Cảnh xuân trong mắt anh


 
Edit: Ai Shiteru
Vừa về đến nhà, Như Hứa buông cặp sách xuống, rót một ly nước rồi chậm rãi uống.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vú Ngô, vú ở đâu?”
 
Không có người trả lời lại nên Như Hứa chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi.
 
Đôi mắt bỗng nhiên bị ai đó che lại, người đó đứng ở sau lưng cô, cao hơn cô rất nhiều, thậm chí còn cẩn thận giữ lấy ly nước trong tay cô.
 
Như Hứa nắm chặt điện thoại trong tay, giọng vẫn bình tĩnh như cũ chỉ có lông mi không ngừng run rẩy, lướt qua lòng bàn tay của người nọ, rốt cuộc vẫn không giấu được sự hoảng loạn trong lòng.
 
“Anh muốn bao nhiêu tiền?”
 
“Tôi không cần tiền.”
 
Giọng cười mang đậm từ tính của đàn ông, giống như âm thanh yên tĩnh giữa tiếng ve ồn ào bên ngoài, vô cùng dễ nghe.
 
Mà anh cũng không che kín mắt cô, chỉ để tay hờ lên trước mắt, làm cho người khác cảm giác được sự dịu dàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chóp mũi của cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, pha lẫn với mùi hương thanh mát dễ ngửi.
 

“Vậy anh muốn cái gì?”
 
“Tôi muốn cô đây mời tôi uống cà phê.”
 
Như Hứa vừa cố gắng đánh lạc hướng, vừa cố gắng suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng vuốt mở điện thoại, cũng không biết là gọi cho ai chỉ hy vọng là người đó có thể nghe máy.
 
Không đến hai giây có tiếng chuông điện thoại vang lên.
 
“Look at the sky.”
 
Cả hai người đều ngây ngẩn người ra, anh khẽ cười một tiếng rồi mở tay ra, nói: “Nhóc Như Hứa, em đang làm gì vậy?”
 
Giọng nói của anh vừa cất lên, mũi cô đã chua xót, nước mắt nghẹn trong hốc mắt chợt rơi xuống trên mui bàn tay.
 
Từng giọt từng giọt, giống như chuỗi hạt châu không dứt.
 
Khuôn mặt của cô gái nhỏ như hoa, khóc lên cũng rất đẹp.
 
Giang Đường Dã ngước mắt qua nhìn, ý cười đọng lại trong mắt, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Rất xin lỗi em, chú nhỏ không nên dọa em như vậy.”
 
“Không sao.”
 
Như Hứa nhanh chóng lau khô nước mắt, đôi mắt hồng hồng, chóp mũi cũng ửng hồng đáng yêu giống như con mèo con bị trêu ghẹo.
 
“Dù sao em cũng ghi cái hận chết bầm này cho anh rồi.”
 
Cô nói xong thì đi về phòng.
 
Ba người trong nhóm chat.
 
Giang Đường Dã: ‘Vừa trở về đã chọc cho nhóc Như Hứa khóc rồi, làm sao bây giờ?’
 
Thẩm Ngân: ‘Tên thối tha, nhóc Như Hứa đáng yêu như vậy, mày không phải là người.’
 
Chu Liêm: ‘Nhóc Như Hứa? Ai vậy?’
 
Thẩm Ngân: Là người trong mắt Thằng T đó, nói đến đây tao lại phải chửi mày thêm lần nữa, Giang Đường Dã mày là đồ cặn bã không phải người, còn có, nhóc Như Hứa như vậy rất là đáng yêu.
 
Giang Đường Dã: Mày có ngon nói lại lần nữa coi?
 
Chu Liêm: Mày chưa nghe rõ sao? Nó chửi mày là đồ cặn bã không phải người.
 
Lần thứ ba Giang Đường Dã đi đến trước cửa phòng Như Hứa rồi gõ gõ cửa, học theo dáng vẻ trong Nữ Hoàng Băng Giá: “Do you want to build a snowman?”

 
Như Hứa: “Đang giữa hè anh đi đắp người tuyết cái gì?”
 
Người bên ngoài đã bắt đầu tự hỏi tự đáp: “Ok, bye.”
 
Như Hứa mở cửa, hít hít cái mũi, sắc trời bên ngoài tối sầm nhưng trong phòng khách lại không bật đèn, dường như trong bóng tối mơ hồ còn có thể nhìn thấy góc cạnh gương mặt anh. Dường như không giống với trước kia, nhưng lại giống như lại giống nhau, ba phần hòa nhã bảy phần cà lơ phất phơ.
 
Trời sinh anh có đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hẹp dài, còn hơi hướng lên, lúc cười nhìn như hai mảnh trăng non, thật sự vô cùng đa tình.
 
“Anh về lúc nào vậy?”
 
“Chiều nay.”
 
Giang Đường Dã khom lưng nhìn thẳng vào mắt Như Hứa, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói vừa như trêu đùa lại hết sức dịu dàng, giống như trước đây.
 
“Đừng tức giận có được không, chú nhỏ trở về còn chưa đến tìm chú Người Nhỏ đã dến đây gặp em.”
 
“Có nhớ chú nhỏ không?”
 
Như Hứa xoay đầu đi, muốn nói không nhớ, nhưng lại mím môi như muốn nói ‘em rất nhớ anh’.
 
Không biết là nhớ nhiều bao nhiêu, mỗi lần tỉnh dậy đều nghĩ rằng anh còn ở bên cạnh.
 
Cô gái nhỏ cụp mắt xuống, dáng vẻ hiền lành như con nai con, lúc muốn nói gì đó lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, con ngươi đen nhánh vô cùng mềm mại, gương mặt hơi ửng đỏ, rất động lòng người.
 
Giang Đường Dã bỗng nhiên ý thức được cô bé con miệng còn hôi sữa năm nào nay đã trưởng thành, thành một cô gái thật xinh đẹp.
 
Mặc kệ qua bao lâu cô vẫn luôn ở nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
 
Vừa nhìn thấy đã muốn nhoẻn miệng cười mà khi cười lên lại muốn yêu.
 

Bởi vì cô là nhóc Như Hứa đáng yêu của anh.
 
Lúc còn đi học, Giang Đường Dã và Thẩm Ngân thường hay trốn trong góc hút thuốc, Như Hứa vừa xuất hiện thì Giang Đường Dã sẽ lập tức dập tắt đầu thuốc, sau đó đá Thẩm Ngân, bắt anh ấy cũng tắt thuốc.
 
Thẩm Ngân lầm bầm trong miệng nói làm quá, không tình nguyện mà bị bắt tắt thuốc, hỏi bạn mình vì lý do gì bắt anh làm như vậy, hai người hút thuốc mắc tiền, mùi không nặng.
 
Giang Đường Dã nói, nếu như mùi thuốc làm cho nhóc Như Hứa nhà anh sau này lớn lên không xinh đẹp thì cậu có chịu trách nhiệm không?
 
Trong lúc Giang Đường Dã ra nước ngoài thì thỉnh thoảng có trở về vài lần đi theo người ta đua xe.
 
Khi đó Như Hứa học lớp 9, còn mặc đồng phục đi theo xem anh đua xe, đứng trong đám người không chút liên quan nào gân cổ gọi lớn, kêu chú nhỏ, giọng nói vô cùng non nớt.
 
Giang Đường Dã không muốn trở về, Như Hứa lôi kéo cặp sách, cắn răng nói tự cô sẽ đi về.
 
Kết quả đi được hai bước đã quay đầu lại, đứng trong gió mà uất ức nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Một mình cháu tự trở về đó.”
 
Giang Đường Dã không giận chút nào, vứt lại đám người đó, cười rộ lên rồi nói đi thôi đi thôi.
 
Cũng giống nhứ lúc dì cả của Như Hứa ghé thăm không thể làm, người chú nhỏ này cũng đè nặng lên người cô, nói, cho anh ngửi ngửi, nếu không anh không ngủ được.
 
Sau khi kết hôn, chú nhỏ vẫn rất được phụ nữ chào đón, nhưng ai anh cũng không thích, chỉ thích nhóc Như Hứa của anh.
 
Nếu có người hỏi anh chuyện đáng kiêu ngạo nhất trên đời này là gì, anh nhất định sẽ nói, tôi ấy à, là mối tinh đầu của cô gái nhà tôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận