Câu Chuyện Cảnh Sát


Tăng Gia Lạc và Lâm Hùng cùng vô thang máy, bấm số tầng năm.

Sau khi cánh cửa thang máy cũ kỹ nặng nề đóng lại, thang bắt đầu di chuyển.

Chỉ riêng tiếng kêu cót két từ cái lồng sắt cũ này phát ra lúc vận hành cũng đủ làm người ta sởn gai ốc, tự hỏi liệu thứ đồ cổ này có khi nào sẽ đột ngột dừng giữa chừng, nhốt bọn họ ở trong này hay xui xẻo hơn là rớt xuống luôn hay không.

Xem ra chung cư Kim Hoa không chỉ an ninh không tốt, mà cả bảo trì cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Ban ngày đông người ồn ào không để ý, ban đêm yên tĩnh vắng lặng, âm thanh dù nhỏ cũng đủ khiến người ta có chút ớn lạnh.
Đèn báo tới lầu năm, cánh cửa thang máy lần nữa mở ra, Lâm Hùng và Tăng Gia Lạc vừa bước ra ngoài đã phần nào hiểu được tại sao những người trẻ tuổi không ai muốn sống ở đây.

Tòa chung cư này không những đã cũ mà đêm xuống còn rất u ám.

Ban ngày bọn họ tới đây, hành lang còn được ánh sáng bên ngoài chiếu vào, coi như có sinh khí.

Bây giờ chỉ mới gần tám giờ tối, vậy mà hành lang cứ leo lét âm u một cách rất kỳ dị dưới ánh đèn màu vàng cam, cộng thêm ở đây mới xảy ra án mạng không khỏi làm người ta cảm thấy có chút bất an.
Từ thang máy bước ra, đi về bên trái là khu B, bên phải là khu A.

Khu A là số lẻ, khu B là số chẵn.

Nhà của Điền Chí Khang là số 52, nằm ngoặc sau cua quẹo vô khu B.

Cuối hành lang của mỗi khu chính là lối thoát hiểm bằng thang bộ.
Lâm Hùng và Tăng Gia Lạc đứng trước cánh cửa nhà đã khóa chặt, bên trên còn có hai dãy băng phong tỏa của cảnh sát dán lên.

Lâm Hùng không vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, mà quay sang hỏi Tăng Gia Lạc:
"Lúc nãy cậu nói hung thủ không phải đột nhập vào nhà Điền Chí Khang bằng đường cửa sổ, vậy theo ý cậu là lối nào?"
"Tôi nghĩ là cửa chính...!nhưng mà..." Tăng Gia Lạc ngập ngừng trả lời.

Lúc còn ở trong sở coi lại hồ sơ, cậu đã tự đặt ra rất nhiều giả thiết, nhưng tất cả đều bị chính cậu bác bỏ.

Như cậu giải thích với Lâm Hùng trước đó, leo qua cửa sổ theo đường ống nước là không thể nào.


Vậy thì chỉ có thể là cửa chính.

Có điều trên tay nắm cửa không có dấu vết bị phá khóa, mà thím Lưu nói khi thím tới cửa vẫn bị khóa trong.

Đây là loại tay nắm vặn khóa tròn, có thể khóa từ bên trong trước rồi ra ngoài đóng lại, nhưng nếu vậy thì hung thủ phải có chìa khóa để vô nhà mà không cần phá khóa trước đã.
Tuy nhiên lúc chìa khóa nhà được tìm thấy ở hiện trường, nó vẫn còn được đeo trên thắt lưng của nạn nhân.

Thím Lưu tuy có chìa khóa dự phòng để tới quét dọn, nhưng thím nói chìa khóa thím nhận từ khách hàng thím chỉ đánh dấu để phân biệt chứ không ghi tên, phòng chìa khóa bị thất lạc cũng không tổn hại tới khách hàng của thím.

Với lại chìa khóa của thím ấy cũng vẫn còn, thím lại ở một mình nên không thể có chuyện có ai tới lấy cắp chìa khóa chỗ thím để làm giả được.

Chưa kể, chìa khóa thím ấy có là chìa khóa cửa nhà, nhưng cửa phòng ngủ lại có một ổ khóa riêng khác nữa.

Thím Lưu chưa từng thấy chìa khóa của nó bao giờ.
Vậy khả năng cao hung thủ là người quen với nạn nhân, cửa là do nạn nhân tự mở cho hung thủ vô.

Nhưng điểm mấu chốt là, trước lúc đó thì hung thủ vô chung cư này bằng cách nào mới được?
Chú Khôn có nói hai cánh cửa ở tầng trệt của hai lối thoát hiểm đã được thay mới cách đây sáu, bảy năm sau khi hai cánh cửa cũ bị hư tới mức suýt rớt bản lề ra.

Cửa mới này chỉ có thể mở từ bên trong, không thể mở từ bên ngoài.

Nếu muốn vô chung cư bằng lối thoát hiểm thì phải có chìa khóa, mà chìa khóa chỉ có một bộ, do chú Khôn và chú Hòa mỗi khi thay ca sẽ đưa lại cho người kia giữ.

Nếu không có chìa khóa thì ở bên trong phải có người tắt chuông báo động trước rồi mở cửa cho người bên ngoài vô thì mới được.

Nhưng nếu theo giả thiết có người mở cửa cho hung thủ đi vô, nội ứng ngoại hợp thì hiện trường mà cảnh sát bọn họ nhìn thấy lại quá bất hợp lý.
Hai người cùng nhau hành động sẽ rất dễ dàng thu dọn tàn cuộc mà không để lại dấu vết.

Một đêm dài như vậy bọn họ thậm chí có thể hủy thi diệt tích, hà tất phải phí sức tạo hiện trường giả để làm gì? Điều này chứng tỏ hung thủ chỉ hành động một mình, rất có thể là do lỡ tay gây ra án mạng.

Vậy rốt cuộc kẻ này vô chung cư bằng lối nào và vì nguyên do gì mà đến gặp Điền Chí Khang? Đây chính là điều Tăng Gia Lạc cảm thấy vô cùng nhức đầu, khiến cậu bị mắc kẹt một chỗ không thể thông suốt những chi tiết khác được.
Thấy Gia Lạc chỉ vì một câu hỏi của mình mà bắt đầu cau mày đăm chiêu suy nghĩ mông lung, Lâm Hùng lắc đầu cười, vỗ vai cậu nói:

"Đừng nghĩ một lúc quá nhiều thứ, sẽ phản tác dụng.

Từng phần một thôi." Lâm Hùng nói rồi rút ra trong túi áo vest một cây kẹp tăm.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Gia Lạc cảm thấy cây kẹp tăm này quen quen.
"Sếp tính mở khóa nhà bằng cái đó?" Tăng Gia Lạc ngờ vực mà nhìn cây kẹp, vừa ráng nhớ coi từng nhìn thấy nó ở đâu, vừa cố đoán xem trong hồ lô của ông sếp mới này rốt cuộc bán thuốc gì đây.
"Cậu nghĩ lấy cái này mở khóa mất bao lâu?"
"Tôi không biết.

Chắc vài chục giây." Tăng Gia Lạc đoán đại.

Cậu có biết bẻ khóa đâu.
"Năm giây thôi." Lâm Hùng nói chắc nịch, rồi bắt đầu thao tác bẻ khóa cực kỳ thành thạo như dân bẻ khóa chuyên nghiệp.

Tăng Gia Lạc còn chưa kịp đếm tới giây thứ năm thì Lâm Hùng đã rút cây kẹp ra khỏi ổ khóa, vặn nắm tay, mở cửa.
Gia Lạc còn chưa kịp hết kinh ngạc đã thấy Lâm Hùng cuối mình lách qua hai dãy băng phong tỏa để vô nhà, bật đèn.

Cậu ngay lập tức theo đuôi anh ta vô nhà, đóng cửa lại.
Bên trong căn nhà bây giờ không còn dáng vẻ lộn xộn như lúc sáng nữa, vì thi thể của Điền Chí Khang đã được đem đi, những thứ có thể là vật chứng quan trọng đã được mang về sở cảnh sát, còn lại những thứ không có ích cho vụ án được đồng nghiệp của họ đánh dấu vị trí ban đầu rõ ràng rồi mới thu dọn lại.

Có lẽ do trong nhà có người chết, nên bây giờ khi đứng giữa căn nhà tĩnh mịch, Gia Lạc không khỏi cảm thấy có một luồng gió lạnh cứ lởn vởn xung quanh hai người họ.
Lâm Hùng không nói tiếng nào, đi thẳng tới phòng ngủ.

Căn phòng không được khóa.

Anh thử khóa chốt trong lại giống như cửa chính, đóng sầm nó lại, rồi ở bên ngoài lấy kẹp tăm mở khóa thử.

Quả nhiên cũng không quá năm giây đã mở được.

Tăng Gia Lạc nhìn Lâm Hùng đang nở nụ cười có vẻ rất hài lòng, không kềm được bèn hỏi:
"Sếp Lâm, từ đầu anh đã biết hung thủ dùng cách này để vô nhà rồi sao?"

"Có thể nói là vậy." Lâm Hùng ung dung cất cây kẹp trở vô túi áo, đáp.

"Giống như lúc nãy sếp Tăng phân tích, hồi sáng tôi cũng đã thấy là không thể vô nhà bằng lối cửa sổ dù kẻ gây án đã cố tạo hiện trường giả giống như vậy.

Có lẽ hắn ta vì quá gấp muốn tẩu thoát nên khi tạo hiện trường giả để che đậy đã sơ suất ở điểm này.

Cửa chính và cửa phòng ngủ không có dấu vết bị cạy mở, nên tôi nghĩ có lẽ là xài kẹp tăm.

Loại khóa này rất đơn giản, luyện tập vài lần là có thể mở được nhanh thôi."
Khi Lâm Hùng nảy ra suy đoán đó trong lòng vào sáng hôm nay, anh đã rất muốn có thể kiểm chứng ngay lập tức.

Nhưng lúc đó lại có quá nhiều người ở hiện trường, anh không muốn thử một cách lộ liễu như vậy.

Dù gì khi đó anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải, chưa lấy được lời khai của chú Hòa, dục tốc bất đạt, chậm một chút cũng không phải không tốt.
"Nhưng mà.." Tăng Gia Lạc khoanh tay trước ngực, hoài nghi, "nếu theo suy đoán của sếp thì thời gian đột nhập có thể là trước 9 giờ tối kéo dài tới khi Điền Chí Khang bị giết.

Nếu đi vô nhà bằng cách này sẽ đụng mặt nạn nhân ở trong nhà.

Tôi lại nghĩ là tự Điền Chí Khang mở cửa, hung thủ rất có thể là người quen.

Đôi bên gặp mặt vì lý do gì đó, cuối cùng cãi cọ tranh chấp dẫn đến án mạng."
"Tôi không cho là như vậy.

Thứ nhất, vị trí Điền Chí Khang bị giết là giữa hành lang phòng ngủ và phòng khách, chính là chỗ này." Lâm Hùng vừa nói vừa chỉ vào đường băng keo nối thành hình dạng thi thể ở trên sàn do cảnh sát để lại.

"Nhìn hướng của thi thể và vẻ mặt trước khi chết của nạn nhân, tôi suy đoán Điền Chí Khang là đi từ bên ngoài vào trong, phát hiện có người đột nhập, còn là người mình quen biết lập tức muốn quay ra báo cảnh sát hoặc là gọi người tới giúp, thì bị hung thủ ngăn cản.

Trong lúc đôi bên xô xát hung thủ đã lỡ tay giết chết nạn nhân."
"Thứ hai, hộp sắt chứa tài sản cá nhân của Điền Chí Khang bị mở ra, nhưng tiền và vàng lại không mất, vậy rốt cuộc trong hộp sắt đó có bao nhiêu thứ? Đã mất thứ gì? Thứ đó rất có thể chính là mục đích đột nhập của hung thủ.

Hắn đã lấy được thứ đó chưa hay thực tế trong hộp sắt không có thứ mà hắn muốn? Thứ ba, hung khí là con dao mở thư." Lâm Hùng chỉ tay vào bàn làm việc của Điền Chí Khang nơi góc phòng ngủ.

"Trên bàn thứ gì cũng có, chỉ thiếu dao mở thư, rõ ràng đây là đồ vật của Điền Chí Khang chứ không phải do hung thủ đem tới.

Điều này chứng tỏ hung thủ từ đầu không hề có ý định giết Điền Chí Khang, chỉ muốn đến lấy thứ mà hắn muốn, không ngờ Điền Chí Khang lại quay về nhà lúc hắn đang hành sự, đôi bên nảy sinh xô xát, hung thủ sợ bị người khác phát hiện nên trong lúc hoảng loạn đã lấy con dao mở thư ở trên bàn đâm chết nạn nhân."
"Thứ tư, nếu giống như cậu nói, hung thủ chỉ đơn giản là người quen tới để nói chuyện gì đó, sẽ không cần phải tìm cách tránh camera dưới nhà và thang máy như vậy.

Điều này chứng tỏ hung thủ ngay từ đầu đã không hề muốn có ai biết tới sự có mặt của hắn ở chung cư Kim Hoa vào đêm hôm qua." Khi nói ra câu cuối cùng, Lâm Hùng nhấn mạnh với một giọng điệu và thái độ vô cùng nghiêm túc.

"Suy đoán này của sếp nghe rất hợp lý." Tăng Gia Lạc chống cằm, suy tư đáp.

"Nhưng với luận điểm cái hộp sắt, nó cũng có thể là hiện trường giả để qua mặt cảnh sát mà."
"Cậu không để ý cái hộp sắt đó là khóa số và nó đã bị mở khóa rồi sao?" Lâm Hùng lắc đầu, kiên nhẫn chầm chậm giải thích.

"Tuy khóa này là loại chỉ có ba số xoay đơn giản, nhưng nếu không biết mật mã thì phải cần kha khá thời gian mới mở được.

Hung thủ đã bỏ thời gian mở nó ra, chứng tỏ, thứ nhất hắn tin là Điền Chí Khang sẽ không trở về nhà ngay, chí ít là sẽ không về trước khi hắn xong việc."
"Thứ hai, hắn không chắc thứ hắn cần đang nằm trong hộp sắt hay ở chỗ khác, hắn không muốn làm liều đem cả cái hộp đi, như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện.

Cho nên, nếu mở hộp kiểm tra thì dù trong hộp có thứ hắn cần hay không thì sau đó hắn vẫn có thể đóng lại và trả lại chỗ cũ.

Như vậy thì thần không biết, quỷ không hay cho tới khi nào Điền Chí Khang kiểm tra.

Lúc đó thì muộn rồi."
"Thứ ba, không có ai đang muốn tẩu thoát mà lại đi ngồi mở khóa số cả.

Hắn bỏ thời gian lục tung cả nhà để tạo hiện trường giả là quá nhiều rồi."
Tăng Gia Lạc nghe Lâm Hùng giải thích một mạch, im lặng phân tích, xong quyết định hỏi ra chỗ khúc mắc trong lòng:
"Tôi vẫn còn hai điểm chưa thông được.

Một là hung thủ đã vô chung cư này bằng cách nào.

Hai là, như lời sếp nói hung thủ biết đêm qua Điền Chí Khang không có ở nhà nên mới tới, không ngờ Điền Chí Khang lại về sớm hơn dự định.

Vậy, làm cách nào mà hung thủ biết được Điền Chí Khang đáng lý sẽ không ở nhà đêm qua chứ? Hôm qua là ngày thường, đâu phải cuối tuần để mà đi chơi đêm sau giờ làm việc."
"Sếp Tăng, bình thường Tiểu Sư Muội có hay kể với mọi người chuyện cổ hẹn hò với bạn trai không?" Lâm Hùng mỉm cười nhìn Tăng Gia Lạc, hỏi một câu ngoài mong đợi của cậu.
"Hả? Ơ...!làm gì có." Tăng Gia Lạc hoàn toàn không ngờ sẽ bị Lâm Hùng hỏi một câu kỳ lạ như vậy, nhất thời ngơ ngác đáp lời.
"Vậy làm sao mọi người biết là cổ đang cặp bồ hay có hẹn với bạn trai?"
"Thì...! trên bàn cổ có để hình mà.

Gái Đẹp là chị em tốt từ thời hai người còn ở trường huấn luyện nên cũng biết kha khá chuyện, với đôi khi cổ ngồi trong văn phòng nói chuyện điện thoại với bạn trai cũng hơi lớn tiếng..." Tăng Gia Lạc đang thao thao nói tới đây đột nhiên ngưng bặt, một ý nghĩ xẹt ngang làm cậu phải mở to mắt mà nhìn trân trân Lâm Hùng.

Lâm Hùng nhìn lại cậu với một vẻ mặt vô cùng hài lòng đúng kiểu "cuối cùng cũng hiểu ra rồi", còn tặng cậu thêm một nụ cười đầy tính khích lệ, mà về sau này Tăng Gia Lạc phải thừa nhận, mỗi khi Lâm Hùng cười với cậu như vậy, dù trong bất cứ trường hợp nào, cũng cực kỳ đẹp trai.
"Đồng nghiệp." Tăng Gia Lạc không khỏi kinh ngạc mà thốt lên.

"Hung thủ không chỉ là người quen mà rất có thể còn là đồng nghiệp của Điền Chí Khang.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận