Cậu Không Được Chết


"Không thể hồi sinh người chết." Tử Lâm lắc đầu: "Nhưng có thể chữa bách bệnh."
"Thật sự." Cậu kinh ngạc mở to mắt.

Tuy nó không thể hồi sinh người chết nhưng có thể chữa bách bệnh, như vậy đã quá lợi hại rồi.
"Chúng ta vào trong thôi." Tử Lâm nói sau đó đẩy cánh cửa ra.
Bên trong nhà hiện tại cực kỳ rối loạn, bàn ghế văng tứ tung, hai nhóm người đang giằng co với nhau, mà người đang giằng co lại là người quen của hai người.
Đúng vậy, hai chàng trai đang bảo vệ cô gái phía sau ngăn lại chàng trai đang hung dữ nhìn chằm chằm cô gái đó chính là Cảnh cùng Sâm.
Cô gái được hai người bảo vệ vẫn tiếp tục lớn tiếng nói: "Anh muốn giết tôi à, tốt giết đi dù sao chị tôi cũng chết rồi tôi chết thì cả hai tên xúc sinh như các người cũng không tìm được thứ đó."
"Đúng là thứ vong ơn bội nghĩa, thứ lang sói.

Chị tôi, chị tôi tốt với các người như vậy..."
"Câm miệng." Chàng trai bị Cảnh cùng Sâm ngăn lại tức giận quát lên sau đó vung nắm đấm đánh vào mặt Cảnh: "Hai đứa mày tránh ra..."

Cảnh nhanh chóng đưa tay ra chụp lấy cú đánh của hắn ta sau đó giơ chân đá vào bụng hắn: "Do mày ra tay trước nhé."
"A..." Chàng trai bị đá đau vội vàng lui về sau, cô gái phía sau hắn ta nhanh chóng chạy lại đỡ lấy anh ta rồi rưng rưng nước mắt lên án Cảnh cùng Sâm:
"Các người hiếp người quá đáng."
"Ồ." Sâm thờ ơ gật đầu: "Đúng vậy chúng tôi đánh đó, các người làm sao."
Cậu nghe thấy lời nói của Sâm liền bật cười.

Những người khác nghe thấy tiếng cười lúc này mới nhận thấy có hai người đi vào nhà đứng một bên xem kịch vui.
"Tử Lâm, Thành Tân." Cảnh thấy hai người liền vui vẻ quơ quơ tay.
Chàng trai cùng cô gái nghe thấy tên Tử Lâm sắc mặt liền trắng bệch, hai người vội liếc nhìn nhau sau đó cúi gầm mặt xuống muốn chạy đi.
"Trần Kha, Ngã Như hai người còn muốn chạy." Tử Lâm lạnh lùng nói ra tên của hai người kia sau đó nhìn cô gái tên Mỹ Chi đang không ngừng gào khóc đằng sau Cảnh cùng Sâm:
"Đã đi vào huyệt động tốt nhất đừng tin tưởng người khác quá nhiều.

Chị của cô không sống nổi."
Mỹ Chi nghe cậu ta nói vậy càng gào khóc dữ dội, những người khác hiểu được rõ ràng ẩn ý bên trong lời nói của cậu ta nên không ai trách cậu ta vô tình.

Những người vào trong đây không phải ai cũng là người tốt, có thể bọn họ sẽ vươn tay cứu người nhưng một khi có lợi ích trước mặt có ai dám khẳng định rằng mình không tham lam.
Tử Lâm không nhìn cô gái đang khóc nữa mà xoay đầu nói với hai kẻ đang trốn lên lầu kia: "Nếu như các người có thể thoát khỏi đây thì cũng sẽ bị cảnh sát bắt đi.

Dù có trốn như thế nào cũng không thoát được."
Đúng vậy Trần Kha cùng Ngã Như chính là hai kẻ lừa đảo giết người bị rất nhiều phái truy đuổi, bọn họ đã hại rất nhiều người bên trong huyệt động.

Lúc trước Tử Lâm nghe danh tiếng của họ nhưng cậu ta không muốn quan tâm nhưng hiện tại hai người ở trước mặt vậy cậu ta cũng không làm ngơ.
Nhìn thấy bọn họ nhanh chóng chạy vụt lên cậu ta cũng không nhìn tiếp nữa mà xoay đầu nói nhỏ vào tai cậu: "Bọn chúng là kẻ lừa đảo giết người."

"Quá ác rồi." Cậu thở dài nói.
Cảnh cùng Sâm thấy hai người kia đã đi liền chạy lại gần hai người.

Cảnh không nhịn được hỏi: "Cậu quen hai người kia à."
Tử Lâm lắc đầu nói: "Tội phạm bị truy nã."
"À, thì ra là vậy.

Chị gái của cô ấy đúng là tội nghiệp mà." Cảnh thở dài đau buồn.

Chỉ vừa mới vào huyệt động thì đã bị mất một người, không chỉ vậy người mất còn là do người bình thường giết, đúng là đáng sợ.
Lúc này những người vây xem chuyện vui cũng nhanh chóng tản đi, những người có ý đồ với thứ trong tay Mỹ Chi cũng láo liên mắt nhưng có Tử Lâm ở đây bọn họ không dám làm càng nên cũng bỏ đi.

Mỹ Chi sau khi khóc xong liền xụt xịt đi đến bên cạnh bọn họ, cô ấy cúi đầu trước mặt Cảnh cùng Sâm nói:
"Cảm ơn hai anh đã giúp đỡ."
"Không, không có gì.


Cô phải cẩn thận với bọn họ." Cảnh vội vàng xua tay nói.

Sâm cũng nhắc nhở: "Lúc nãy cô quá liều lĩnh có vài người đều chú ý đến cô, phải cẩn thận một chút dù sao chúng tôi cũng không thể đúng lúc giúp đỡ cô."
"Tôi biết." Mỹ Chi gật đầu nói sau đó nhìn Tử Lâm cùng cậu cúi đầu cầu xin: "Xin hỏi tôi có thể đi cùng mọi người hay không, làm ơn tôi muốn rời khỏi đây để có thể chôn cất chị mình cẩn thận."
Tử Lâm không trả lời mà nhìn cậu, đối với cậu ta cậu là người quyết định tất cả.
"Chúng tôi sẽ không bảo vệ an toàn cho cô, nhưng cô có thể đi cùng chúng tôi." Cậu thấy ánh mắt của Tử Lâm liền thở dài nhìn cô gái nói.

Tuy là người được quyết định nhưng cậu rất dễ mềm lòng, sẽ không từ chối bất kỳ chuyện gì nếu như chuyện đó không làm hại đến cậu hoặc những người cậu yêu mến.
"Được...!Được, cảm ơn anh, cảm ơn mọi người." Mỹ Chi vui vẻ nói, cô không ngờ bọn họ sẽ chấp nhận lời cầu xin của mình, cô ấy biết hiện tại mình đang trong tình cảnh nguy hiểm đến cỡ nào vì vậy lựa chọn duy nhất của cô ấy là đi cùng nhóm của Tử Lâm, nhưng cô ấy không chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý cho cô ấy đi cùng.
Nhưng bọn họ lại chấp nhận, không phải vì thứ cô ấy đang giữ trong người.

Đúng vậy cô ấy rất chắc chắn bọn họ chấp nhận mình là do lòng tốt của họ chứ không hề có chút tham lam nào, trong những đôi mắt đó đều là những tia sáng chân thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận