trong mắt anh, Đoàn Chấp vẫn là Đoàn Chấp, là thiếu niên ngày mưa ngồi ở dưới sàn nhà uống cà phê với Quý Viên, cùng nhau viết báo cáo tác nghiệp.

Anh và Đoàn Chấp ngồi ăn trên cùng một cái bàn, cùng trò chuyện, cùng xem phim điện ảnh, còn từng an ủi Đoàn Chấp khi cậu ta buồn.
Anh không muốn tuổi hai mươi của Đoàn Chấp trở nên ảm đạm chỉ vì một việc buồn cười, một lời tỏ tình vô nghĩa.
Thấy Đoàn Chấp vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, không thể tin tưởng mà nhìn anh, giống như một con chó săn lông vàng vừa mới gây ra họa không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
"Đừng dùng vẻ mặt này" Anh nói, "Tôi cũng không bởi vì chuyện này mà chán ghét cậu.

Cậu cũng không cần rời đi, về sau cũng không cần cố ý lảng tránh tôi.


Lần này nếu là tôi mời cậu tới chơi, thì phải chơi đến nơi đến chốn.

Không phải đã nói ngày mai muốn đi xem hội pháo hoa sao?"
Quý Viên vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi xem pháo hoa, nếu Đoàn Chấp đột nhiên rời đi nó nhất định sẽ rất thất vọng.
Quý Thư Ngôn không hy vọng chuyến đi lần này lưu lại tiếc nuối, bất kể là ai đi chăng nữa.
Đoàn Chấp đứng im không nhúc nhích.
Hắn duy trì tư thế hơi cúi người thẳng tắp mà nhìn Quý Thư Ngôn, trong lòng không rõ mùi vị gì.

Quý Thư Ngôn thật là người quá dễ đoán, nghĩ cái gì cũng đều viết ở trên mặt, nếu không phải ngày thường hầu như toàn lạnh mặt, trông có vẻ không dễ tiếp cận, sợ là đã sớm bị người ta lừa đi rồi.

Rõ ràng kết quả này là hắn muốn, lời của Quý Thư Ngôn nói ra cũng là đáp án mà hắn muốn, hắn lại cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
"Tôi không chán ghét cậu."
Một tháng trước, khi hắn ngủ lại nhà của Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn cũng nói những lời này, một tháng sau, hắn hôn Quý Thư Ngôn, đập nồi dìm thuyền mà tỏ tình, Quý Thư Ngôn vẫn nói không chán ghét hắn.
Vậy rốt cuộc phải như thế nào Quý Thư Ngôn mới có thể chán ghét hắn? Hay vẫn mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, Quý Thư Ngôn đều sẽ khoan dung bỏ qua cho hắn.

Quả thực Đoàn Chấp không biết nên nói như nào mới tốt.
Thật ra hắn đã lui một bước, nếu Quý Thư Ngôn thật sự tỏ ra căm ghét hắn, hắn sẽ tự giác biến mất.
Quấy rầy người không có ý với mình, sẽ chỉ khiến đối phương càng thêm kinh tởm.

Hắn không hy vọng về sau mỗi khi Quý Thư Ngôn nhớ tới hắn, hồi ức đều là những điều khó chịu không vui.

Thế nhưng Quý Thư Ngôn lại nói không chán ghét hắn, ngay cả ánh mắt khi nhìn hắn cũng không có lấy một tia ghét bỏ.

Điều này lại khiến cho Đoàn Chấp không kìm lòng được muốn chạm tới Quý Thư Ngôn.

Thật ra hắn chỉ đang đánh cược, đánh cược rằng Quý Thư Ngôn có một chút để ý đến hắn, đánh cược rằng Quý Thư Ngôn sẽ tha thứ cho hắn một tấc lại muốn tiến một thước.
Hắn đối với kết quả cuối cùng cũng không nắm chắc, vé máy bay cùng khách sạn là thật sự đã chuẩn bị rồi, hành lý cũng đã thu dọn xong.

Chỉ còn chờ Quý Thư Ngôn tuyên án.
Còn tốt, hắn đối với tình cảm của Quý Thư Ngôn đánh cược thắng.
Đoàn Chấp vẫn luôn không nói chuyện, Quý Thư Ngôn liền cảm thấy không vui.
"Rốt cuộc cậu có ý gì?" Quý Thư Ngôn nhăn mi, rất không vui, "Không thoải mái sao, vẫn còn muốn đi?"
Đoàn Chấp cười khẽ một tiếng, "Không có, cháu chỉ quá kinh ngạc.

Cháu không nghĩ tới chú còn nguyện ý để cháu ở lại bên người."
Quý Thư Ngôn tổng cảm thấy những lời này rất kỳ quái, nhưng không nói lên được là quái chỗ nào, mới vừa ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Đoàn Chấp nhìn mình đầy dịu dàng ấm áp, còn có chút ỷ lại, anh liền ném cái ý nghĩ kỳ lạ này ra sau đầu.
Tính toán thời gian, Quý Viên phỏng chừng cũng sắp quay về, anh từ trên sô pha đứng lên, "Vậy thì tốt, chúng ta coi như đã nói chuyện rõ ràng, đúng không?"
Đoàn Chấp gật gật đầu.
Quý Thư Ngôn thở phào một hơi, mấy ngày nay thật sự khiến anh quá mệt mỏi, bây giờ khối đá đè nặng trong lòng anh cũng đã tan biến, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đứng lên, đi về phía cửa thư phòng, lại thuận tiện an ủi Đoàn Chấp, "Tuổi của cậu vẫn còn trẻ, một ngày nào đó sẽ gặp được người thích hợp hơn, người đó không phải tôi nhưng nhất định sẽ rất tốt với cậu."
Đoàn Chấp nghe được cười một cái, cũng không phản bác lại.

Dù sao hiện tại hắn có nói cái gì Quý Thư Ngôn cũng không tin.

Nhưng không liên quan, so với lời nói hắn càng ưa thích hành động hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận